Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Nghe xong câu hỏi của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt hừ một tiếng không nói gì, Tống Tiểu Hổ lại rất vui vẻ phấn chấn: “Đúng vậy, đệ nghe người trong trấn nói.”

Lăng Hạ cười nói: “Nếu như vậy, ta đi cùng các đệ.”

Nguyên văn nội dung truyện là, lúc Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt đi đến thành Sùng Minh thì tên đầu đất trung khuyển này dùng đôi mắt trông mong đi theo, làm trở ngại nhân vật chính, không lâu sau liền thành vật hy sinh chắn thương cho nhân vật chính.

Nhưng cụ thể là vì sao Lăng Hạ cũng không nhớ rõ lắm, dù sao theo dõi lâu như vậy, rất nhiều chi tiết không nhớ rõ nữa.

Tuy rằng Lăng Hạ rất muốn tránh họa, nhưng rời xa nhân vật chính, vẫn ở trấn nhỏ này thì hiển nhiên cũng không có khả năng xuất hiện kỳ tích gì làm hắn có thể về nhà, bây giờ cũng chỉ có thể theo hai người này đi một bước nhìn một bước, huống chi trong lòng hắn đã lên được một phần ba kế hoạch cải tạo nhân vật phản diện.

Tuy rằng lúc đọc truyện thích nhất là đoạn nhân vật chính và nhân vật phản diện yêu nhau giết nhau kịch liệt, nhưng là người ở thế giới này, nhìn hai nhóc mặt bánh bao trước mắt, hắn hy vọng nội dung truyện vĩnh viễn không xảy ra.

Ngự Chi Tuyệt nghe Lăng Hạ nói xong, ngược lại không phản đối, chỉ hơi nhíu mi lại, mắt phượng hơi nhướng, hiển nhiên không quá đồng ý. Dù thế nào, đối với nó Lăng Hạ vẫn là người xa lạ, trước kia cũng chỉ là tên ngốc vô hại mà thôi.

Bình thường Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt đều màn trời chiếu đất qua ngày, cũng không hành lý gì, lúc này liền chuẩn bị xuất phát.

Lăng Hạ nhìn hai đứa lập tức muốn nhấc chân lên đường, khóe miệng giật giật không thích ứng được nói: “Tốt xấu gì cũng mang chút lương khô chứ?”

Hắn vừa nói xong, Tống Tiểu Hổ liền mờ mịt nói: “Lăng đại ca, chúng ta không có tiền mà, hơn nữa trên đường đệ có thể săn thú cho hai người ăn.”

Ngự Chi Tuyệt khinh thường liếc hắn một cái cũng không nói chuyện, Lăng Hạ lập tức ý thức được những lời này của mình có chút ngốc.

Hai tên nhóc trước mắt vốn dựa vào chính mình mới sinh tồn đến bây giờ, năng lực sinh tồn hiển nhiên mạnh hơn hắn – một thanh niên hiện đại ngoài gạo chẳng phân biệt được cái gì – nhiều. Hắn bất giác thương tiếc nhìn hai đứa trẻ trước mắt, lúc đọc truyện xem mấy đoạn miêu tả này một chút cảm giác cũng không có, chỉ lo xem những đạo tương đối kích thích, bây giờ là người ở trong cuộc mới cảm nhận được tư vị trong đó.

Toàn bộ dị giới chia làm bốn phần lớn, thành Sùng Minh và trấn Long Phi ở nơi xa nhất phía nam đại lục, cách nhau cỡ vài trăm dặm, chỉ trông vào hai cái đùi đi bộ hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn không đến được.

May mắn thể lực người ở thế giới này đều tốt đến biến thái, cho dù đi một ngày đường núi toàn đá mà thắt lưng Lăng Hạ vẫn không mỏi chân không đau, chỉ hơi cảm thấy mệt mỏi mà thôi. Tống Tiểu Hổ đi trên đường cứ hi hi ha ha cũng không đến nỗi buồn, Ngự Chi Tuyệt cũng ngẫu nhiên nói mấy câu. Hơn nữa hai đứa trẻ này cũng đặc biệt thú vị, phân cao thấp xem ra ai cũng không nói mệt.

