Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited

Trước mắt Takuto xuất hiện cảnh tưởng mà theo trí nhớ của cậu đây là thứ mà ông và cha cậu đã nhiều lần kể lại. Tuy cậu không biết tại sao lại như thế này nhưng đã gặp quá nhiều kì lạ, nhất là vừa được biến thành Yatogami Tohka một cô thiếu nữ 100% cho nên Takuto cũng im lặng quan sát những gì cậu đang được chứng kiến 

Nhật Bản thời hậu chiến. Đó là những tháng ngày vất vả đói khát sau thời chiến, sau thảm họa nguyên tử ở hai thành phố, mà sau này giới chuyên môn có ý kiến là hành động thừa thãi của Mỹ đối với Nhật Bản.

Thế nhưng khung cảnh cậu thấy hiện giờ là một gia đình 3người 1 mẹ 2 con hạnh phúc, tuy vẫn gặp cuộc sống khó khăn nhưng họ vẫn cố gắng làm tất cả để mang lại tiếng cười cho gia đình mình.

Khi thấy hình ảnh gia đình 3 người đó, Takuto lập tức nhận ra 1 trong 3, linh hồn đã chết khi nghĩ rằng bản thân không thể bảo vệ được em gái của mình.

Vậy hai người còn lại là mẹ và em gái của hắn ư. Vậy còn người bố đâu, quan sát nãy giờ nhưng Takuto không thấy được sự hiện diện của người bố. Nhưng sau đó cậu nghĩ rằng, đây là thời hậu chiến thì việc người bố đi lính rồi chết đi thì rất là bình thường.

Nhìn cảnh gia đình như vậy Takuto lại càng cảm thấy đau xót cho những gì mà linh hồn đó trải qua, không biết chuyện gì đã xảy ra với họ khiến cho linh hồn đó đau đớn như vậy. Chưa kể cái sự kiện mà nó đã nhiều lần gợi ý cho Takuto biết rằng nó đã làm một chuyện có thể khiến hắn bị cô em gái hận hắn cả đời. Quá khứ phức tạp đó chắc chắn cậu sẽ được chứng kiến ngay bây giờ.

- Nii, cho em làm cùng với anh đi

Không khác gì so với khi chỉ dẫn Takuto ở thế giới tinh thần, người anh trai vẫn mạnh mẽ dứt khoát đập từng nhát búa gỗ xuống cối đựng nếp làm mochi, và có vẻ như vì cái truyền thống cổ hủ trọng nam khing nữ nào đó mà mặc dù em gái đang làm bộ mặt xin xỏ để làm chung nhưng vẫn bị cự tuyệt mặc dù bản thân người anh vẫn đang làm một mình.

- Không được đâu, cách làm truyền thống của nhà Houjo là một người đập, một người trộn thay vì cả hai cùng đập, mà em là con gái, nếu làm vậy bàn tay sẽ bị phồng và chai cứng, sau này gả cho ai được.

- Em không sao đâu nii chan hai người làm nhanh hơn một người mà.

- Không được, nếu bị trật nhịp rất có thể khiến bàn tay em bị thương đó.

- Thế khi mẹ dạy anh làm thì sao chứ, nếu mẹ làm được thì em cũng làm được thôi.

- Em biết gì chứ mẹ chúng ta là…. Nhưng anh đã nói rồi không được là không được

Thấy quyết tâm của người anh trai, cô em gái biết cho dù phụng phịu thêm nữa cũng không có ích gì.

- Nii coi thường em, em nhờ mẹ chỉ và sau này em sẽ mở một tiệm mochi thật nổi tiếng cho anh coi, khi đó đừng hòng em bán cho anh một cái.

Sau đó cô bé chạy đi tìm mẹ mình hòng thực hiện được điều đó, người anh cũng chỉ thở dài cười khổ

- Để xem con nhóc Bakari này chịu được đến chừng nào đây

Nói rồi cậu tiếp tục gõ búa và tự nhào, tuy luôn nói với Takuto rằng đây là truyền thống nhưng với biểu hiện bây giờ của cậu thì phần lớn vì lo lắng cho tương lai em gái nên mới nói vậy a. Nhưng bây giờ Takuto cũng có phần hiểu cho cái truyền thống này, khác với bây giờ được sản xuất đại trà, ngày xưa mochi chủ yếu được dùng để cúng trong các dịp lễ tết và tế thần nên họ không thể để bất kì sơ xuất gì trong giai đoạn làm bánh được. Và mọi chuyện lại tiếp tục trôi qua...

- Mạnh tay nữa lên, dứt khoát vào, cảm nhận kết cấu của cái bánh bằng chính bàn tay em khi nhào bánh.

Cuối cùng thì sau dùng chiêu bài cuối cùng là nhờ mẹ phụ đạo và mít ướt mẫu thân nên cuối cùng con nhóc bakari cũng được anh nó cho làm bánh chung.

- Con nhóc Bakari này, nhóc còn canh thời gian ẩu như vậy thì coi chừng nát cái tay đó.

- He He... Em biết là nii sẽ dừng lại nếu em sai lầm mà.

- thiệt tình....

Người anh giã cối, cô em nhào bột cả hai cùng nói cười vui vẻ hạnh phúc. Cái cảnh vất vả nhưng đầy ắp tiếng cười này của hai anh em khiến Taktuto cảm thấy rất ấm áp. Thế nhưng có một điều cậu khá để ý rằng mỗi khi hai đứa trẻ nhắc đến cha nó thì người mẹ có vẻ lảng tránh sự việc giống như là không muốn nhớ tới vậy, một thoáng buồn bã xuất hiện trên gương mặt của cô.

