“Cậu nói gì, tòa nhà hoang kia có ma à?” Dị Quang Bảo hỏi.
“Phải, phải. Quản lí Trần, sếp không biết đâu, những nhân viên đi làm tăng ca đều trông thấy một cái bóng trên đó.” Một nhân viên nói khi cùng ăn trưa với Dị Quang Bảo.
Công ty này gồm sáu tòa nhà, mỗi tòa đều có tường bao quanh, trong đó có một toà nhà từ lâu đã ngưng sử dụng từ lâu nhưng vẫn chưa có kế hoạch sử dụng lại hay cải tạo. Nhân viên ở đây thường gọi nó là tòa nhà hoang.
“Lỡ bóng người thì sao?” Dị Quang Bảo không tin lắm.
“Làm sao là bóng người được, lối vào tòa nhà đó đều đã bị khóa lại rồi.”
“Thế thì có thể là ăn trộm.” Dị Quang Bảo đoán.
“Không, không. Làm gì có ăn trộm nào lọt được vào đây.”
Sáu tòa nhà của công ty ngoài tường riêng của mỗi tòa còn có một tường bao chung. Ngoài nhân viên của công ty và các đối tác đã qua kiểm tra thì không ai được phép vào bên trong, an ninh rất chặt nên chắc chắn không thể có chuyện kẻ xấu lọt vào được.
“Anh nói đúng, vậy thì có thể là nhân viên công ty. Tòa nhà đó không có ai trông coi nữa, nếu đã vào được khuôn viên chung thì chắc vào đó cũng dễ thôi mà.” Cậu vẫn cố đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Nhân viên lên đó làm gì? Với lại, có người cũng nghĩ thế rồi, nhưng sau khi kiểm tra thì không hề có dấu vết cạy khóa hay trèo tường vào. Mà tường cũng cao nữa, xung quanh cũng không có điểm tựa.” Người nhân viên đó giải thích.
“Vậy à? Thế chìa khóa của tòa nhà đó ai đang giữ?” Dị Quang Bảo vẫn không chấp nhận được cách giải thích là ngôi nhà có ma.
“Chủ tịch đang giữ, mà lâu thế này rồi có khi chủ tịch cũng làm mất rồi ấy chứ.”
“Nếu chủ tịch làm mất thì có thể nhân viên nào đã nhặt được hay không?”
“Tôi không nghĩ thế, nếu có mất thì cũng mất ở nhà chứ, chủ tịch cầm chìa khóa đó lên công ty làm gì. Mà tôi nói thế thôi, chứ chủ tịch là người kĩ tính, sẽ không để mất đâu.”
“Hay bóng người đó là chủ tịch?” Dị Quang Bảo đưa ra dự đoán cuối cùng.
“Càng không thể, chủ tịch làm cái gì ở đó chứ. Với lại chủ tịch nhiều lần đang ở chỗ khác lúc bóng ma đó xuất hiện rồi.”
“Thế thì đúng là lạ thật.” Dị Quang Bảo ngẫm nghĩ, cố tìm ra một lời giải thích khác.
“Thôi đừng nghĩ đến nó nữa, sắp hết giờ ăn trưa rồi.” Người nhân viên kia nói.
Dị Quang Bảo nhìn lên đồng hồ, thấy sắp tới giờ làm việc liền cắm cúi ăn.
Sau đó, cậu gọi điện cho Kế Hàn Phong “Chú Trương, hôm nay cháu sẽ ở lại công ty để tăng ca.”
“Cháu tăng ca làm gì, đẩy cho cấp dưới đi.” Kế Hàn Phong đáp.
“Việc kia vẫn chưa có tiến triển gì, tạm thời cũng không có việc cho cháu, về cũng không làm gì nên ở lại làm việc cho đỡ chán.” Dị Quang Bảo giải thích.
Mục đích Dị Quang Bảo muốn ở lại đương nhiên không phải để làm việc mà là muốn xác minh câu chuyện vừa được nghe kể.
“Tôi sẽ ở lại công ty để tăng ca, mọi người về trước đi.” Dị Quang Bảo nói vào lúc tan làm.
“Nhưng sếp ơi, công việc đâu có gì để tăng ca đâu ạ?” Một nhân viên hỏi.
“Chẳng lẽ lại đợi có việc mới tăng ca, hết việc hôm nay thì làm tiếp việc ngày mai, tăng ca lúc nào chẳng được.” Dị Quang Bảo nói.
Mọi người cũng không thắc mắc nữa nhưng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chỉ có cậu nhân viên ăn trưa cùng Dị Quang Bảo đoán ra được là quản lý đang muốn xem thử bóng ma kia như thế nào.
Buổi tối, công ty vô cùng im ắng, chỉ có mình Dị Quang Bảo trong tòa nhà. Ngồi chờ bóng ma xuất hiện thì cũng chán nên cậu lấy công việc ngày mai ra làm. Được một lúc lại không muốn làm việc nên tiếp tục ngồi thừ ra.
“Nếu trên đời này có ma thật thì có lẽ mình nên nghiên cứu gọi hồn thay vì y sinh.” Dị Quang Bảo tự nói với bản thân như thế.
Một lúc sau, khi cậu đã bắt đầu thấy nản việc chờ đợi này và dự định sẽ trở lại vào hôm khác.
“Có lẽ hôm nay không phải ngày để được gặp ma rồi. Cũng có thể họ nhìn nhầm chăng?” Dị Quang Bảo đưa ra thêm một suy đoán là có một nhân viên đã nhìn nhầm thứ gì đó trong tòa nhà thành bóng người, sau đó những nhân viên khác nghe được câu chuyện, với tâm lý tin là có ma, họ bắt đầu trông gà hóa cuốc.
“Chắc là thế rồi, nghĩ ra sớm hơn thì đã không mất thời gian ở đây rồi.” Dị Quang Bảo uể oải nói. Bỗng cậu nhìn thấy một bóng người trên tầng thượng tòa nhà bỏ hoang.
Dị Quang Bảo dí mặt vào cửa kính, ngẩng lên quan sát thật kĩ. Chắc chắn đó là bóng người, không thể là thứ gì khác được. Vậy nghĩa là mọi người nói đúng, có ai đó trong tòa nhà kia.
“Nhưng rõ ràng không ai có thể vào đó cơ mà? Chẳng lẽ lại có ma thật ư?” Dị Quang Bảo cảm thấy khó hiểu. Lúc này, cậu không đưa ra được lời giải thích nào. Cách đơn giản nhất lúc này là đối diện trực tiếp với người kia.
Nghĩ rồi Dị Quang Bảo liền ra thang máy đi xuống tầng trệt.