Lăng Hạ rơi lệ đầy mặt, nếu nhân vật phản diện là con gái thì ở cùng nhân vật chính đánh yêu đến cỡ nào a!

Bây giờ hai đứa đều là trẻ con bình thường chưa tu hành, chạy một ngày cũng mệt. Trước khi đêm xuống ba người tìm một sơn động yên tĩnh, dùng lá cây xếp thành đệm thật dày nằm dưới đất, Tống Tiểu Hổ đi bắt thỏ ma thú, lại hái ít nấm dại về nướng.

Lăng Hạ và Tống Tiểu Hổ đều ăn như hổ đói, thể lực tiêu hao rất nhiều đã sớm đói bụng, lúc đầu Ngự Chi Tuyệt còn ăn nhã nhặn, sau lại thấy thức ăn từ từ biến ít thì động tác cũng không từ nữa, Lăng Hạ nhận ra nhịn không được cười thầm.

Cách sơn động không xa có sông nhỏ, chỉ là, phỏng đoán Ngự Chi Tuyệt là con gái rất nhanh tiêu tan, bởi vì lúc Lăng Hạ đi rửa mặt vô tình thấy thân ảnh Ngự Chi Tuyệt di chuyển trong nước.

Ngự Chi Tuyệt nhận thấy ánh mắt nhìn lại đây liền hung ác trừng hắn một cái, tức giận giống con báo nhỏ: “Nhìn cái gì vậy?!”

Lăng Hạ thấy anh bạn nhỏ phía dưới của Ngự Chi Tuyệt, đau thương đi về.

Mặt đất bằng phẳng trong sơn động chỉ hữu hạn, ba người phải chen lấn nhau mới nằm đủ.

Tống Tiểu Hổ đá giầy rơm dưới chân liền nhảy lên, vệt đen bên khóe miệng còn chưa lau sạch, vẻ mặt hưng phấn chờ mong nói: “A Tuyệt, Lăng đại ca, ta muốn nằm giữa.”

“…” Quả nhiên không hổ là nam nhân vật chính ngựa giống tương lai, trái ôm phải ấp là chuyện thường!

Lăng Hạ nằm xuống nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt lại ghét bỏ nửa ngày cũng chưa đến, một lúc lâu sau mới đá đá Tống Tiểu Hổ nói: “Ngươi đi ra ngoài rửa ráy đi.”

Tống Tiểu Hổ không hiểu nói: “Ta đâu có bẩn.”

Ngự Chi Tuyệt nhíu mày, cho tới bây giờ nó chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, huống chi lúc Tống Tiểu Hổ ngủ còn thích nói mớ xoay người lung tung. Trước kia hai người bọn họ ở chung dưới một mái hiên dù cách rất xa nó vẫn bị Tống Tiểu Hổ đánh thức, đá hai chân Tống Tiểu Hổ ngủ giống như lợn chết một chút phản ứng cũng không có!

Muốn dựa vào vách đá cố gắng qua một đêm, Ngự Chi Tuyệt lại sợ ảnh hưởng đến ngày mai gấp rút lên đường, nó luôn không muốn nằm gần Tống Tiểu Hổ.

Vì thế nó liền không cam lòng nói với Lăng Hạ: “Ngươi ngủ ở giữa.” Dù sao Lăng Hạ cũng tắm rồi, không ngửi thấy mùi gì khó chịu.

Giọng điệu mang theo vài phần cứng ngắt, Lăng Hạ tự dưng chợt nghe thấy vài phần không được tự nhiên. Bây giờ hắn đang nghĩ tất cả biện pháp để lôi kéo làm quen với nhân vật phản diện đại nhân, lập tức không chút do dự nhấc Tống Tiểu Hổ đặt qua bên kia, vỗ vỗ bên cạnh cười nói: “Lại đây đi.”