Thêm một điểm nữa rằng tuy có nói là gia đình 3 nhân khẩu này có cuộc sống vất vả nhưng nếu so sánh với mặt bằng chung trong thời bấy giờ thì vẫn được coi là đích nhắm tới của hầu hết người ở đây, và việc cô có thể đủ nguyên liệu để giã mochi trong các dịp lễ tết cũng đã chứng minh được rằng ngay từ đầu cô không phải xuất thân thấp kém. Và việc người anh ngắt ngang câu nói của mình đã chứng minh điều đó một cách rõ ràng nhất

Thế nên đối với một người hiện đại như Takuto người đã luyện qua bao nhiêu bộ M-A chứng kiến những chi tiết trên thì biết chắc sự kiện diễn ra tiếp theo sẽ phần lớn liên quan đến người bố không xuất hiện trong kí ức tuổi thơ của linh hồn này.

Và những trải nghiệm cứ tiếp tục trôi qua, Takuto không ngừng 1 giây, nhìn cảnh mẹ con 3 người cùng chung sống cùng đóng góp cho xã hội chung quanh mình để 1 phần hỗ trợ xây dựng lại đất nước đang chìm trong những vết sẹo, những bi thương nhưng đau khổ của đất nước bại trận trong thời chiến tàn nhẫn nhất lịch sử. Cậu càng cảm nhận được tinh thần bất khuất của đất nước vào thời hậu chiến như thế nào. Khó khăn nhưng vẫn không quên san sẻ với mọi người, đó chính là yếu tố động lực lớn nhất cho Nhật Bản thời ấy. Thảo nào những người lớn tuổi đều nói rằng thanh niên thời nay ỷ vào công nghệ quá nên đã đánh mất nhiều thứ quan trọng từ ngày xưa rồi

Chứng kiến cảnh hai mẹ con cùng làm ra những chiếc bánh mochi đủ loại Takuto có cảm giác người mẹ này tựa như một vu nữ đang thực hiện vũ điệu nghi thức cúng tế thần linh vậy.

- Mẹ, mẻ bánh cuối cùng cũng đã xong rồi

- Ừ con làm tốt lắm, hai đứa lại đây mẹ đưa mừng tuổi nào

- Cám ơn mẹ và chúc mừng năm mới

Thế là người mẹ bắt đầu phát thiệp mừng tuổi cho hai người con của mình.

- Nii, em được tiền nè, thế còn Nii thì sao

- Mẹ sao con nhóc Bakari này lại được tiền mà con chỉ được một sợi dây chuyền thế này.

Nghe đến đoạn hội thoại này, Takuto phì cười, bà mẹ này cũng cấp tiến ghê ta ơi, ngày nay thì con trai đeo trang sức là bình thường nhưng ngày xưa vào cái thời đại này thì cũng khó a. Và người mẹ cũng dịu dàng trả lời

- Lớn rồi thì nhường cho em con một chút cũng được mà

- Đúng đó Nii, mà đừng lo em sẽ mua đồ ăn cho anh mà

- Con bé này... Ai thèm chứ... Chuẩn bị đồ dựng đi, chúng ta còn phải qua bên hàng xóng tặng bánh nữa đó

- Tuân lệnh Nii

Việc bọn họ tặng những chiếc bánh cho bà con xung quanh trong dịp lễ tết và mang lại nụ cười cho hàng xóm láng giềng càng khiến Takuto hiểu được tại sao tên này lại vô cùng tự hào về mochi của dòng họ. Cậu vẫn chưa có dịp ăn nhưng cũng có thể tưởng tượng được thứ mochi họ làm ra hẳn không tầm thường. Một món ăn luôn được tin rằng sẽ mang lại an lành hạnh phúc trong dịp năm mới mà có thể phát huy toàn lực khả năng mang lại nụ cười của nó trong cái thời đại tang tóc này thì đúng là quá quý giá rồi.

Bên cạnh đó đối với Takuto đây là một trải nghiệm mới mẻ, cái cảm giác như mình đang vừa sống bằng dòng thời gian thật vừa sống trong trải nghiệm của người khác, hoặc thậm chí là cũng có thể khái niệm thời gian không tồn tại trong tình huống này.

Dòng thời gian trôi cứ trôi, 10 năm đã qua đi người anh bây giờ đã trở thành một thanh niên và cô em gái đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, và người mẹ bây giờ đã trên đầu 2 thứ tóc.

Và cũng trong lúc này thì thực tại đã chứng minh rằng bản thân nó chính là một bộ phim dài dằng dẵng mà bi kịch có thể ập đến vào bất cứ lúc nào và hoàn toàn là lúc mọi người không ngờ tới.

Ngày tết cuối cùng của gia đình 3 nhân khẩu. Cảnh 3 người làm mochi hẳn là cảnh hạnh phúc thế nhưng bây giờ nó đã trở thành một cảnh nhuốm đấy máu tươi.

Và người mang lại tai ương đó không phải ai khác chính là người chồng của bà mẹ và bố của người anh trong gia đình 3 nhân khẩu. Hắn xuất hiện như một tên nhân vật phản diện rác rưởi và câu đầu tiên hắn nói ra với ba mẹ con cũng càng thêm chứng minh cho điều đó

- Hay cho con tiện nhân này, dám ăn cắp gia bảo của dòng họ Houjo mà trốn đến đây. Mau đưa nó lại cho tao.

Nghe nhắc đến gia bảo, Takuto giật mình, đã cùng nhau trải qua kí ức hơn 10 năm mà có thấy bà mẹ nhắc gì đến gia bảo với con cái mình đâu

- Không…. Nếu tôi đưa nó cho anh, anh cũng bán nó đi mà tiêu xài vào rượu chè. Đó là ý của gia chủ trước khi qua đời. Tôi sẽ truyền nó lại cho con của chúng ta. Nó mới là hi vọng phục hưng lại dòng họ như lời trăn trối của gia chủ.

Khi nghe đến điều đó, người bố bắt đầu rít lên như một con heo bị thọc tiết. Hắn rút là một thanh gậy kim loại.

- Tao không quan tâm đến cái đống đổ nát đã từng là dòng họ Houjo nữa phục hưng hay không chẳng cần thiết, mau đưa nó ra đây nếu không chúng mày đừng có trách.

Đến lúc này thì cho dù trời có nhịn được thì người cũng không nhẫn nổi, người con trai đã bước ra chắn trước mặt mẹ mình

- Ê..... Thằng già kia.

- Hả…. Mày gọi tao là cái gì

Người con không chút khách khí lên tiếng vớ ngay một con dao bếp lạnh giọng lên tiếng

- Mày nghe không lầm đâu..... Thằng già khốn khiếp… Ngày xưa mày hành hạ mẹ con tao, thừa sống thiếu chết và chỉ biết một điều là ra ngoài uống rượu vui chơi. Mày làm được cái gì cho mẹ con tao, kể từ cái ngày tao ra đời đến khi mẹ tao bỏ mày ra ra đi. Bốn năm ròng rã đó.

Đã như miêu tả ở trên hắn như một con lợn phản diện, và bây giờ tư tưởng của hắn càng làm nổi bật điều đó hơn bất cứ cái gì

- Con tiện nhân mẹ mày ngày xưa chỉ là người hầu trong gia tộc Houjo. Còn tao là ai, con trai trưởng, thế nên nó chỉ có một việc duy nhất là phục vụ và sinh con cho tao mà thôi.

Nói rồi hắn quay sang người em gái, liếm liếm môi và cười khẩy trong dâm đãng.

- Con gái của đứa tiện nhân mày cũng được đó, đợi tao tìm được gia bảo dòng họ xong sẽ hưởng thụ nó một chút mới được.

Tới đây thì sự phẫn nộ người con trai đã lên tới cực điểm.

- Mày còn dám gọi mẹ tao như vậy thì đừng trách tao độc ác. Nếu ngày xưa mày không phải là con trai trưởng của dòng họ Houjo, thì đã bị bỏ mặc trong vụ càn quét đó rồi. Mày biết ai liều mình đưa mày theo chứ, mẹ của tao, vậy mà mày dám…

Nói tới đây người anh quay qua em gái mình

- Nói thật là đến bây giờ tao vẫn rất biết ơn con nhóc Bakari này, nếu không phải khi ấy mẹ tao có mang em ấy quyết tâm bỏ nhà ra đi tới đây thì có thể bà ấy đã bị một thằng già đốn mạt như mày giết chết từ lâu rồi.

Nói tới đây, ánh mắt của người anh đã ngập tràn trong nộ hỏa.

- Vậy nên đừng nói là gia bảo gì, mà cho dù là cái mạng của mày cũng đừng hòng mang ra khỏi đây.

Nói rồi người con trai bắt đầu nắm chặt con dao và vào thế thủ sẵn sàng lao lên sống chết với kẻ có vị trí làm cha vô trách nhiệm kia.

- Dừng lại.... hai người dừng lại đi

Người mẹ đứng sau lưng người con trai bỗng dưng la lên và tiến về phía trước ngăn cản.

- Anh về đi, tôi sẽ không đưa anh gia bảo đâu, tôi sẽ giữ chúng để phục hưng cho được mochi của dòng họ.

Hừ lạnh một tiếng và bằng một cú vung tay, tên chồng đã tát thẳng vào mặt vợ hắn một cú trời giáng khiến cô ngã xuống sàn nhà

- Tao không quan tâm, nếu mày không đưa thì tao sẽ giết hết 3 mẹ con mày rồi sẽ tự tìm sau.

- Thằng già đốn mạt, tao giết chết mày

Thấy mẹ mình bị đánh một cách tàn tệ như vậy, người con trai không thể nhẫn được nữa, cậu lao lên tay cầm con dao không chút nương tay đâm thẳng vào đối thủ.

- Vậy tao sẽ giết mày trước.

Nhẹ nhàng bước chân sau ra xéo về phía trước, người chồng xoay chân còn lại và dễ dàng né được cú lao người vọt tới của người con trai và đồng thời thuận đà xoay hông vung thẳng cây gậy xuống. 

*Choeng...!!!!* Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, người anh đã kịp thời đưa con dao của mình ra đằng sau để đỡ đòn nếu không thì ót cậu đã đổ máu rồi. 

Xoay người lại đối mặt với kẻ thù người con trai nghiến răng

- Thì ra thằng già nát rượu như mày cũng biết đánh nhau đấy chứ

- Đừng có coi thường tao chứ, dù gì cũng từng là trưởng nam dòng họ Houjo nên mấy thứ võ vẽ này, tao vẫn phải học thôi.

