Ban ngày vào màu đông đến rất muộn, sáu giờ sáng, trong phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối.
Dung Hạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy điện thoại di động ở đầu giường lặng lẽ chớp lóe, nửa ngày mới phản ứng lại là có cuộc gọi đến.
Giờ phút này, cánh tay và chân Lục Tiêu Viễn đều quấn chặt người cậu, tư thế ngủ so với trước kia tùy hứng hơn rất nhiều.
Để không đánh thức Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc chật vật với tay lấy điện thoại di động, trước khi điện thoại chuẩn bị bị cúp thì được kết nối.
Người gọi đến là Phó Miêu, hôm qua cô có cuộc họp siêu dài ở công ty, mãi đến tối mới kết thúc, chưa kịp bước ra khỏi phòng họp đã thấy tin nhắn cậu lên hot search từ trợ lý.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng nghe máy.” Phó Miêu rốt cục cũng buông xuống trái tim đang treo lơ lửng của mình, nói: “Tối hôm qua cậu làm gì thế? Chị gọi hoài mà không gọi được cho cậu, lo sốt hết cả vó.”
Đại não Dung Hạc “uỳnh” một tiếng, trí nhớ được hồi phục.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu thế mà không thèm liên lạc với người đại diện.
Nhìn những vết loang lổ trên ngực mình, nhớ tới từng hiệp đóng cọc tối hôm qua, Dung Hạc mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Xin lỗi chị Miêu, em quên mất.”
Nhưng vừa mở miệng, giọng cậu đã khàn đến đáng sợ, dọa cậu đến mức phải vội vội vàng vàng lừa mình dối người giải thích một câu “Em mới ngủ dậy”, sau đó thì không dám nói thêm gì nữa.
Một giây sau, điện thoại di động bị lấy mất từ phía sau.
“Chị Miêu, tôi là Lục Tiêu Viễn.”
Dung Hạc quay đầu lại, Lục Tiêu Viễn đã tỉnh lại từ bao giờ.
“Lục, thầy Lục?”
Trong buổi sáng yên tĩnh, giọng nói từ điện thoại truyền ra vô cùng rõ ràng, đây là lần đầu tiên Dung Hạc nghe thấy người phụ nữ mạnh mẽ bình tĩnh và kiên quyết như Phó Miêu bị líu lưỡi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi đối mặt với Lục Tiêu Viễn, rất ít người có thể duy trì vẻ không sợ hãi của mình trước khí thế của hắn.
Đầu tóc Lục Tiêu Viễn rối bù, ngữ khí lại bình tĩnh nói: “Cũng cuối năm rồi, khi nào chị Miêu rảnh rỗi, để tôi và Tiểu Hạc mời chị đi ăn bữa cơm nhé.”
“Cuối năm thì chắc cậu cũng phải rất bận mới đúng chứ?”
“Dù bận rộn đến đâu cũng phải biểu đạt sự biết ơn với chị Miêu chứ, mấy năm nay của Tiểu Hạc cũng không dễ dàng gì, lúc không có tôi ở đây, cảm ơn chị đã chăm sóc em ấy.”
Lục Tiêu Viễn nói xong, dịu dàng cười hai tiếng.
Phó Miêu ở đầu bên kia điện thoại im lặng như dự đoán của Lục Tiêu Viễn.
Người thông minh như cô, rất nhanh đã đưa ra được một kết luận khiến người ta khiếp sợ: Hai người này chỉ sợ từ sớm đã có một chân với nhau, cái gọi là hợp tác yêu đương, cũng chẳng phải do nhu cầu của mỗi bên, có khi là nối lại tình xưa.
Về chuyện hot search, Lục Tiêu Viễn tán gẫu vài câu với Phó Miêu, sau đó thì cúp điện thoại.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Muốn ngủ nữa không?”
Dung Hạc lắc đầu, không nói gì, chỉ là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn dửng dưng nhướng mày nói: “Hay là em muốn chúng ta tiếp tục gắn cái mác yêu đương thương mại à?”