Sức lực “Nhị Đản” lớn vô cùng này thật đúng là danh bất hư truyền, ôm Tống Tiểu Hổ nhẹ nhàng giống như xách gà con đặt sang bên cạnh.

Ngự Chi Tuyệt sửng sốt một chút, nhưng lúc Tống Tiểu Hổ còn chưa kịp phản ứng nó đã nằm xuống rất nhanh, cố gắng lui thân thể vào trong góc không đụng tới Lăng Hạ. Nó nhìn chằm chằm Lăng Hạ lạnh lùng cảnh cáo nói: “Nếu ngươi vật lung tung đá trúng ta, ta liền vất ngươi ra ngoài.”

“…” Nhìn nhân vật phản diện cảnh cáo mình, Lăng Hạ nhịn không được buồn cười, bởi vì lúc này thân thể gầy nhỏ của Ngự Chi Tuyệt hơi co lại, thật sự không có khí thế gì, ngược lại giống con mèo nhỏ phô trương thanh thế với chó con mang theo vài phần đáng yêu.

Hắn nhịn cười nhắm mắt lại nói: “Đã biết.”

Tống Tiểu Hổ kháng nghị vài câu, sau đó liền kéo Lăng Hạ nói liên miên cằn nhằn chút chuyện lý thú, Ngự Chi Tuyệt thích yên tĩnh, trước đó nó nói còn mắng nó phiền, còn Lăng Hạ thì có hỏi có đáp.

Lăng Hạ vì không muốn bỏ sót Ngự Chi Tuyệt nên nằm thẳng, dùng khóe mắt nhìn thân thể nhỏ nhắn của Ngự Chi Tuyệt lui vào góc vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lăng Hạ khụ một tiếng nghĩ đến một vấn đề liền hỏi: “Tiểu Hổ, lý tưởng của đệ là gì? A, chính là sau này đệ muốn trở thành ai? Vì cái gì đệ muốn tới phái Thiếu Dương bái sư?”

Mắt Tống Tiểu Hổ sáng ngời hưng phấn nói: “Đệ muốn trở thành kiếm tu lợi hại nhất! Đệ muốn rất nhiều người biết đến tên của đệ!”

Không hổ là nhân vật chính xuất thân từ gia đình bần nông a! Lăng Hạ xoa nhẹ đầu nhím của nó một hồi, cười nói: “Nhất định đệ sẽ làm được.”

Phải biết, tương lai trừ ma tu, bốn hệ còn lại nhân vật chính đều nổi danh! Quả thực làm người ta hâm mộ ghen tỵ đến rơi nước mắt mà!

Lăng Hạ hỏi tiếp Ngự Chi Tuyệt: “A Tuyệt, đệ thì sao?”

Ngự Chi Tuyệt liếc hắn, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Ta muốn làm cho những người từng miệt thị ta, khi nhục ta biết cái gì gọi là hối hận!”

Giọng nói nó trong trẻo dễ nghe, cũng ẩn ẩn để lộ sự trưởng thành cùng lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi.

“…”

Da đầu Lăng Hạ run lên, khó hiểu nhớ tới lời kết cuối cùng của nhân vật phản diện trong câu chuyện lừa đảo kia ——

Thế giới đáng ghê tởm này… Tất cả đều hủy diệt đi…

Cho nên mới nói giáo dục phải làm khẩn cấp a! Khi còn bé đã nói những lời bất chính như thế, lớn lên thế giới liền xong đời a a a!

Ngự Chi Tuyệt nói xong một lúc lâu không nghe thấy Lăng Hạ đáp lời, không khỏi cười lạnh: “Làm sao vậy?”

Lăng Hạ nuốt nước bọt, thật cẩn thận cười nói: “Ừ, lý tưởng cũng không tồi, ha ha, sau này A Tuyệt nhất định sẽ rất lợi hại !”

