[Đường Phong Hành]
Ngày 27 tháng 11, -1°C, trên trời giăng đầy mây xám xịt.
Ngày thứ 1226 yêu thầm Trần Thư Ninh.
Không biết liệu sáng nay Trần Thư Ninh có uống nước thuốc mà tôi mua cho cậu ấy không, mà cho dù cậu ấy không uống thì tôi cũng không nên để ý đến chuyện này.
Quên đi, tôi vẫn để ý.
Nói không buồn chắc chắn là giả, nhất định sẽ rất khó chịu.
Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh...
Đừng tự sát được không...
Dù tôi có nhắc lại cả ngàn lần thì cũng vô dụng.
Vốn dĩ hôm nay tôi có một môn học cùng Trần Thư Ninh, không có tư tâm nào khác, chỉ là muốn nhìn xem tâm trạng của cậu ấy thế nào.
Hôm qua cậu ấy mắng tôi như thế thì hôm nay liệu có còn khó chịu không nhỉ, lát nữa chắc tôi cũng không thể ngồi gần cậu ấy.
Suy nghĩ là thế nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, đôi mắt không ngừng đảo quanh từng tốp từng tốp sinh viên đang đi vào lớp.
Thế nhưng tôi đợi một hồi, mấy người Triệu Tuấn cũng đến hết rồi nhưng vẫn chưa thấy Trần Thư Ninh đâu, thế là tôi hỏi bóng gió bọn họ tại sao cậu ấy lại chưa tới.
Triệu Tuấn lấy notebook ra rồi thuận tay bỏ điện thoại vào ngăn bàn, Chu Minh ngồi xuống bên cạnh cậu ta rồi trả lời tôi: "Chắc là do hôm qua trời lạnh rồi mấy hôm nay còn ăn uống không đủ nên cậu ấy sốt rồi, tôi vừa đi tìm quản lý ký túc xá nhưng không thấy nên đành nhắn tin wechat cho thầy ấy, chắc là lát nữa sẽ đến tìm Thư Ninh thôi.
Không biết là...!Ê Đường Phong Hành sao tự dưng cậu phát điên vậy!"
Tôi đứng bật dậy làm hai người giật mình, ngại ngùng xin lỗi rồi kiếm cớ do mình muốn đi vệ sinh quá.
Bọn họ đứng dậy nhường đường cho tôi, tôi vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng chạy thục mạng ra ngoài.
Cô Phan thấy tôi chạy ra ngoài, không bắt tôi lại được nên đành dùng tiếng sư tử rống để hỏi tôi đi đâu, tôi không có thời gian để nghĩ ngợi, vừa chạy vừa hét vọng lại: "Việc gấp! Em về nhanh thôi, cô cứ cho em điểm danh trước đi ạ em cảm ơn!"
Tôi thở dốc chạy một mạch đến phòng ký túc của Trần Thư Ninh.
Khi nãy tôi vừa nghe thì trong lòng liền hoảng hốt, đã sốt lại còn ở ký túc xá một mình, cho dù là người thường thôi còn cảm thấy khó chịu huống chi đây là Trần Thư Ninh.
Bây giờ cả ký túc xá đều vô cùng yên tĩnh, tôi chạy lên tầng ba thì nghe thấy một âm thanh trầm đục như tiếng người ngã mạnh xuống đất, ngay sau đó một tiếng hét đau đớn thấu tim vang lên khiến tôi sợ hãi tột cùng.
Tôi chạy đến trực tiếp tông cửa, cũng may là cửa không khóa, chắc là để đợi quản lý đến đây.
Tôi thoáng thấy bóng người quản lý đã vòng qua khúc cua đối diện, còn cảnh trong phòng, hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi làm cho tôi gần như ngừng thở: Phòng tối đen, tiếng hét cuồng loạn của Trần Thư Ninh đang nằm dưới sàn nhà giống như ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào tim tôi đau đớn.
Tôi chạy đến kéo cậu lên ôm vào trong ngực, đến chính tôi bây giờ cũng hoảng loạn, tôi chưa từng thấy Trần Thư Ninh như vậy bao giờ.
Trên người Trần Thư Ninh mặc vài chiếc áo len, áo khoác ngoài cũng vừa to vừa nặng, tôi đỡ lưng cậu ấy muốn đưa cậu ra ngoài nhưng Trần Thư Ninh cứ mãi giãy giụa, tôi chỉ sợ trượt tay sẽ làm cậu ấy ngã.