Dung Hạc lại lắc đầu.
Chỉ là không ngờ mọi việc lại tiến triển nhanh như vậy, trong nháy mắt đã hẹn nhau đi ăn cơm.
Không hiểu sao lại có loại cảm giác đi gặp phụ huynh.
Tất nhiên lúc trước cậu ở trong giới showbiz thiếu chút nữa thì lăn lộn không nổi, chỉ có chị Miêu nguyện ý kéo cậu.Cậu luôn coi chị Miêu, người lớn hơn mình mười tuổi như chị ruột của mình.
Nhưng Lục Tiêu Viễn không nghe cậu giải thích, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay cậu, bắt đầu một màn vận động kịch liệt buổi sáng… …
Kể từ khi mở ra tầng tiếp xúc âm độ lần đầu tiên, lớp vải mỏng như có như không giữa hai người đã bị xé nát.
Nhất là sau mỗi lần chia xa.
Nhiều lần đều bắt đầu hôn từ cửa, rồi hôn đến lên giường luôn.
Có một lần, ngay trước thềm đêm hội video Tân Diệp, Lục Tiêu Viễn để lại vô số dấu vết trên ngực và lưng cậu, đến nỗi khi bước lên thảm đỏ trong bộ vest và trang phục chỉnh tề, nhìn thấy mấy tiểu hoa đán mới nổi, mặc một bộ lễ phục dạ hội hở lưng,trong lòng đều thấy chột dạ, tự nhủ may mà mình là đàn ông, không cần giống như những nghệ sĩ nữ phải mặc mấy loại quần áo lộ da thịt này.
Mùa đông năm nay, Dung Hạc không vào đoàn làm phim quay phim, mà dưới sự bày mưu tính kế của đoàn đội, thừa dịp nổi tiếng tham gia một vài hoạt động để tăng độ nhận diện, nhưng trọng tâm của cậu vẫn đặt ở việc chọn kịch bản tiếp theo.
Kể từ khi có bước nhảy vọt về sự nổi tiếng, ngày càng có nhiều kịch bản để lựa chọn, nhưng đồng nghĩa với đó, việc lựa chọn cũng trở nên khó khăn hơn.
Thực ra, việc lựa chọn kịch bản hoàn toàn có thể phó mặc cho bên đoàn đội, có Phó Miêu đóng chốt ở đó, chất lượng chắc chắn sẽ không kém, nhưng với tư cách là một diễn viên hy vọng sẽ không ngừng bứt phá trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, Dung Hạc vẫn muốn tự mình làm.
*
Những ngày bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng, trước khi kịp nhận ra, ngày lễ tình nhân đến cùng với trận tuyết cuối cùng của mùa đông.
Vì ngày này, Dung Hạc đã gạt Lục Tiêu Viễn, lên kế hoạch đầy đủ, nhưng hôm đó lúc dậy sớm, lại phát hiện đối tượng của kế hoạch đã biến mất.
Đồng hồ của Lục Tiêu Viễn còn đặt trên bàn, chứng minh hắn chưa ra ngoài làm việc.
Dung Hạc tìm một vòng từ trên xuống dưới trong căn nhà to đùng này, ngay cả nửa bóng người cũng không có.
Cuối cùng chỉ còn lại một nơi.
Cậu lại quay trở lại lầu hai, đi tới phòng ngủ của Lục Tiêu Viễn, muốn nằm trên cửa nghe ngóng động tĩnh, không ngờ cửa lại không đóng chặt, không cẩn thận lại đẩy ra một nửa.
Cậu giật mình và định đóng lại, thì lại giống như bị đóng băng tại chỗ.
Ước chừng nửa phút sau, cậu mới giống như một cỗ máy vừa mới được uống dầu, cất bước chân, từng bước từng bước đi tới.