Hắn ngược lại muốn hướng Ngự Chi Tuyệt đến con đường chân chính, nhưng mà Ngự Chi Tuyệt bây giờ nhìn hắn vẫn chỉ có biểm cảm phiền chán, chưa thể quen thuộc…

Tống Tiểu Hổ có chút ngạc nhiên, Ngự Chi Tuyệt chưa từng nói chuyện của mình, những người khi nhục cậu ta là ai? Cũng giống mình bị người mắng là ăn mày sao? Nhưng nó cũng là đứa bé khôn ngoan, biết mình không nên hỏi, nhịn xuống nghi vấn không nói ra khỏi miệng.

Ban ngày tiêu hao thể lực rất nhiều, Tống Tiểu Hổ rất nhanh mở miệng chảy nước miếng ngủ, thật lâu sau Ngự Chi Tuyệt bên kia cũng truyền đến tiếng hít thở đều đều nhỏ bé yếu ớt, Lăng Hạ lại mở to mắt không hề buồn ngủ.

Nói thật hắn vẫn có cảm giác không chân thật, ban ngày không sao, buổi tối cảm giác vô lực kia liền như thủy triều xâm nhập lại đây.

Bây giờ dưới người hắn tuy rằng trải lá cây thật dày nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi lạnh của mặt đất, trong động tối đen làm cho lòng người sợ hãi. Hơn nữa thế giới xa lạ này, bên ngoài xa xa còn có tiếng dã thú tru.

Hắn vuốt ve đụng vào hai bàn tay bên người, lòng bàn tay Tống Tiểu Hổ thô ráp ấm nóng, nhiệt độ cơ thể Ngự Chi Tuyệt lại thấp hơn bình thường. Tuy rằng hai bàn tay đều nhỏ, trong lòng Lăng Hạ cũng được an ủi vài phần.

Nếu xuyên tới thế giới xa lạ này, hắn – một người thành niên cũng không thể không bằng hai đứa nhỏ này chứ?

Tuy lúc tỉnh Ngự Chi Tuyệt luôn phòng bị với mọi thứ xa lạ, nhưng lúc ngủ lại hết sức an tĩnh, không tự giác nhích lại gần nguồn nhiệt bên người một chút, thậm chí tóc còn nhẹ nhàng chạm vào cằm Lăng Hạ vài lần.

Cảm giác hơi ngứa làm Lăng Hạ bất giác bật cười, trong đêm tối, chút ít tình cảm mềm mại lại dễ dàng chậm rãi nảy mầm, hắn từ từ nhắm hai mắt.

Sáng hôm sau thức dậy, mặt Ngự Chi Tuyệt nhất thời đen thui, bởi vì nó đang nằm trong ngực Lăng Hạ, cả lưng đều kề sát thân thể Lăng Hạ, nó nhanh chóng tỉnh táo đứng lên.

Lăng Hạ nhìn ánh mắt ghét bỏ chán ghét của nó, thực vô tội khoát tay: “Ta chẳng làm gì cả.”

Ban đêm, lúc đầu Lăng Hạ ngủ không được, sau này ngủ được rồi lại bị tra tấn chết. Tống Tiểu Hổ xoay đến xoay đi còn nói mớ không ngừng, Ngự Chi Tuyệt tốt một chỗ không nói mớ, lúc này lại xem hắn là gối ôm! Hơn nữa nhiệt độ cơ thể Ngự Chi Tuyệt rõ ràng thấp hơn hắn nhiều, làm thế nào cũng không ấm được.

Ngự Chi Tuyệt ra vẻ trấn định đứng lên, chỉ là hai tai trắng nõn rõ ràng hơn ửng đỏ: “Ta đi tắm.”

Bình thường nó ở một mình luôn tỉnh ngủ vô cùng, hơi có động tĩnh sẽ bị đánh thức, đêm qua vậy mà lại ngủ say vô mộng, mơ hồ cảm thấy vật thể bên người vô cùng ấm áp, dường như có người sờ sờ đỉnh đầu của nó.

Cái loại cảm giác này ngoài ý muốn thực thoải mái, nó ngủ say sưa rõ ràng lười mở mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui