Sau khi mặt trời vừa chiếu ánh sáng đủ để soi rọi khu rừng, đội tìm kiếm liền bắt tay vào việc. Với những người thông thuộc khu rừng, việc tìm ra trạm trung chuyển mà Dương Vĩnh nói không hề khó.
Lấy đó làm trung tâm, mọi người tản ra tìm kiếm. Đây là khu vực của các núi đá nhỏ, nơi nào cũng có thể đang ẩn chứa một phòng nghiên cứu bên trong.
Họ hoàn toàn không có cơ sở nào để xác định quả núi rỗng hay đặc, đành phải tìm xem có nơi nào nhìn như cửa hang rồi tìm kiếm một cơ quan để mở.
“Trong bao nhiêu năm làm cảnh sát, đây có vẻ là nhiệm vụ tuyệt vọng nhất mà tôi làm.” Tần Lỗi than thở, việc làm hiện tại theo ông thấy giống như mò kim đáy bể.
Manh mối có được chỉ là phòng nghiên cứu nằm gần khu vực này. Gần là bao nhiêu? Điều này không nói chính xác được. Liệu bên trong những quả núi này có hang động nào không? Thật sự khó có thể biết được, dù không tìm ra cơ quan bí mật nào cũng chưa chắc là không có. Ngoài ra, những quả núi này làm người ta nghĩ phòng nghiên cứu là một hang động phía trong nó, nhưng biết đâu lại là một mật thất dưới đất.
Nhưng đây là manh mối duy nhất, nên Tần Lỗi chỉ còn cách phải mò kim đáy bể.
Tìm kiếm cả buổi sáng, ngay lúc mọi người định nghỉ ngơi thì lại có phát hiện. Mỗi người trong đội đều được phát cho một bộ đàm liên lạc, bây giờ Viên Thượng đang dùng nó để liên lạc với mọi người “Tôi đã tìm thấy phòng nghiên cứu đó rồi.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và vui mừng trước thông báo đó, ai cũng nghĩ phải mất một thời gian dài cho nhiệm vụ này.
“Chỗ đó ở đâu?” Tần Lỗi hỏi.
Viên Thượng liền mô tả đường tới đó. Cả đội tìm kiếm lập tức kéo tới.
Dị Quân và Trần Lệ Mẫn ở gần đó nhất tới trước tiên. Anh thấy một cửa hang với một khối đá bên cạnh, bên trong là một phòng nghiên cứu, Viên Thượng đang đứng ở đó.
Nhìn vào bên trong, Dị Quân quan sát thấy rõ đây là một nơi cực kì hiện đại. Có một bàn giải phẫu ở giữa phòng. Xung quanh là những máy móc cần thiết cho việc nghiên cứu. Phía cuối căn phòng là dãy các tủ đông bảo quản xác. Dị Quân bước tới khu vực đó, quan sát những cái xác.
Thi hài của Lương Mai Hoa, bà nội anh ở một trong những tủ đông này, giống như trong hồi ký của ông nội anh đã kể. Nhưng hai cái xác bên cạnh lại khiến anh cực kinh ngạc. Đó là ông nội và mẹ của anh.
“Sao họ lại ở đây?” Dị Quân kinh ngạc kêu lên.
Trang Tiên Linh, Tần Lỗi và các cảnh sát khác lúc này cũng đã có mặt trong phòng. Họ cũng vô cùng ngạc nhiên trước phát hiện đó.
Tần Lỗi bước tới bên bàn giải phẫu quan sát, thấy một vết máu nhỏ ở cạnh giường.
“Đem mẫu máu này về xét nghiệm ADN.” Tần Lỗi ra lệnh. Ông nhắm mắt lại suy nghĩ một chút rồi nói thêm “Cho người tới bệnh viện, giám sát thật kĩ Dị Lương Tân.”
Nghe đến tên ba mình, Dị Quân rời khỏi trạng thái kinh ngạc cứng đờ, bước về phía đó lên tiếng “Ông vẫn nghi ngờ ba tôi sao?”
“Phải, không rõ ràng sao. Nếu không phải ông ta thì ai lại mất công đi trộm hai cái xác kia chứ.” Tần Lỗi nói “Tôi có thể hình dung được đại khái câu chuyện rồi.”
“Ông nói thử xem.”
“Cậu nhìn xem, Trên bàn giải phẫu này có dây cố định tay chân của đối tượng nghiên cứu, tất cả đều bị đứt.” Tần Lỗi chỉ lên bàn giải phẫu.
Dị Quân nhìn theo, quả đúng là như thế.
Tần Lỗi nói tiếp “Có vẻ như mẫu vật thí nghiệm này đã thoát được các dây cố định này và tấn công kẻ nghiên cứu. Sau đó ông ta đã chạy khỏi phòng thí nghiệm.” Tần Lỗi bước ra cửa hang rồi quay sang phía Viên Thượng “Cậu phát hiện cơ quan mở cổng ở đâu?”
Viên Thượng di chuyển ra khỏi cửa, chỉ vào một lùm cây cách cửa hang một khoảng “Tôi đang kiểm tra những hòn đá bên kia thì vô tình giẫm phải nút nhấn giấu trong lùm cây.”
Tần Lỗi bước tới đó, Dị Quân đi theo sau. Cảnh sát trưởng tiếp tục “Ra tớ đây, Dị Lương Tân liền nhấn nút đóng cổng lại, nhưng con thây ma đó đã ra được bên ngoài. Sau đó ông ta liền bỏ chạy và được phát hiện ở bìa rừng.”
Dị Quân cảm thấy suy luận này rất hợp lý, chỉ cần xét nghiệm ADN là có thể xác nhận sự thật. Tần Lỗi thấy Dị Quân không còn ý phản đối cũng không nói gì thêm nữa.
Trần Lệ Mẫn biết Dị Quân rất sốc trước sự thật này, liền bước tới an ủi anh. Trang Tiên Linh với Viên Thượng cũng tới ngay sau cô.
“Nếu sự thật đúng là thế thì cũng phải chấp nhận thôi. Thì ra mọi chuyện là do ông ấy tự làm tự chịu.” Dị Quân nhanh chóng chấp nhận sự thật.
Trừ đội khám nghiệm ở lại tìm kiếm thêm manh mối, những người còn lại đều chuẩn bị ra về. Trước lúc lên xe, điện thoại của Tần Lỗi đổ chuông. Sau khi nghe máy, sắc mặt của ông ta trở nên tăm tối.
Nhìn thấy biểu hiện đó, đoán là có chuyện, Dị Quân liền bước tới hỏi “Có chuyện gì sao?”
Tần Lỗi lộ rõ sự khó chịu, trả lời “Dị Lương Tân biến mất rồi.”