Nghe nói vậy người con trai nhổ ra một ngụm nước bọt

- Miệng còn xưng là trưởng nam nhà Houjo mà việc phục hưng gia tộc lại coi như bỏ xó

- Mày đúng là không hiểu chút nào, nhà họ Houjo phải đối mặt với tai nạn đó là do mẹ mày mà ra đó.

Khi nghe đến điều phi lý đó, khỏi nói cũng biết rằng người con trai phẫn nộ đến mức nào

- Mày nói láo, nếu không phải mày ăn chơi sa đọa không chịu học tập làm bánh thì sao nhà Houjo bị hủy được.

Người chồng cười phá lên một cách chế nhạo.

- Nực cười, mày biết không, khi đó không hiểu bằng cái lý do gì mà gia chủ, tức là bố tao lại từ chối hôn ước với một gia tộc phương tây, mà lại quyết định gả mẹ mày cho tao bất chấp sự phản đối trong gia tộc Houjo, mày thử nghĩ coi ông ta có lú lẫn không khi đưa ra quyết định đó. và cũng bằng việc như thế sự bất mãn đã lan tỏa trong gia tộc.

Nói tới đây người chồng nhìn thẳng vào người vợ long sòng sọc

- Mày biết không, tao ăn chơi sa đọa không ai dám nói, nhưng vì bị sắp xếp lấy một hạ nhân ti tiện như mẹ mày tao mới bắt đầu bị dè bỉu. Tất nhiên rồi, là một đại thiếu gia không được lấy một tiểu thư đài các của gia tộc phương tây mà lại phải chung giường với con hạ nhân như mẹ mày. Thế nên mẹ mày phải trả giá cho điều đó.

- Mày im đi cho tao.

Người con trai đã phẫn nộ đến cùng cực, cậu lao đến tấn công như điên dại.

Thế nhưng người chồng đã không hề nao núng mà vẫn nhẹ nhàng tránh được những đòn đâm đó sau vung cây gậy trúng ngay mặt cậu khiến toàn thân cậu đổ xuống sàn không khác gì mẹ cậu khi nãy. Con dao trong tay cậu đã văng ra rơi xuống sàn

- và khi mày được sinh ra thì những lời đồn như thế càng được lan rộng và thậm chí có lời nói rằng mày chính là nhân tố sẽ mang lại sử hủy diệt cho gia tộc Houjo, một đứa con bị nguyền rủa.

Nói tới đây, thì người chồng bắt đầu nhìn chằm chằm vào người con trai

- Và quả là như vậy, sau một năm thì thảm họa đó ập tới, để rồi cuối cùng tao phải bỏ trốn với con tiện nhân là mẹ mày chấm dứt hoàn toàn cho một cuộc sống đại thiếu gia trong giàu sang phú quý.

Và ánh mắt của hắn bây giờ đã hoàn toàn ngập trong sát khí

- Thế nên tao sẽ giết mày ngay trước mặt mẹ mày để cho con tiện nhân đó thấm mùi đau khổ cùng cực

Nói xong hắn vung thanh sắt lên và bắt đầu đánh xuống một cách thật dã man.

Đối phó với nó thì người con trai chỉ còn cách dùng toàn lực mà lăn né tránh những đòn đánh chết người. Cậu thậm chí không có thời gian thở dốc để đứng lên phản đòn nữa

- Đúng rồi, chống trả đi, như vậy giết mày mới thật sự thích thú.

Và thế là hai người tiếp tục cuộc rượt đuổi cam go này, và cái gì tới cùng phải tới, chạm lưng vào vách tường, người con trai cảm thấy đằng sau lưng mình không phải là bức tường ở nhà nữa mà là một thần chết lạnh lẽo ở phía sau đang chờ câu hồn của mình đi vậy.

- Hết trốn được rồi sao, vậy thì chết đi nhé.

Một đòn đánh được vung xuống, và quá tuyệt vọng cho nên người con trai nghiến răng nhắm mắt trong nỗi uật hận.

Thấy cảnh đó Takuto không thể kiềm chế được nữa mặc dù biết chỉ là vô vọng nhưng cậu vẫn....

(1) Hét lên

(2) Cắn răng nhìn tiếp sự việc.

Bằng một tiếng hét đầy tức giận và căm ghét, không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra và nó vô ích như thế nào, Takuto quát.

- Dùng toàn bộ lực chân đạp vào tường lao lên phía trước.

Và ngay khi đó, điều kì diệu đáng lẽ không thể xảy ra, người con trai làm đúng như những gì Takuto chỉ dẫn, cậu dồn toàn bộ sức bình sinh đạp mạnh chân vào tường, cơ thể lao tới phía trước gần như là để lãnh trọn cú đánh của tên kia vào người. Thấy đối thủ làm một liều lĩnh như thế người chồng cũng giật mình và cú đánh của hắn cũng có phần khựng lại vì bất ngờ.

Và Takuto thấy được điều đó đã mang lại hiệu quả nên cậu tiếp tục đưa ra chỉ dẫn.

- Mau dùng tay, gạt vào cổ tay của hắn sau đó thuận đà xoay người thật mạnh phang cho tên đó một cú đá ngay mặt.

Người con trai lại như được tiếp sức làm y như những gì Takuto bảo, cậu vung mạnh tay chặt thẳng nơi cổ tay đối thủ.

- Ư..!!!!

Chiếc gậy bị văng đi và tên chồng thấy cú đá mạnh mẽ lao tới mình, hắn đưa tay lên đỡ

- Ah…..!!!!!!