Cậu ấy giống như một đứa trẻ cứ kéo áo tôi khóc không ngừng, tôi lau nước mắt cho cậu, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cậu như muốn làm bỏng cả tay tôi.
Tôi gọi vài tiếng Trần Thư Ninh nhưng cậu ấy không nghe thấy được, mắt cũng không mở mà chỉ vừa khóc vừa giãy giụa, giống như vẫn đang chìm trong vũng bùn, tâm trí rối loạn không thể tỉnh dậy.
Tôi sốt ruột gân cổ gọi người kêu cứu, ai cũng được, làm ơn hãy đến giúp tôi làm cho cậu ấy hạ sốt, gương mặt cậu ấy đã đỏ bừng lên rồi.
_____
Sau khi đến phòng y tế, có lẽ là mùi nước sát trùng đã khiến cho Trần Thư Ninh trở nên an tĩnh hơn nhiều.
Vừa rồi cậu ấy giãy giụa nên đổ nhiều mồ hôi, cũng giúp nhiệt độ cơ thể giảm đi một chút.
Lúc bác sĩ trường ghim kim truyền nước cậu ấy cũng không khóc, khoảng lặng này giúp tôi phục hồi tinh thần từ sự bối rối hỗn loạn khi nãy.
Nhìn kỹ thì thấy cúc áo trong của Trần Thư Ninh bị cài sai, tôi ma xui quỷ khiến mà nghĩ muốn giúp cậu ấy bỏ những lớp áo khó chịu này xuống, nhìn cậu thật sự rất mệt mỏi.
Có một vết xanh tím ở thái dương cậu ấy, hẳn là lúc ngã đầu bị đập xuống đất.
Cậu ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng tay hơi co giật lại còn lẩm bẩm nói mớ, tôi nghe không hiểu, cứ như ngôn ngữ của một chủng tộc xa lạ nào đó vậy.
Tôi muốn giúp cậu ấy lau người bằng cồn, cồn sẽ làm nhiệt độ cơ thể hạ nhanh hơn.
Tôi cầm lấy chai cồn rồi niệm trong lòng hai câu 'Không phải là tôi làm bậy với cậu, tôi chỉ muốn giúp cậu hạ sốt'.
Sau đó tôi nhẹ nhàng vén tay áo của cậu ấy lên, đập vào mắt tôi là rất nhiều vết sẹo có cũ có mới, chúng như rạch vào mắt tôi đau đớn, đau đến mức tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ.
Tôi vươn đầu ngón tay nhẹ vuốt ve lên đó, trên cánh tay có hai vết sẹo nhìn rõ là vừa mới cứa, không biết là đau đến nhường nào, không biết cậu ấy có để tâm đến những vết sẹo này không.
Bình thường khi làm người diễn thuyết ở trường, cậu ấy đều cực kì hăng hái, mặc chiếc áo sơ mi đẹp đẽ phẳng phiu đứng trên sân khấu, vừa bảnh bao vừa nổi bật.
Thế nhưng mùa hè đều mặc sơ mi dài tay, cho dù tôi thấy tò mò nhưng cũng không đến hỏi.
Nếu như tôi quan tâm hơn một chút, hỏi han cậu ấy nhiều một chút, thì có phải sẽ không đến nước này hay không?
Bây giờ hối hận thì cũng chẳng để làm gì.
Sau khi tôi lau cồn xong thì thả tay áo của cậu xuống rồi lại vén phần áo trước bụng cậu ấy lên, mắt nhìn vào khoảng không rồi duỗi tay lau cho cậu ấy, trong lòng niệm 'sắc tức là không, không tức là sắc, nam mô a di đà phật, tôi không mong muốn, tôi không sắc dục'.
Tôi cảm nhận được hô hấp trên bụng và ngực cậu ấy, lặng lẽ nhìn mặt cậu, tôi cố gắng bình tĩnh mà giúp cậu lau phía trước rồi lại lau sau lưng, lúc lau lưng thì cậu ấy không còn an tĩnh nữa, bắt đầu nức nở.
Cậu ấy nắm chặt ga trải giường, trợn trừng mắt rồi còn hô tên tôi.
Lòng tôi lập tức vì một tiếng gọi 'Đường Phong Hành' này mà trở nên rối loạn.
Tôi chưa kịp hiểu cậu ấy đang trừng mắt nói gì, khăn lông cầm trên tay không biết phải để đâu cho phải, đôi mắt cậu ngập tràn cảnh giác rồi mắng tôi.
Thật ra mắng tôi thì cũng không sao, thế nhưng cậu ấy lại vùng dậy vung tay muốn đẩy tôi đi khiến cho máu đi ngược lên ống truyền dịch, tôi sợ tới mức chỉ biết vô thức ôm chặt cậu ấy giữ tay cậu lại.
Bên tai lại là tiếng kêu khóc xé lòng, tôi nhớ lại những cách an ủi mà mình đã từng đọc trên mạng, tôi nói tôi ở đây, không sao không có việc gì, lặp lại mấy lần như vậy thì cậu ấy đã bình tĩnh hơn chút.
Thế nhưng tiếng khóc vẫn không dứt như muốn tống hết những điều dơ bẩn trong người cậu ra.
Bác sĩ đi đến hỏi làm sao thế, nhìn thấy máu trên ống truyền dịch rồi lại nhìn trên tay tôi cũng dính một chút máu, bác sĩ rút kim ra rồi ghim lại cố định cho cậu ấy.
Bác sĩ lại hỏi tôi sao lại thế này, tôi lắc đầu bảo không có gì, chỉ là sốt cao nên gặp ác mộng thôi, bóng đè các thứ, đợt thêm lát nữa thì không sao rồi.
Bác sĩ gật gật đầu, sau khi người đi thì Trần Thư Ninh liền nắm lấy tay tôi.
Vậy mà suy nghĩ đầu tiên vào lúc đó của tôi lại là: Mười ngón tay của tôi và Trần Thư Ninh đang đan vào nhau! Dừng ngay! Chết tiệt! Tôi đúng là không phải người, trong lúc này mà lại nghĩ điều vớ vẩn đó!
Đúng là không phải người!
Cậu ấy dụi đầu vào cổ tôi, tôi ngửi được hương nước giặt đang bí mật xen lẫn mùi cơ thể của cậu, một hương thơm rất dễ chịu mang theo sự ấm áp của máy sưởi khiến lòng tôi ngứa ngáy, trái tim nhảy lên như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Trần Thư Ninh, sao Trần Thư Ninh lại nắm tay tôi chứ, làm cho lòng tôi lại miên man bất định.
Cậu ấy vẫn đang khóc, tôi vuốt lưng cậu, an ủi cậu, nhẹ giọng nói bên tai cậu đừng khóc nhiều như vậy, nói tôi vẫn sẽ luôn ở đây.
Cuối cùng hình như cậu ấy cũng nghe hiểu, chầm chậm ngừng khóc rồi thở lại bình thường.
Thế nhưng đôi mắt đỏ hồng của cậu vẫn vương đầy nước mắt, nước mũi nước mắt đều cọ hết lên má trái của tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy chán ghét chút nào.
Tôi chờ bốn năm, rốt cuộc chờ được sự tiếp xúc thân mật này.
Xin lỗi, Trần Thư Ninh, lúc này tôi lại nghĩ như vậy.
Giây tiếp theo lời cậu ấy nói giống như sấm sét giữa trời quang, giống như ném một quả bom vào người tôi nổ mạnh, cậu ấy nói mình muốn chết.
Tôi cực kì đau đớn nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng nói cậu như vậy không đúng, cậu không thể làm thế.
Cậu ấy không nói gì nữa, nức nở một hồi rồi hoàn toàn yên lặng, cậu lại ngủ rồi, nắm tay lỏng ra làm tôi lưu luyến.
Ngón tay của cậu thon dài, khớp xương rõ ràng, tôi vuốt ve từng ngón tay cậu, ở ngón áp út có một vết chai mỏng.
Không khí có chút mờ ám.
Tôi không muốn lập tức rút tay ra, ôm cậu ấy thêm một lát nữa, trong lòng thầm nói: Trần Thư Ninh, đây là do cậu làm tôi lo lắng.
Tôi tìm cớ để biện hộ cho mình, cùng lắm tôi cũng chỉ lau cồn rồi ôm một chút thôi mà, không hề quá phận đâu nhỉ.
Được voi đòi tiên một lát rồi tôi để cậu ấy nằm xuống và đắp lại chăn cẩn thận.
