Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới


[Đường Phong Hành]
Tôi đưa Trần Thư Ninh đến phố đồ nội thất, mặc dù ở IKEA có nguyên bộ đã được lắp ráp sẵn nhưng hiện tại chúng tôi đều chưa có việc làm, hơn nữa còn phải lo cả tiền thuốc men của Trần Thư Ninh nên em ấy không nỡ tiêu.

Mặc dù bảo mua ở trên mạng là được rồi nhưng em vẫn muốn đến phố nội thất nhìn một chuyến.

Tôi kéo em đến chỗ để xe đạp điện công cộng, bảo em phải xem xét thật kỹ thì mới biết chiếc xe nào đi tốt, nếu muốn tiết kiệm tiền thì phải tiết kiệm cho xứng đáng.

Em ấy ngồi lên yên sau xe, lớn tiếng cười nhạo tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe tiếng cười vui vẻ đến vậy của Trần Thư Ninh, tâm trạng thả lỏng, tôi đội mũ bảo hiểm cho em rồi nói: "Chuẩn bị xuất phát, cùng đến xem núi Haruna nào!"
Em khẽ cười sau lưng tôi, vỗ lên eo tôi hùa theo: "Xe thần mau đưa em đến núi Haruna nhanh nhanh nhanh!"
Thật ra tôi chỉ bịa vậy thôi, muốn đưa Trần Thư Ninh đi nhiều nơi một chút, kỳ trầm cảm vẫn luôn đeo bám sau lưng em, bác sĩ cũng từng nói đi đây đi đó vận động nhiều thì sẽ rất tốt cho tâm trạng.

Tôi còn một xíu tư tâm là muốn hẹn hò với em ấy nữa, dành nhiều thời gian để đi chơi với em hơn.
Tôi cố ý chọn rẽ vào đường vắng để đi nhanh hơn, Thư Ninh sẽ ôm lấy eo rồi dựa đầu lên vai tôi để tôi có thể che chắn cho em khỏi những cơn gió lạnh đang ùa tới.

Một lát sau, em bỗng nhiên giơ tay che lại hai tai tôi, sợi len ở găng tay của em mang đến cảm giác hơi ngứa ngáy, tôi giật mình suýt nữa dừng xe lại, may mà ổn định kịp không để xấu hổ trước mặt em.
"Sao lại che tai anh lại thế?"
"Tai anh lạnh đỏ hết lên rồi này, nhìn như sắp chảy máu ấy.

Em hơi sợ, người ta nói là tai đông lạnh sẽ bị rụng ra đấy."
"Không sao đâu, lát nữa là đến nơi rồi."
Tôi nói xong nhưng em vẫn không buông tay, tôi đang lái xe nên cũng không thể ngăn em lại, thôi thì em đeo găng tay nên chắc là sẽ không quá lạnh.

Mặc dù tôi nói không cần em che tai giúp tôi nhưng trong lòng thì vô cùng hưởng thụ.
Vui quá đi!
Tôi nhìn con đường nhỏ phía trước, hai bên đường là cỏ cây xanh mướt, sương mù hơi dày nên ánh nắng khó lọt qua được, đài phun nước cách nơi đây không xa, tôi nghe thấy tiếng nhạc mọi người nô đùa ở đó loáng thoáng truyền tới.

Trần Thư Ninh ở phía sau ngân nga, tôi cảm nhận được ngón tay em đang gõ nhịp theo tiết tấu âm nhạc ở bên tai tôi, chạm vào vành tai, truyền qua xương con và mạch máu, đập vào tận sâu trái tim tôi.
Gần đến nơi thì Trần Thư Ninh không che hai tai cho tôi nữa mà bỏ tay xuống, sau đó đột nhiên nói một câu: "Tay lạnh quá đi à." Tôi chưa kịp lên tiếng thì em đã áp tay vào gáy tôi để tận dụng máy sưởi biết đi này, tôi lạnh đến run lên, tay lái không vững suýt nữa thì ngã xe, vậy mà đầu sỏ gây tội còn ngồi ở sau lưng cười trộm.

