Dị Lương Tân bị đánh thức bởi một tiếng động lớn, ông giật mình tỉnh dậy, vội bật đèn.
Có chuyện gì được nhỉ? Dị Lương Tân tự hỏi, chẳng lẽ cảnh sát đã phát hiện ra chỗ này, hay tệ hơn, có một con thây ma nào đó đã thoát khỏi đây. Ông quay sang không thấy Dị Quân đâu.
“Giáo sư Dị, ra xem chuyện hay ho này.” Giọng của Kế Hàn Phong vang lên.
“Sao tên đó lại xuống đây giờ này?” Dị Lương Tân tự hỏi, nhìn lên đồng hồ thấy còn rất sớm.
Ông bước ra khỏi phòng, trước mặt ông là Kế Hàn Phong đang giận dữ, dưới đất là Dị Quân đang nằm quằn quại.
“Có chuyện gì thế?” Ông ta ngạc nhiên hỏi.
“Con trai của ông đang định tố cáo chúng ta đấy, đêm khuya thế này lại lẻn ra ngoài.” Kế Hàn Phong nói.
Nghe câu này, Dị Lương Tân cũng nổi giận giống Kế Hàn Phong, ông bước tới nắm cổ áo Dị Quân kéo dậy, quát “Mày vẫn định phá hoại công trình của ông cha mày đấy à? Thật uổng cho mẹ mày yêu thương mày đến thế, vậy mà mày lại định hủy hoại ước mơ cuối cùng của bà ấy sao?”
Dị Quân im lặng không trả lời, phần vì đau do những cú đánh của Kế Hàn Phong, phần vì anh không nghĩ ra nên nói gì. Kế Hàn Phong cười khẩy “Tôi đã thấy lạ rồi, sao chỉ từ một dòng tin nhắn mà cậu ta lại đổi ý nhanh thế được. Lúc tới đây lại liên tục hỏi về tổ chức. Tôi biết sớm muộn gì cậu ta cũng tìm cách báo cho cảnh sát biết chỗ này thôi.”
“Vậy chúng ta làm gì với nó đây?” Dị Lương Tân hỏi.
“Không phải kế hoạch ban đầu của chúng ta là bắt cóc sao? Giờ đưa cậu ta về đúng vị trí đi.” Kế Hàn Phong nói “Từ giờ, buổi tối cậu ta sẽ phải bị nhốt trong ngục, sáng ra thì nghiên cứu.”
Dị Quân lớn tiếng nói “Tôi sẽ không tham gia cái nghiêm cứu trái phép này đâu.”
Dị Lương Tân trừng mắt nhìn con trai. Kế Hàn Phong bảo “Cứ nhốt cậu ta lại cái đã, còn việc làm sao để cậu ta hợp tác cứ để sau.”
Hắn dùng chiếc điều khiển lấy của Dị Quân mở cửa xuống nhà giam rồi kéo anh đi vào.
Trong bóng tối, những con thây ma vẫn đang điên cuồng đập phá, cào cấu song sắt và các bức tường.
“Có hơi ồn ào đấy, nhưng tự làm thì tự chịu đi.” Kế Hàn Phong nói khi bật đèn lên rồi bấm nút mở một buồng giam trống.
Dị Quân bị đẩy vào trong. Cánh cửa đóng lại, Dị Lương Tân nói “Ở trong đó mà tự ngẫm lại bản thân đi.”
Ông vừa dứt lời đã vội bước nhanh ra khỏi khu trại giam, ông không muốn đứng gần đám thây ma này.”
Kế Hàn Phong theo sau ông, tắt đèn rồi bước ra.
Xung quanh Dị Quân bây giờ là bóng tối, không nhìn thấy được gì, chỉ nghe được âm thanh từ đám thây ma. Anh tự trách mình đã hành động quá liều lĩnh, đánh giá thấp đối thủ. Giờ bị nhốt ở đây, Dị Quân không biết mình còn có cơ hội trở lại cuộc sống bình thường nữa không. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Trang Tiên Linh đi bộ sang nhà Trần Lệ Mẫn từ sớm, hôm qua cô đã mất cả tối để trấn an Trần Lệ Mẫn nhưng không hiệu quả bao nhiêu. Cảm thấy lúc này không nên để cô ấy một mình, Trang Tiên Linh quyết định sẽ tới thăm cô.
Do đã nhiều lần tới chơi, sau khi bấm chuông và được mẹ Trần Lệ Mẫn mở cửa, cô chào bà rồi lên thẳng phòng. Trang Tiên Linh gõ cửa rồi chờ đợi, không có tiếng trả lời.
Sao lại thế nhỉ, chẳng lẽ vẫn còn đang ngủ? Trang Tiên Linh nghĩ thầm, cô tự thấy không hợp lý. Trần Lệ Mẫn đang rất lo lắng cho Dị Quân, cô còn sợ cô ấy không ngủ được, nói gì tới chuyện ngủ nướng.
Hay là em ấy đã thức cả đêm nên giờ mới ngủ? Trang Tiên Linh nghĩ. Đoán già đoán non không bằng cứ kiểm chứng. Trước giờ Trần Lệ Mẫn không có thói quen khóa cửa phòng nên cô cứ thế xoay tay nắm đẩy cửa bước vào.
Chiếc giường trống trơn, Trần Lệ Mẫn không có trong phòng.
“Chắc là em ấy đã đi đâu từ sớm rồi.” Trang Tiên Linh tự nói với mình. Cô quay sang nhìn về phía cửa sổ, nó đang mở toang.
Nếu Lệ Mẫn rời khỏi phòng thì sao lại không đóng cửa sổ chứ? Cô lấy làm lạ, trước giờ Trần Lệ Mẫn không phải loại người bất cẩn.
Trang Tiên Linh bước lại gần cửa sổ, đập vào mắt cô là một lỗ tròn được khoét trên lớp kính, dấu hiệu của kẻ đột nhập. Không chần chừ, Trang Tiên Linh lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Tần Lỗi nhanh chóng cho người tới kiểm tra hiện trường. Bước đầu phán đoán là một kẻ nào đó đã từ ngoài trèo lên tầng, khoét kính cửa sổ để mở chốt đi vào nhà. Sau đó, hắn đã bắt cóc Trần Lệ Mẫn rồi bỏ chạy theo lối cũ.
“Không ngờ chúng lại nhắm đến cả cô ấy, tôi cứ nghĩ việc Trần Lệ Mẫn thấy tin nhắn không ai biết được nên cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm.” Tần Lỗi thở dài, cảm thấy có lỗi trong sự việc này.
Ba mẹ của Trần Lệ Mẫn sau khi biết con gái mình mất tích cứ khóc mãi không thôi, giờ họ nghe những chuyện kì lạ này thì chuyển sang bức xúc. Ba của Trần Lệ Mẫn nói “Rốt cuộc thì con gái tôi đang dính dáng đến chuyện kì quái gì đây? Ông mau giải thích rõ ràng.”
Tần Lỗi tóm tắt nhanh câu chuyện. Về việc Dị Lương Tân bị tấn công trong rừng, các mộ phần bị trộm mất xác, cuộc tìm kiếm của cảnh xác trong rừng, ba mẹ Trần Lệ Mẫn đều biết nhưng không nghĩ là con gái họ có dính líu. Cô ấy không muốn ba mẹ mình lo lắng nên chưa bao giờ kể đến việc đó.
Sau khi nắm rõ mọi việc, họ hoàn toàn gục ngã, có vẻ không có lòng tin con họ có thể vượt qua được chuyện này. Trang Tiên Linh tìm cách an ủi họ nhưng không thành.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tần Lỗi hứa rồi rời khỏi nhà họ Trần.