Nhưng chỉ bằng lực tay thì không thể cản nổi lực xoay người toàn thân đặc biệt là lực chân đã được tập luyện thường xuyên bằng việc giã bánh mochi của người con trai được. Cho nên hắn bị đá đi một quãng và khụy xuống bằng đầu gối của mình.

- Mày dám a….

Rít lên trong khi ôm cánh tay đau đớn nhưng có vẻ người con trai cũng không thèm bỏ qua, cậu nhanh như chớp nhặt chiếc gậy sắt lên và lao tới như muốn phang mạnh xuống đầu của hắn.

Thấy thế tấn công dữ dằn hắn cắn răng giơ cả hai tay lên đỡ….

- Mày bị lừa rồi thằng già chó chết.

Chỉ kịp nghe vậy và hắn đã lãnh trọn một bàn chân cực mạnh ngay thẳng vào giữa mặt.

Khỏi phải nói đó cũng là chỉ dẫn của Takuto, cậu đã sử dụng toàn bộ kiến thức mình đã coi trong các M-A chiến đấu và sử dụng hư chiêu.

Nhặt vũ khí lên, khiến đối thủ nghĩ mình sẽ dùng nó tấn công

Tấn công bằng khí thế mãnh liệt nhất và tiếp cận đối thủ

Bất ngờ dừng đòn tấn công bằng vũ khí ra và sử dụng chính cơ thể của mình, và ở đây là cú đạp tương thẳng vào mặt.

Và vì thế tên chồng sẽ tuyệt đối không ngờ đến một người đang bị chìm trong phẫn nộ lại có thể nghĩ đến việc sử dụng hư chiêu để tấn công, dẫn đến kết quả là hắn đã lãnh một đòn cực nặng.

- Yosh. Giết hắn…..

Thực ra đến lúc này thì khỏi cần Takuto lên tiếng, người con trai đã xác định rằng mạng sống của tên này sẽ bỏ lại ở nơi này và ngay bây giờ để thỏa hận những năm tháng mà cậu và mẹ bị ngược đãi.

Cậu nắm chặt cây gậy sắt trong tay và lao lên rống lớn

- Chết đi thằng già đốn mạt.

Cây gậy sắt đã được vung xuống một cách dứt khoát, máu đỏ nhuộm không gian.

Và cũng chính lúc này, chính lúc này, vào lúc này đây….

Cái thứ được gọi là thực tại đã chứng minh một điều rằng nó là thứ khốn nạn, đốn mạt nhất kể từ khi loài người xuất hiện.

- MẸ……………………………. TẠI SAO……………..

Không chỉ có người anh trai, người em gái chết lặng trước thực tại mà ngay cả Takuto cũng không thể tin vào điều mình thấy. Cậu nhìn người phụ nữ với cái đầu loang máu đứng giữa người con trai và tên chồng đốn mạt.

- Tại sao vậy…… Tại sao mẹ lại bảo vệ tên khốn nạn này

Ôm người mẹ lãnh trọn đòn đánh ngã xuống, người con trai khóc rống lên trong đau xót và đầu cậu xuất hiện bao nhiêu chữ tại sao. Ngay cả người em gái cũng đã đổ xuống đất, mắt mở lớn và trở nên tê dại. 

- Tránh ra mau…..

Takuto thét lên khi thấy tên đốn mạt đó nắm lấy con dao nằm dưới đất, nhưng bây giờ cho dù với sự nỗ lực của cậu thì không có âm thanh nào lọt nổi vào tai người con trai nữa rồi.

Không gian lại một lần nữa nhuốm trong màu của máu và ngay cả bản thân Takuto cũng bắt đầu nhận ra rằng khung cảnh bắt đầu trở nên mờ nhạt tựa như ký ức đến đây cũng đã chấm dứt vì sự tử vong của chính chủ nhân nó.

Chỉ sau đó gần chục giây, tầm nhìn của cậu đã bị bóng tối che phủ thế nhưng Takuto vẫn nghe được tiếng thở hồng hộc và tiếng cười man rợ của tên chồng.

- Mẹ mày... mày..... và đến lượt nhỏ em gái mày.... Tất cả tao sẽ....

Âm thanh cuối cùng mà cậu nghe thấy chính là tiếng thổn thức như tiếng khóc nát lòng của người anh trai "Chạy đi... Akari..."

Hồi ức đã chấm dứt cuối cùng Takuto cũng hiểu tại sao linh hồn đó từng nói, à không phải nói chính xác là một câu hỏi sẽ không bao giờ được giải đáp. Tại sao mẹ cậu ấy lại phải bảo vệ một tên khốn khiếp như vậy mặc dù nó có thể dẫn đến cái chết của 2 người con của bà.

Và bây giờ cậu đã thoát khỏi không gian kí ức và trở lại không gian nguyền rủa tăm tối đó.

Con ma đứng trước cậu vẫn lấy bàn tay ôm lấy cơ thể nó run lên trong phẫn nộ và đầy đau đớn

"tại sao.... tại sao chứ....."

Những câu hỏi đó liên tục được đưa ra và Takuto cũng chỉ biết thương cảm cho linh hồn đang ở trước mặt mình mà thôi. Thế nhưng cậu không thể để cho điều này tiếp diễn được nữa. Cậu ghì chặt vai của nó sau đó lên tiếng

"Đừng có như vậy nữa, giải quyết được cái quái gì đâu."

"Chuyện của nhà Houjo nhất định ta sẽ điều tra rõ ngọn ngành."

Takuto biết đây chỉ là lời nói một phía ích kỉ của cậu, không quan tâm đến bên kia có đồng ý hay không. Thế nhưng cậu vẫn phải nói bởi vì cậu muốn biết quá khứ của một người mẹ hết sức thương yêu con cái mà tại sao lại làm như thế. Nó rất ích kỉ nhưng cậu muốn làm thì sẽ làm thôi. 

"Vậy nên ngươi tốt nhất tỉnh dậy và truyền hết ngón nghề cho ta đi để ta thay ngươi tiếp người em gái lâu năm không gặp của ngươi. Ngươi và cô ấy liên kết với nhau bởi bánh mochi mà phải không."

Takuto nói tới đây cậu quát lớn

"vậy nên thay vì ở đây chìm trong quá khứ, ngươi nên làm hết sức và quan sát mọi chuyện rồi quyết định tương lai của bản thân đi."

"Ta......"

Con ma khẽ động đậy môi nhưng Takuto có vẻ không để ý đến điều đó, cậu siết chặt nắm đấm.

"Phá Ảo Tưởng Hủy Dung Nhan.... Siêu Cấp Tươi Tỉnh Trở Lại Quyền...."

Một đấm mãnh liệt đã tung ra tương thẳng vào mặt vào con ma, nó chỉ kịp la lên và bay về phía sau một khoảng xa.

Đã từng ăn mấy đấm của Takuto rồi thế nhưng nó có thể cam đoan rằng đây là cú đấm mãnh liệt nhất nó đã từng chịu đựng.

"Đau quá đấy đồ khốn.... Nhưng mà nhờ vậy ta mới nhớ ra một điều."

"và đó là...."

"Ta sẽ kể cho ngươi nghe về dòng họ Houjo, dòng họ mà mẹ ta và cái tên đốn mạt mà ta không bao giờ gọi là cha đến với nhau như thế nào."

và thế là Takuto được kể sơ lược về dòng họ Houjo, đó là một dòng họ ngày xưa thuộc tỉnh gì không rõ nhưng nay là tỉnh Tohouku. Đây là dòng họ có truyền thống làm mochi rất lâu đời nghe nói có thời trước cả Heian kìa. Họ chuyên là mochi cho các dịp lễ lớn thờ cúng trong đền hoặc là dâng cho lãnh chúa thậm chí cả Shogun nữa.

Có một điểm kì lạ trong câu chuyện rằng mochi của họ rất thần kì, khi dùng để cúng thì sẽ có nhiều khả năng đạt được sự bảo hộ của thần linh hoặc là ước vọng được thực hiện. Cho nên khi đó dòng họ Houjo có ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của nơi này.

Cứ như vậy dòng họ Houjo vẫn đứng sừng sững suốt những năm tháng lịch sử dần dần trôi qua. Mãi đến khi sự kiện thuyền đen đánh dấu cột mốc sự suy vong nền kinh tế đất nước sau một thời gian dài đóng cửa và sự xâm lược của các thế lực phương tây thì dòng họ Houjo cũng bắt đầu rơi vào những thời kì khó khăn vì các cuộc chiến liên miên và sự ảnh hưởng của các yếu tố kinh tế văn hóangoại quốc.

Thế nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, dòng họ Houjo vẫn duy trì phần nào được địa vị gia tộc của mình. Và gia chủ cuối cùng của dòng họ Rozan Houjo có 2 người con trai, và tên đốn mạt cha của linh hồn này là con trưởng.

Có vẻ như đầu đuôi cho sự phẫn nộ của tên đốn mạt ấy là do thấy cha đồng ý cho em trai hắn lấy một tiểu thư của dòng họ cao quý phương tây, còn hắn thì lại phải chịu đựng cảnh lấy một con hầu trong gia tộc.

Có vẻ như khi đó mọi người đều không thể hiểu nổi quyết định của tộc trưởng cả, và tất cả đều cho rằng ông ấy đã từ bỏ đứa con trai trưởng của mình mà có ý định truyền lại tài sản cho người em trai. Vì dù sao tên đó ỷ mình là trưởng nên không coi ai ra gì và chỉ biết ăn chơi là giỏi. 

Vậy là những lời đồn thổi xuất hiện ngày càng nhiều và hậu quả của nó chính là tên đốn mạt đó đã hành hạ mẹ của con ma này không chút thương xót. Và sự hành hạ ngày càng nặng hơn khi người vợ đã mang thai, nếu không phải sự can dự của gia chủ thì hẳn đứa con thậm chí không thể ra đời.

Thật trùng hợp làm sao, đứa trẻ được ra đời trong thời buổi dòng họ Houjo đang phải đối mặt với áp lực kinh tế thời hậu chiến và sự nuốt chửng của các gia tộc Tây phương. Cho nên nghiễm nhiên cái danh đứa con của sự diệt tộc đã được đặt cho đứa trẻ này. Khỏi nói cũng biết điều đó lại càng khiến những người ngoài cuộc dẻ bỉu.

Và như để đẩy sự căng thẳng lên đỉnh cao tột cùng, 1 năm sau đó, gia tộc Houjo đã thật sự gặp thảm họa, các gia tộc lớn đã liên hợp càn quét khiến cho nhà Houjo gia tộc đã từng đứng trên mọi thứ phải chia nhau ra mà bỏ chạy tránh sự truy sát của kẻ địch khắp mọi nơi.

Khi đó, nhờ người vợ mà tên đó có thể thoát được một kiếp, nghiệt ngã thay người truy đuổi gia đình đó chính là người em trai, kẻ đã lấy một tiểu thư của gia tộc tay phương. Có thể nói đây quả thật là một drama với cảnh huynh đệ tương tàn.

Thật ra khi đó nếu hắn thật sự chết đi thì cũng đỡ chật đất thiệt đó, thế nhưng vì sự nỗ lực không ngừng của vợ hắn mà hắn còn có thể trốn được sang vùng đất khác.

Thế vậy mà bất chấp những gì mà cô ấy nỗ lực hắn vẫn coi vợ hắn như một cái gai trong mắt, thậm chí cả người con trai. Nô lệ tình dục, thứ có thể được thấy nhiều trong các bộ phim 18+ Nhật Bản chính là từ hoàn hảo để có thể miêu tả tình trạng của người vợ.

Còn đối với người con trai thì hẳn từ bạo hành thể xác là từ hoàn hảo nhất để miêu tả rồi.

Ngày qua ngày, sáng rượu chè bỏ bê việc làm ăn, tối thì trút những sự hờn giận lên vợ và con, đối với hắn hai từ vợ con đâu có tồn tại, tất cả những gì hắn thấy từ họ chỉ là sự nguyền rủa từ cái dòng họ đó đã đặt lên hắn. Nếu không có hai người này, hẳn mọi chuyện sẽ khác.

Tưởng chừng địa ngục sẽ kéo dài vĩnh viễn cho đến ngày hai người họ nhắm mắt, thế nhưng người mẹ lại có thêm một người con nữa. Và lần này vì quyết bảo vệ đứa em chưa sinh của mình người anh đã dùng mọi cách để khuyên mẹ mình trốn mình và lần này sau khi do dự khá lâu bà đã đưa ra quyết định chạy trốn tới một nơi khác.

Và có vẻ như lần này may mắn đã đến với họ như đền bù khoảng thời gian kinh hoàng trong quá khứ nên sau một chuyến đi họ đã đến được vùng Kansai, trung tâm đảo Honshu, là nơi tọa lạc của cố đô Kyoto.

Và nơi đây ở một thôn nhỏ, hai mẹ con đã có thể ổn định sinh sống và đón chào đứa con gái của mình ra đời. Hai mẹ con họ quyết định sẽ giấu kín mọi quá khứ về gia tộc, về người cha đốn mạt nhằm cho người em gái có cuộc sống vui vẻ không phải lo nghĩ.

Sau đó mọi thứ thì giống như khi nãy Takuto đã nhìn thấy rồi, cảnh gia đình hạnh phúc bên nhau thế nào và kể cả cảnh gia đình chìm trong máu tươi như thế nào. Chỉ đáng tiếc rằng vì cái chết của người anh trai mà hồi ức đã chấm dứt, Takuto không thể biết được gì xảy ra sau đó cả.

“Giờ nghĩ lại, có một điểm mà ta có không thể tin được là nó lại xảy ra."

"......" Takuto im lặng không nói gì chờ đợi cậu tiếp theo, thế nhưng cậu lại nuốt nước bọt, căng thẳng, cứ như là cậu đoán được tên này sắp nói cái gì vậy.

"Vào giây phút ta bị dồn vào chân tường và sắp phải đối mặt với cái chết thì trong não ta đột nhiên vang một tiếng thét không phải của bản thân mình, nó chỉ dẫn ta cách chống trả lại và thoát khỏi tìnhhuống nguy cấp thật sự hiệu quả.... Nếu không phải là do mẹ ta ngăn cản thì ta đã....."

Run lên một chút và cố gắng lấy lại bình tĩnh, nó nói tiếp

"Bây giờ nghĩ lại.... Giọng nói đó giống ngươi thật đó...."

"Mà thôi....." Nó thở dài

"Làm sao có thể xảy ra chuyện đó được chứ, khi đó chỉ sợ là ba ngươi còn chưa có ra đời nữa là..."

"Đúng là... chuyện đó sao có thể xảy ra được nhỉ, chắc ngươi trong lúc nguy cấp nên bị ảo tưởng đó thôi."

Takuto cố gắng lấp liếm lời nói nhưng trong cậu đã bắt đầu rối như tơ vò, liệu có thật là cậu vừa can thiệp thay đổi quá khứ hay không, liệu khi nãy nếu cậu im lặng thì quá khứ có như vậy hoặc sẽ rẽ theo hướng nào đây. Những vụ này trong M-A cậu coi có nhiều lắm đặc biệt là Anime về cái lò vi sóng cực kì hack não nào đó.

Thế nhưng bây giờ có nghĩ cũng không giúp được gì cả, cho nên Takuto gác mọi thắc mắc qua một bên

"Này.... nể tình ta cứu ngươi một lần, để ta làm bánh với cô bạn thanh mai trúc mã của ta chứ."

Con ma trầm ngâm một lúc sau đó gật đầu, kể ra thì nó cũng đã làm bánh rất nhiều với mẹ và em gái mình cho nên bây giờ sự chấp nhất của nó đối với truyền thống đã giảm bớt, chưa kể nhìn thấy dáng vẻ tả tơi của Takuto nên nó cũng biết cậu đã vất vả rất nhiều để cứu nó rồi

"Ngươi có thể làm với con gái, nhưng nếu ta cảm thấy thanh mai trúc mã của ngươi không hợp thì phải chọn cô gái khác nhé.