Tôi ngồi bên giường của Trần Thư Ninh, rèm cửa màu trắng bay bay theo gió lạnh ngoài cửa sổ, tôi bật điện thoại mở Taobao để tìm mua thuốc mỡ làm mờ sẹo, chờ về sau có cơ hội thì sẽ đưa cho cậu ấy.
Trần Thư Ninh hô hấp nhẹ nhàng, sắc đỏ trên mặt đã được thay thế bằng vẻ hơi tái, tôi cúi nhìn trên tay mình còn dính máu của cậu, vết máu khiến người ta nhìn qua cảm thấy sợ hãi.
Truyện Khoa Huyễn
Hôm nay tôi còn hai lớp nữa nên không thể không quay về học, nếu như không về thì sớm muộn cũng bị đánh trượt.
Tôi để lại một chiếc ô rồi nói với bác sĩ trường một tiếng, sau đó bất an mà rời đi.
Sợ cậu ấy gặp ác mộng nhưng lại không có người ngồi cạnh nói rằng sẽ luôn ở đây, sẽ không bỏ mặc cậu.
Tôi nhận ra một điều rất rõ ràng, cậu ấy cần người làm bạn.
Giữa trưa tôi đã thấy cậu ấy quay lại, vẫn mặc chiếc áo khoác kia, không kéo khóa, áo len cao cổ màu đen bên trong khiến cho khuôn mặt cậu ấy càng thêm trắng bệch.
Cậu ấy tới tìm tôi làm tôi rất vui vẻ, trước đây cậu ấy chưa từng đến phòng ký túc của tôi.
Ngô Hóa Văn rõ ràng là đang trêu ghẹo tôi, thế nhưng việc Trần Thư Ninh đến tìm đủ để tôi vui vẻ cả tháng trời, không thèm so đo với cậu ta.
Tôi cầm theo cháo định đưa cho Trần Thư Ninh nhưng lại phát hiện cậu ấy không còn nhớ rõ những việc ở phòng y tế sau khi té ngã nữa, chúng tôi nói một hồi rồi cậu ấy vẫn lắc đầu không nhớ.
Tôi cảm thấy không nhớ cũng tốt, nhớ rồi lại đau lòng khổ sở.
Nhưng mà trong lòng tôi lại cảm thấy chua xót, là ai đang vắt chanh trong đó vậy chứ?
Tôi cố để trông mình bình thản rồi trực tiếp nói dối cậu ấy, cậu ấy cũng không nghi ngờ tôi, lúc đó tôi còn định thưởng cho bản thân cúp diễn viên xuất sắc nhất.
Cậu ấy lại mắng tôi, nói nhanh vô cùng, tôi cảm thấy cậu ấy vẫn rất đẹp ngay cả khi đang mắng chửi, ít nhất thì trên mặt sẽ có thêm sức sống.
Có phải là tôi cũng có bệnh hay không vậy...
Từ ngữ của cậu ấy hơi lộn xộn nhưng lại mang theo sự chắc chắn không hề ngập ngừng.
Mấy ngày nay tôi đọc thêm nhiều tư liệu về chứng rối loạn lưỡng cực, tuy rằng hơi khó hiểu nhưng tôi có thể nhìn ra một chút từ hành vi của Trần Thư Ninh, hẳn là bây giờ cậu ấy đang đứng giữa trạng thái hưng cảm và trầm cảm, đây cũng là trạng thái nguy hiểm nhất.
Thế nhưng cậu ấy không cho tôi tới gần thì tôi cũng không dám tự tiện đi thêm một bước, lỡ như sau này chốt cửa khóa lại thì làm sao tôi có thể cứu được cậu.
Cậu ấy vẫn nhận lấy cháo tôi mua nhưng với điều kiện là phải thanh toán tiền.
Tôi nhìn nụ cười gượng gạo của cậu ấy, tôi muốn nói cậu không cười cũng chẳng sao hết, nhưng lại không dám nói thành lời, ở trong mắt cậu ấy tôi vẫn chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Chỉ còn hai ngày nữa là cậu sẽ thực hiện kế hoạch B, vậy nhưng tôi còn chưa tìm ra địa điểm mà cậu ấy định tự tử.
Bình thường tôi cũng hay xem thể loại phim trinh thám lắm cơ mà, thế mà bây giờ đầu óc cứ như máy móc han gỉ không được tra dầu vậy, không thể suy nghĩ được gì.
Tôi đã nhìn chằm chằm tấm ảnh kia rất lâu...!Cầu và sông, nếu ở gần đây thì là nơi nào?.