Ngay từ ngày đầu tiên cậu thực hiện hợp đồng, bước tới căn nhà này, Lục Tiêu Viễn đã nói qua, phòng ngủ này không thể vào.
Nhưng ai cũng có sự hiếu kỳ, cậu đã từng tưởng tượng qua sau cánh cửa phòng đóng chặt này sẽ giấu bí mật kinh thiên động địa gì.
Cũng không thiếu những suy đoán hoang đường trong số đó ——
Có thể là Lục Tiêu Viễn đặt rất nhiều ảnh của bản thân ở bên trong để thỏa mãn sự tự mãn, hoặc là dán một phòng toàn poster về vị “tiền bối bí ẩn” mà Lục Tiêu Viễn vì người đó mới bước vào giới showbiz.
Nhưng mặc cho cậu suy đoán như thế nào, cũng không bằng cảnh tượng trước mắt làm cho rung động.
Cách bài trí và đồ đạc của căn phòng này hoàn toàn giống với căn phòng ngủ nhỏ trên gác mái trước đây.
Đó là nơi mà lần cuối Lục Tiêu Viễn nhìn thấy cậu vào mười hai năm trước.
Cậu vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Hôm đó, bọn họ vừa ngồi xem phim vừa bật một cái quạt nhỏ, nhưng cậu đã lên kế hoạch cho sinh nhật lần thứ 18 của Lục Tiêu Viễn.
Ngày nghĩ đêm nghĩ, nên ngủ không đủ giấc, chẳng mấy chốc đã ngã vào thân thể Lục Tiêu Viễn.
Không biết đã qua bao lâu, trên mặt dường như có hơi thở ấm áp, còn có một loại xúc cảm mềm mại, khiến cho cậu tỉnh táo lại không ít.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nhớ tới quà tặng mình đặt ở cửa hàng còn chưa kịp lấy, nên vội vàng bật dậy khỏi vòng tay của Lục Tiêu Viễn, vội vàng rời khỏi nhà Lục Tiêu Viễn.
Ngay sau đó là cuộc chia ly kéo dài suốt bốn nghìn ngày đêm, tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Không gian nhỏ trước mặt cậu vẫn đơn giản và sạch sẽ như trong trí nhớ, không trang trí gì thêm, chỉ có vài món đồ nội thất cơ bản.
Một tủ quần áo nhỏ kiểu cũ, một chiếc giường đơn hẹp và một chiếc bàn nhỏ phủ khăn trải bàn màu xanh đặt cạnh giường, cùng với một chồng giấy được kẹp lại gọn gàng đặt trên bàn làm việc.
Dung Hạc bước tới, mới phát hiện là bài thi cậu làm rơi ở nhà Lục Tiêu Viễn, cùng với tập nháp phủ đầy công thức.
Cậu không biết khi còn nhỏ mình lại hay vứt đồ lung tung như vậy, điều cậu càng không ngờ đến là Lục Tiêu Viễn thế mà lại cất giữ chúng vô cùng cẩn thận, không ném vào thùng rác làm giấy vụn.
Trong hộp đựng bút bên cạnh, còn cắm thêm vài đồ văn phòng phẩm cậu từng đưa cho Lục Tiêu Viễn, là một cặp với đống văn phòng phẩm cậu dùng lúc đó.
Mười hai năm trôi qua, những thứ này đã trở nên cũ kĩ và ngả vàng, bạc màu, xám xịt, giống như ký ức bụi bặm đã lâu, dường như không có chút nào hòa hợp trong ngôi nhà phong cách và chất lượng cao này.
Nhưng cậu nhớ rõ, Lục Tiêu Viễn đã từng nói mình không thích đồ cũ.
Dung Hạc nhìn quanh bốn phía, bị khung ảnh in nổi hình một con chim bay trên nền trời xanh trên tủ đầu giường cách đó không xa thu hút.
Đó là học kỳ năm lớp 12, cậu tình cờ nhìn thấy nó trước cửa kính nơi góc đường, cảm thấy đẹp mắt, mua về đưa cho Lục Tiêu Viễn.
Nhưng còn chưa kịp đặt một tấm ảnh chụp chung vào bên trong, bọn họ đã mỗi người một phương.
Dung Hạc sững sờ nhìn bức phù điêu nhô lên ở mép khung ảnh, một con chim đang lao lên trời, trái tim cậu bỗng như bị thứ gì đó xuyên qua, đau vô cùng.
Cậu biết rõ hành vi của mình chính là đang tự tiện xông vào cấm địa, nhưng vẫn không khống chế được đưa tay chạm vào.
Khi cầm lấy khung ảnh trống, một mảnh giấy rơi ra khỏi lớp xen kẽ lỏng lẻo ở mặt sau.
Trên giấy viết vài dòng, nhưng có lẽ người viết cảm thấy không hài lòng, nên gạch những đường kẻ ngang rất lớn.
Đầu bút bị ấn quá mạnh đến nỗi rạch được cả một lỗ nhỏ trên giấy, đủ để thấy sự ảo não của người viết lúc này.
Tờ giấy này không biết đã trải qua chuyện gì, mực bị nhòe đi rất nhiều, những bông hoa nở rộ trên giấy đã ố vàng, nhưng chữ viết vẫn có thể nhận ra ——
[Gần đây anh bắt đầu đọc mấy lá thư tình kia, dự định tạm thời đi ôm chân Phật chút, học lỏm cách người khác tỏ tình, nhưng những lời tỏ tình này thật nhàm chán, chả có ý nghĩa gì cả, hoàn toàn không thể đả động lòng người được.
Thật ra có một số điều, anh không biết có nên nói hay không, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, nhưng nếu em có cơ hội nhìn thấy những dòng chữ này, biết được suy nghĩ của anh, thì sau đó cũng đừng giận, cũng đừng vì thế mà xa lánh anh, được không –
Đây là điều ước sinh nhật duy nhất của anh.
Có thể có chút ích kỷ, nhưng em từng nói, thọ tinh(1) là lớn nhất mà.]
(1): thọ tinh: người được chúc sinh nhật/chúc thọ
Cuối cùng còn có hai dòng chữ: [“Tôi muốn cưỡi hạc quanh eo, khói mờ mịt, chuyện xưa thong thả(2).”
(2): Câu này tìm trên Baidu thì nó thuộc bài “Dương Châu Mạn” của Khương Quỳ, nhưng khi tôi tìm bản dịch tiếng Việt nó lại không có câu này trong cái bài đấy.
Nên bạn nào dịch thơ hay thì có thể dịch hộ tôi câu này với: “我欲缠腰骑鹤,烟霄远,旧事悠悠” Cái vế đầu tiên: “我欲缠腰骑鹤” thì có thể hiểu là muốn chuyện gì trở thành chính thức ấy, vì trong câu đấy có chưa một câu thành ngữ mang hàm ý như vậy.
Nãy giờ anh chưa nói nhỉ, em viết trên bookmark bài thơ này, anh rất thích.]
Rõ ràng, đây là một bức thư tình bị bỏ đi, nhưng Dung Hạc vẫn chậm rãi đọc từng chữ trên đó, giống như một viên kẹo đang dần tan chảy, càng đọc càng thấy ngọt ngào.
Khi xem xong, cuối cùng không kìm được, hai mắt đỏ hoe.
Có thể vì kẹo đã hết, trong lòng không nỡ, hoặc có thể kẹo này quá ngọt, ngọt đến mức khiến người ta không biết phải làm sao.
Sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân, Dung Hạc quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đứng ở cửa, trong tay cầm một bó hoa hồng, vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, Lục Tiêu Viễn đã bước tới, rút mất tờ giấy trong tay Dung Hạc, nhanh chóng giấu ở phía sau: “Viết không hay, rất ngây thơ, đừng xem.”
Giọng điệu cứng rắn, không chút lưu tình phê bình bản thân mười hai năm trước.
Đây là lần đầu tiên Dung Hạc nhìn thấy Lục Tiêu Viễn lộ vẻ xấu hổ, trên mặt còn có mấy chỗ ửng hồng khả nghi.
“Xin lỗi, cửa phòng anh đóng không chặt, lúc em tìm anh, không cẩn thận đã đẩy cửa ra.” Dung Hạc chớp chớp mắt, ánh mắt sáng ngời, thành khẩn xin lỗi, thấy Lục Tiêu Viễn hình như không có ý muốn trách cậu, liền chuyển sang cười nói, “Thật ra, nếu anh có thể đứng trước mặt em, thì đó đã là bức thư tình tuyệt vời nhất trên thế giới này rồi.”
Lục Tiêu Viễn im lặng hồi lâu, đáy mắt lúc sáng lúc tối, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Bỏ đi, anh còn định sửa chữa lại một chút, nhưng tiếc là không còn cơ hồi.”
Dung Hạc nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lục Tiêu Viễn, trong lòng nói đây có lẽ là lần diễn xuất mà ảnh đế Lục diễn kém nhất.
Ý cười trên mặt cậu càng đậm: “Vất đi thì cũng thật đáng tiếc, giữ lại đi, dù sao anh cũng có ngủ ở đây đâu.”
Không còn những ký ức vô vọng, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Tại nơi họ đang nói chuyện, hương thơm dễ chịu của hoa đã len lỏi khắp mọi ngõ ngách quen thuộc giống như bình minh.
Hoa hồng đỏ mang theo giọt sương sớm vẫn còn nở rộ trong tay Lục Tiêu Viễn, chưa kịp chuẩn bị kĩ càng thì đã gặp người nhận quà giống như tình cờ va chạm nơi góc phố.
Dung Hạc nói: “Vừa rồi anh không ở nhà là đi lấy hoa à.”
Lục Tiêu Viễn “Ừ” một tiếng, đặt hoa vào trong ngực Dung Hạc, hỏi: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?”
Dung Hạc nói: “Lễ tình nhân.”
Lục Tiêu Viễn lại hỏi: “Vậy em còn nhớ hai tháng trước, đêm đó, câu cuối cùng anh nói với em không?”
Dung Hạc vùi mặt vào trong bó hoa hồng, ngửi mùi hương suy nghĩ một lát, cậu mơ hồ nhớ lại, Lục Tiêu Viễn hình như là ôm cậu rồi đề nghị đến chuyện “kết hôn”.
Nhưng cậu ngày hôm đó quá mệt mỏi và buồn ngủ, sau khi Lục Tiêu Viễn nói xong, thì mơ màng ngủ mất.
Về sau Lục Tiêu Viễn cũng không nhắc lại, nên cậu không biết là có phải ảo giác hay không.
Mà thôi, ảo giác hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cậu vốn định hôm nay chính thức cầu hôn Lục Tiêu Viễn, ngay cả nhẫn cũng đã chuẩn bị xong, cất ở ngăn kéo khóa trong phòng ngủ.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với Lục Tiêu Viễn đang không được tự nhiên, đột nhiên có chút hư hỏng, cố ý làm bộ như nghe không hiểu, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Lục Tiêu Viễn không giải thích, trực tiếp kéo tay cậu vào trong nhà.
Dung Hạc sửng sốt, còn tưởng Lục Tiêu Viễn định lấy ra chiếc nhẫn trước cậu một bước, thậm chí còn nín thở.
Tuy nhiên, đối phương lại lấy ra một quyển lịch to bằng bàn tay, nhìn qua không đứng đắn lắm.
Lịch chuyển sang ngày hôm nay, với bảy từ lớn viết trên đó:
Hôm nay đại cát, nên lĩnh chứng.
Phía sau còn có hai cái trái tim nhỏ mũm mĩm.
——————–.