Tôi dừng xe lại tóm lấy tay em, sao lần nào em cũng trêu tôi như vậy chứ.
"Trần Thư Ninh, vừa rồi rất là nguy hiểm đấy."
Gương mặt em sáng bừng, ngoan ngoãn tươi cười, hôn tôi một cái rồi nói: "Em sai rồi, lần sau còn dám nữa."
Tôi lắc đầu bất lực nhưng không nỡ nói nặng em câu gì, một tay tôi thanh toán tiền xe điện, tay còn lại thì nắm chặt tay em, thật là không có cách nào trị em mà.

Tôi sợ em chạy loạn nên vẫn luôn nắm lấy tay em, bỗng nhiên em dường như tràn ngập sức sống, đi khắp nơi, xem khắp nơi.

Rõ ràng chúng tôi đến đây xem đồ đạc, vậy mà điều đầu tiên em làm lại là chạy đến sạp khoai nướng ven đường nói em thèm ăn khoai.
Chúng tôi mua hai củ khoai nướng, em bảo tay run quá nên muốn tôi lột vỏ ra giúp.

Tôi bẻ củ khoai ra, phần thịt đỏ màu cam tỏa ra hương thơm nóng ngọt lịm, tôi còn chưa lột xong thì em đã nhanh nhảu cắn một miếng rồi cắn luôn phải đầu ngón tay tôi.

Em cũng cảm nhận được, sau khi nuốt khoai xuống thì an ủi liếm liếm lên đầu ngón tay ấy, hôn thêm một cái nữa rồi mới cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn tôi, sợ tôi sẽ mắng em.
Bởi vì ngồi xe đón gió lâu mà gò má của Trần Thư Ninh bị lạnh đến ửng đỏ, không biết có phải do khoai quá nóng làm lưỡi em bị đau hay không mà trong mắt cũng lấp lánh hơi nước.
Từng nói nếu muốn xin lỗi thì không bằng hôn tôi một cái, tại sao tôi lại có thể nói ra lời thẹn thùng đến như vậy được chứ? Bây giờ còn đang ở ngoài nữa, hối hận vì đã rủ em đi ra ngoài quá đi, hiện tại tôi cực kỳ muốn quay trở về nhà.
"Ăn chậm thôi, đừng làm dính lung tung." Tôi lau miệng cho em, vụn khoai lang dính đầy ở dưới cằm.
"Em cảm thấy củ của anh ăn ngon hơn." Em cắn thêm một miếng ở củ khoai nướng của tôi rồi bình luận.
"Không phải đều giống nhau hả?"
"Trên tay anh ngọt hơn."
Tôi đổi khoai cho em, em nhìn chằm chằm khoai lang đỏ trên tay tôi rồi lại rướn đến cắn một miếng: "Em phát hiện khoai nằm trên tay anh thì sẽ ngọt hơn đấy."
Ý trên mặt chữ là tôi cầm cho em ăn.
Tôi nhéo nhéo mặt em: "Cậy được chiều nên làm tới đó hả.


Tự ăn đi, anh không phục vụ đâu."
Em nhanh miệng ăn hết củ khoai lang trông giống như Trư Bát Giới đang ăn nhân sâm vậy, tôi bị bộ dáng này của em chọc cười, mọi mặt của Trần Thư Ninh đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà thể hiện trước mắt tôi, trong lòng như được ngàn tia sáng soi chiếu thật rực rỡ.
"Chẳng ngọt gì cả."
"Không ngọt mà em cũng ăn hết đấy thôi."
"Không lãng phí lương thực, phải siêng năng cần kiệm."
"Đây là lời mà người hay lãng phí lương thực nói đó sao?" Thùng xử lý cơm thừa khổng lồ là tôi không khỏi bất bình lên tiếng.
"Không phải là em có anh hả?"
Chết tiệt, sao Trần Thư Ninh ăn nói giỏi thế nhỉ, lần nào cũng có thể chuẩn xác chọt đúng điểm yếu trong lòng tôi.
Em thấy tôi đờ người thì cười đắc ý, cầm lấy cổ tay tôi rồi nhích đến cắn một miếng khoai lớn, lẩm bẩm: "Quả nhiên khoai trong tay anh ăn ngon hơn.

Em rất tốt nhỉ, còn để lại cho anh tận một nửa luôn đó."
"Đúng là tốt thật ha."
Tôi đút bàn tay lạnh lẽo còn lại của mình vào sau cổ em, em co rụt cổ lại, khó khăn dùng hết cả tứ chi để thoát khỏi tay tôi.
Rốt cuộc em cũng xoay người tóm được tay của tôi, tôi nhìn chằm chằm môi em, bởi vì ăn khoai mà đôi môi bị nóng đỏ bừng lên, mang theo màu máu nhạt đẹp đẽ.
Thật muốn hôn em ở chỗ này luôn...
Em cắn lên tay tôi một cái, đau đớn lập tức ngăn cản suy nghĩ mới xuất hiện trong đầu, tôi lại niệm trong lòng sắc tức là không, nam mô a di đà phật, tôi không nghĩ, tôi không muốn.

Thoát khỏi xong em liền chạy đi mất, chạy ra xa phía trước.
Tôi nhìn theo dáng em, không khỏi nghĩ đến ngày em mặc áo hoodie trùm mũ đi qua cây cổ thụ, sau lưng em là người đến người đi còn tôi chỉ là một chấm đen nho nhỏ đứng lẫn trong đám đông, cố đuổi theo bóng em nhưng mãi mãi chìm nghỉm giữa dòng người đông đúc.
Cảnh vật như trùng điệp lên nhau, bây giờ tôi cũng đứng sau lưng em, lẫn lộn giữa dòng người và đồ đạc đang bày biện ven đường, nhưng có điều gì không giống như trước nữa?
Tôi đứng nhìn đến ngẩn ngơ, em quay lại đi về phía tôi rồi cầm lấy tay tôi: "Này, chỉ cắn anh một cái cũng không đến mức tức giận chứ, đừng đứng ở đây nữa."
Điểm khác biệt là em ấy sẽ quay đầu nhìn tôi, kéo tôi ra từ trong đám đông rồi cùng tôi sánh vai bước đi.
Đa phần các cửa hàng ở phố nội thất đều có bày hàng mẫu để cho khách xem trước, tôi và Thư Ninh muốn mua một cái ghế sofa, chung cư mà chúng tôi thuê là em cắn răng dùng tiền lương ít ỏi từ công việc bán thời gian và mấy lần lên tòa để chi trả, mặc dù không rộng lắm nhưng vừa đủ cho hai người ở.

Tiền thuê nhà đã trả trước ba tháng, tôi phụ trách tiền điện nước đỡ hơn phí thuê nhà một chút, mùa đông không dùng đến nước nhiều nhưng máy sưởi thì hoàn toàn ngược lại.

Trần Thư Ninh rất phấn khích mà chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu, đến khi nhìn trúng một chiếc sofa thì lôi kéo tôi cùng nằm xuống thử: "Anh thấy thoải mái không?"
Tôi cảm nhận một lát rồi trả lời: "Cũng được đó."
"Em cũng thấy khá tốt, vậy lấy cái này nhé?"
"Khu mua sắm còn lớn lắm."
"Nhưng mà em vừa nằm xuống là đã thấy mệt rồi."
"Không thì anh đi xem rồi thấy thì gọi cho em nhé?"
"Không được.

Đi thôi, đi xem tiếp."
Cuối cùng chúng tôi cũng chọn được một chiếc với mức giá phù hợp.

Sofa có màu vàng ấm trông như một ổ bánh mì lớn, Trần Thư Ninh có vẻ rất thích nó, mặc dù em không nói câu nào nhưng vừa nhìn thì đã không rời bước.
"Thích?"
"Thích."
"Giá cũng không tồi, vậy lấy cái này."
Vừa khéo cửa hàng đang có sẵn hàng mới, Trần Thư Ninh đưa địa chỉ nhà để nhờ họ giao hàng.

Chúng tôi ghi thời gian giao muộn xuống một chút, Trần Thư Ninh đòi đi ăn bún ốc Liễu Châu, nói em vừa thấy một quán ở bên ngoài.
Ăn xong bát bún ốc là cũng uống hết cả một chai nước khoáng.

Em ấy không ăn cay được nhưng cứ muốn cậy mạnh nhất định phải ăn, có khuyên như thế nào cũng mặc kệ, chỉ thiếu nước lăn lộn trên mặt đất kêu gào mà thôi.

Sáng nay còn rầu rĩ không vui mà bây giờ tinh thần đã phấn khích nhảy nhót như thỏ con, tôi nghĩ bụng không biết tối nay có nên cho em uống một viên thuốc an thần hay không.

Em ăn xong bún ốc vẫn thấy chưa thỏa mãn mà còn đòi ăn thêm McFlurry, mua cốc thứ hai sẽ được giảm nửa giá.
Tôi không cho em ăn thì em liền không đi tiếp nữa, ngồi sụp xuống trước cửa kính của McDonald.

Tôi đỡ trán, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, muốn kéo tay em rời đi.
"Ăn hai thứ này với nhau dễ tiêu chảy, vốn dĩ em uống thuốc cũng đã khiến dạ dày không tốt rồi."
Trần Thư Ninh không nghe lời còn giơ tay bịt kín hai tai, lớn tiếng nói em cứ muốn ăn.
Tôi cầm cổ áo em kéo lên, không vui khi thấy em muốn hại dạ dày mình: "Lần sau rồi ăn, một lát nữa là sofa sẽ giao đến nhà rồi."

"Em mặc kệ! Mua nhanh lên!"
Tôi lấy đi điện thoại của em, nói: "Vậy em tự mua, xem xem không có tiền thì ai bán cho em.

Em không đi, anh đi."
Trần Thư Ninh từng nói có đôi khi em sẽ cực kỳ tùy hứng nên cố gắng đừng mua tất cả mọi thứ mà em đòi, một khi đã bắt đầu mua thì sẽ rất khó để dừng lại, em còn hay muốn ăn linh tinh nữa, lúc nghiêm trọng nhất còn từng ăn uống quá độ, cái gì em cũng có thể nuốt xuống bụng được.
Tôi cũng có những cảm xúc riêng, chỉ có trẻ con mới dùng mấy chiêu chơi xấu vòi vĩnh, Trần Thư Ninh vẫn phải học cách kiểm soát những ý muốn đơn giản thế này.

Tôi thấy em cúi đầu không nói gì nữa thì nhích lại gần nâng cằm em lên, nước mắt chảy xuống dính lên tay tôi, em bắt đầu khóc nói tôi không cần em.
Trong lòng nghĩ thảm thảm thảm, những lời này không thể nói ra được.
Thấy em khóc thì tôi liền mềm lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho em: "Anh xin lỗi, nín khóc rồi anh mua cho em, được không?"
Trần Thư Ninh vẫn cứ khóc không ngừng, tôi đành vâng lệnh mà mua hai cốc McFlurry rồi nhét vào tay em, đến lúc này rốt cuộc em mới không khóc nữa.

Vừa thút thít vừa cúi đầu ăn kem, nước mắt còn vương trên mặt đều rơi hết vào trong cốc kem rồi.
"Anh đã nói là sẽ không đi mà."
"Chỉ là anh hơi xúc động thôi, nhưng thân thể khỏe mạnh là điều quan trọng nhất, biết chưa? Được rồi, anh xin lỗi, chắc chắn từ giờ anh sẽ không nói như vậy nữa.

Nín đi nào, nước mũi chảy cả ra rồi, xem xem mấy đứa nhóc khác đang nhìn em kia kìa."
Em ấy nhìn theo ánh mắt tôi thì nhận ra có mấy đứa trẻ đang nhìn mình, lập tức thẹn thùng đội mũ áo khoác lên.

Tôi vừa cầm tay kéo em rút lui khỏi hiện trường vừa mỉm cười, đúng là em trẻ con quá mà.

Em dùng McFlurry hối lộ tôi không cho tôi cười nữa, xong thì tự mình lau sạch nước mắt, vẫn còn mang theo nức nở nói: "Em chỉ muốn ăn cùng anh một lần thôi mà, trước đây đều là một mình em ăn hai cốc, nhưng càng ăn càng chẳng cảm nhận được vị ngọt của nó nữa, chỉ cảm thấy rất lạnh rất lạnh thôi."
Giọng tủi thân vô cùng, còn khóc đến mức chóp mũi đỏ cả lên.

Em nói xong câu này thì như thể tôi vừa bắt nạt em vậy, trở thành một tên bạn trai không phải người.
Nhưng em như vậy...!Tôi lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
—————
*Lời tác giả:
Trần Thư Ninh: McFlurry! (。>﹏.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận