Do Tần Lỗi đã hẹn vào lúc sáu giờ sáng nên Dị Quân phải thức dậy vào năm giờ. Anh không quen dậy sớm như thế cộng với việc có nhiều suy nghĩ khiến giấc ngủ không sâu, hiện giờ Dị Quân đang thấy rất mệt mỏi. May mắn là anh sẽ không phải lái xe do Tần Lỗi sẽ tới chở anh đi, Dị Quân có thể tranh thủ nghỉ ngơi trên đường di chuyển.
Trong tủ lạnh không còn gì để ăn nữa, Dị Quân kiểm tra tủ bếp thấy còn vài gói mì nên anh lấy một gói dùng làm bữa sáng. Nấu mì xong, Dị Quân vừa ăn vừa suy nghĩ đến vụ án, về tổ chức nghiên cứu kia thì đã dần rõ ràng, nhưng còn một vấn đề nữa cần nghĩ tới, đó là tại sao con thây ma lại xuất hiện trong rừng.
Ăn xong bữa sáng, Dị Quân thấy đã gần sáu giờ, anh vội thay quần áo và bước ra sân.
Sáu giờ kém năm, Tần Lỗi và chiếc xe của ông ta đã chờ sẵn trước cổng khi Dị Quân bước ra.
“Ông đợi lâu chưa?” Dị Quân hỏi khi lên xe.
“Vẫn chưa đến giờ hẹn nên không thể gọi là đợi được.” Tần Lỗi nói và khởi động xe lái đi.
“Trong lúc di chuyển, tôi muốn tranh thủ bàn với cậu thêm một chuyện.” Tần Lỗi lên tiếng.
“Ông cứ nói.”
“Tôi muốn hỏi rằng cậu nghĩ lý do vì sao con thây ma lại ở trong khu rừng?”
Được hỏi đúng chủ đề mà anh mới nghĩ tới, Dị Quân không cần suy nghĩ mà trả lời ngay “Nó là sản phẩm của tổ chức khoa học, nên không thể tự nhiên lại xuất hiện được. Chắc chắn là có người đã đưa nó tới đó.”
Tần Lỗi gật gù, thấy đối phương không phản đối, Dị Quân lại nói tiếp “Lí do để thả con quái vật đó vào rừng chỉ có hai khả năng, một là muốn thí nghiệm mẫu vật trong môi trường tự nhiên, nhưng nếu như thế thì chắc chắn bọn chúng phải đi theo giám sát.”
“Không hề có dấu hiệu đó, đúng chứ. Vậy khả năng thứ hai là gì?” Tần Lỗi hỏi, có vẻ hài lòng với những lập luận của Dị Quân.
“Đó là chúng cố tình cho con thây ma tấn công ba tôi.” Dị Quân nói “Việc ba tôi vào rừng thường xuyên nếu điều tra một chút thì sẽ nắm được. Tôi cho rằng chúng đã theo dõi đợi ông ấy vào rừng rồi thả con thây ma đó ra tấn công.”
“Ý cậu là, tổ chức đó từ nghiên cứu hồi sinh người chết giờ lại vô tình tạo ra vũ khí thây ma à?” Tần Lỗi hỏi.
“Việc sản phẩm khác với mục đích ban đầu đâu phải không có. Mặc dù khao khát của ông nội tôi là hồi sinh bà nội nhưng ai mà biết những kẻ kế thừa nghiên cứu đang nghĩ cái gì.” Dị Quân nói.
“Phải, hợp lý.” Tần Lỗi gật đầu. “Vậy tại sao chúng lại phải làm thế?”
“Tôi không rõ, có lẽ chúng nghĩ ba tôi biết gì đó về tổ chức của chúng nên muốn ra tay giết người diệt khẩu.” Dị Quân đưa ra suy đoán.
Tần Lỗi lắc đầu tỏ ý không phục “Vậy sao ngay mười năm trước họ không ra tay, và tại sao lại mạo hiểm dùng sản phẩm bí mật thay vì thuê sát thủ như thông thường?”
“Về ý đầu tiên, thì có lẽ bây giờ họ mới nghĩ đến việc đó, hoặc là họ mới có thành viên mới chú ý đến vấn đề này.” Dị Quân trả lời “Còn ý thứ hai, cũng không có gì lạ.”
“Mời cậu trình bày.” Tần Lỗi nói.
“Con người ra tay thì dễ để lại dấu vết, còn thây ma thì khó mà biết được nó đến từ đâu. Chẳng phải ban đầu các ông cũng không có hướng giải quyết còn gì?” Dị Quân nói tiếp.
Tần Lỗi sa sầm nét mặt, Dị Quân nhận ra mình vừa vô tình nói lời chê bai khả năng phá án của phía cảnh sát. Nhưng chỉ vài giây sau Tần Lỗi liền trở lại nét mặt cũ “Phải, cậu nói có lý. Nhưng tôi nghĩ không nên giới hạn trong hai khả năng, tôi có cảm giác vẫn còn một lời giải thích khác.”
“Thế ông có thể nói cho tôi biết đó là gì không?” Dị Quân hỏi, anh có cảm giác tay cảnh sát trưởng này lại nhắm sự nghi ngờ tới ba của anh.
“Không cần khó chịu, tôi chưa nói gì mà. Tôi chỉ mới có cảm giác mơ hồ thôi, hiện giờ chưa thể trao đổi với cậu được, thông cảm nhé.” Tần Lỗi nói.
Dị Quân im lặng, Tần Lỗi xem đó là sự đồng ý. Chiếc xe tiếp tục phóng băng băng trên đường. Dị Quân đã nhìn thấy một tòa nhà lớn. Anh bỗng nhớ ra đó là một viện nghiên cứu khá nổi tiếng vào hơn mười năm trước. Tuy nhiên, trước lúc anh đi du học khoảng nửa năm thì nó đã bị đóng cửa. Tập hồi ký chỉ viết tới thời điểm một năm trước lúc Dị Ninh chết nên không có nhắc gì đến địa điểm mới.
“Tôi nhớ ra nơi này rồi. Đúng là phù hợp với những gì viết trong hồi ký.” Dị Quân lên tiếng.
Tần Lỗi đậu xe trước cửa viện, ngoài xe của ông còn có nhiều chiếc xe cảnh sát khác. Lúc Tần Lỗi vừa xuống xe đã có người tới báo ngay “Đội khám nghiệm hiện trường đã kiểm tra và không phát hiện được gì cả. Chỉ biết là sau khi bỏ hoang thì nơi này không ai lui tới nữa.”
“Ừm, cũng đã lâu lắm rồi, không mong có dấu vết gì sót lại.” Tần Lỗi nói rồi quay sang Dị Quân “Đã khám nghiệm xong rồi, có thể thoải mái đi vào.”