Chọn người khác để bị từ mặt suốt đời á, anh đây là thằng liều chứ đâu phải thằng ngu. Tất nhiên chỉ nghĩ vậy mà không hề nói ra và sau đó cậu nghe nó nói tiếp

"Và ngươi cũng dùng cái từ đó để gọi ta nữa, tên của ta trước khi chết là Shinji... Shinji Houjo... Còn em gái ta thì ngươi đã biết rồi Akari Houjo... Còn mẹ ta.... Xin lỗi ta hiện tại vẫn chưa muốn nhắc tới tên của bà ấy..."

"Nếu nó đã giới thiệu tên của gia đình thì hẳn mối quan hệ sẽ trở nên dễ dàng hơn trước đây rồi. Tuy vẫn còn khúc mắt với hành động của người mẹ đó thế nhưng Takuto nghĩ rằng mình sẽ biết được điều đó nếu gặp ân nhân của ông khi đến Tohouku trong thời gian sắp tới."

Nghĩ vậy, Takuto rời khỏi không gian tăm tối này.

.....

Mở mắt ra Takuto thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, nó không quý tộc như phòng của Riyumi lần trước, căn phòng này bình dân hơn nhiều, nó không khác gì phòng của Takuto cả, chỉ có điều nó khá là đơn giản, Takuto có thể tưởng tượng rằng người sống ở đây hẳn là một người cao tuổi.

Takuto ngồi dậy, cảm thấy thân thể có chút rã rời, xem ra bị ăn hành ở không gian tinh thần cũng có ảnh hưởng đến cơ thể ở thế giới thật. Ngó nhìn đồng hồ treo trên tường đã điểm 8h30 tối,Takuto thầm than trễ, cậu bước ra bên ngoài.

Sau khi mở cửa, đập vào mắt cậu là chiếc cầu thang hai chiều, có vẻ phía trên là sân thượng còn đi xuống là tầng dưới đất.

Bước xuống bên dưới đột nhiên Takuto nghe một giọng nói

- Dậy rồi à cậu nhóc.

Giọng một người con trai độ tuổi trung niên, nghe vậy Takuto nhanh chóng bước tới chỗ tiếng nói phát ra và cậu phát hiện rằng, nơi này là một tiệm thuốc đông y. Và người đang nói với cậu đang ngồi ở chiếc máy tính nơi quầy chính.

- Tôi thấy cậu ngất ở trong hẻm nhỏ nên mang về đây đó, cảm thấy khỏe chưa a

Takuto gật đầu, tuy có hơi rã rời nhưng cậu không muốn để cho người lạ quá lo lắng hay tò mò về chuyện bản thân mình.

- Cám ơn anh, em có chút choáng váng thôi mà, không sao đâu.

- Thế à, vậy nhóc về được không, hay là để anh dẫn nhóc ra ngoài đường lớn gọi xe nhé.

Takuto lắc đầu, cậu có thể làm được điều đó

- Em tự đi được rồi, một lần nữa cám ơn anh đã mang em về đây.

- Ừ không có gì, dù sao anh cũng đi qua con hẻm đó để mua đồ ăn tối

Anh ta chỉ chiếc bịch ở trên bàn sau đó lấy ra. Và trong giây phút đó....

Nấc lên vì kinh ngạc, Takuto giật mình, thứ đó không có gì lạ đối với cậu cả, và nó cũng không phải là yêu thích đối với cậu. Thế nhưng tại sao khi thấy nó, cảm nhận được mùi hương của nó lan tỏa trong không khí cậu lại không kiềm được muốn nếm thử vậy.

Mắt Takuto nhìn chằm chằm vào nó và sau đó bị người trưởng chủ cửa hàng thấy, anh ta mỉm cười

- Thơm quá phải không. Nhóc đang đói bụng à, cũng phải thôi, mấy ổ Kinako pan này anh mua ở tiệm gần đây nhưng có thể nói là ngon nhất thành phố rồi đó. Nếu nhóc muốn mua anh sẽ cho địa chỉ, dù sao nó cũng cùng đường để ra khỏi khu chợ mà.

Nói rồi Takuto nhận lấy tờ giấy ghi địa chỉ từ người chủ tiệm rồi sau đó đi ra cửa. Do khá là uể oải nên Takuto định cuốc thẳng về nhà

Thế nhưng......

"Thế quái nào mà mình cứ nhìn chằm chằm vô tiệm bánh này chi vậy không biết nữa."

Trên đường đi về nhà, quả thật là Takuto có thấy một tiệm bánh mì. Thế nhưng, tuy rằng đang đói cậu cũng không có ý định mua làm chi, về nhà ăn đồ nhà hẳn tuyệt vời nhất.

Vậy mà khi cảm nhận được mùi bánh mì thoang thoảng trong không khí lại khiến đôi chân Takuto dừng lại nhìn chằm chằm xuyên qua cửa kiếng chỉ thiếu một điều là dán mặt lên cửa kiếng nữa thôi.

"Không được a...... Về nhà ăn cơm thôi....."

Takuto liên tục nhủ thầm như vậy và quyết tâm của cậu đã lên mức cao nhất. Cậu nhấc chân thực hiện hành động biểu hiện cho kiên quyết của mình. Và 3 phút sau....

- Cám ơn quý khách đã mua hàng

(Le tác giả: Quyết tâm của nhóc vãi cả cao luôn đó nhỉ....)

Thở dài cầm nguyên hai ổ Kinako pan mập ú ra ngoài, Takuto bước chân về nhà mà cậu không hề nhận ra rằng ánh mắt cậu đang lấp lánh các vì sao tỏa sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui