Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ

Một ngày hè nóng bức ở Nhật Bản luôn khiến ọi người cảm thấy mệt mỏi. Takuto Mizuhara đang trên đường về nhà, cái nóng gay gắt giữa trưa mùa hè khiến cậu ta vô cùng khó chịu. Cũng tại sáng nay, cô bạn thân từ nhỏ Suzuno Takahara đến rủ đi bơi cùng với đám bạn thân của nhỏ.
Là con trai, ai chẳng muốn cùng được đi bơi với nguyên một đám hoa tươi đủ sắc, đủ hương, đủ vị chứ, trừ khi tên đó có vấn đề về sinh lý. Takuto chắc chắn không phải là người có vấn đề đó nên cậu ta rất hào hứng.
Nhưng quả thật hôm nay không phải là một ngày may mắn của cậu, khi mọi người đến nơi thì hồ bơi đã chật kín, điều này cũng không có gì lạ với một nước có mùa hè nóng như Nhật cả.
Sau đó mọi người đổi kế hoạch đi ăn kem, trời nóng được ăn kem thì cũng là một loại hưởng thụ, nhưng lần này đang đi giữa đường thì một chiếc ô tô chạy ngang qua hất nước văng lên, may mà có Takuto đi phía ngoài che nên các cô gái không bị ướt nhiều, nhưng điều đó cũng khiến cho cuộc vui kết thúc, mặc dù tạo được ấn tượng tốt trước các cô gái nhưng cái giá là Takuto phải ướt nhem đi về nhà trong cái nắng gay gắt.
- Thật đúng là một ngày xui xẻo
Takuto lầm bầm, rảo bước về nhà. Vừa về đến nhà, em gái Kotori đã truyền cho cậu ta thêm một nhiệm vụ:
- Nii-chan, ông nội vừa gọi bảo anh qua giúp ông bà dọn kho kìa, bố với mẹ sang bên đó rồi đang chờ anh đó.
- Trời hỡi ơi, vừa mới về mà đã… Thôi cũng được, chờ anh tắm rửa cái đã hôm nay xui xẻo đủ rồi
- Có chuyện gì xui xẻo vậy, anh đi bơi với Suzuno chan mà Kotori tròn mắt trông rất dễ thương lên tiếng hỏi.
Takuto thở dài:
- Bơi được gì đâu, hồ bơi đông quá không có vào được, sau đó cả bọn định đi ăn kem, nhưng giữa đường lại bị ô tô hất nước vào, mấy bạn nữ thì chỉ bị một chút còn anh đây đứng bên ngoài nên lãnh đủ, sau đó mấy bạn ấy đi về rồi, còn anh đi với Suzuno một đoạn rồi về đây, nắng như thiêu thế này mà còn phải mặc đồ ướt đi về thì quả là địa ngục.
- Vậy thì anh đi tắm rửa thay đồ đi kẻo bệnh bây giờ.
Nói xong con bé chạy lên lầu chui vào phòng, trước khi lên nó còn nói thêm “Đồ giặt sắp xong rồi lát nữa anh lên nhớ mang cho em chút nữa phơi.”
Kotori Mizuhara em gái nhỏ hơn Takuto ba tuổi hiện đang học cấp hai ở trường nữ sinh. Đó là cô bé đạt chuẩn “Kawaii Imouto” của các Otaku: Năng động, hoạt bát, trông dễ thương trong mái tóc đỏ của lửa và buộc tóc kiểu twintail, còn có yêu anh trai mình hay không thì chưa biết nhưng có điều chắc chắn quan hệ
giữa Kotori và Kazuto là một mối quan hệ rất thân thiết.
Sau khi làm xong các công việc ở nhà, Takuto rời nhà đi đến chỗ ông nội. Khoảng cách của hai nhà Takuto và ông nội cũng không tính là xa đi bộ hơn hai phút là tới, đi giữa đường đột nhiên cậu nghe giọng nói quen thuộc:
- Takuto kun cậu đi đâu đó?
Quay lại thì thấy Suzuno đang đạp xe tới. Có vẻ cậu ấy đang đi đâu đó. Takuto cũng cười trả lời
- Mình đang đi tới chỗ ông bà mình dọn kho, thế còn cậu đi đâu vậy Suzuno?
- Thật trùng hợp, mình cũng định đến nhà Mizuhara san để mượn cho bố mình cái thang xếp, lên xe mình chở đi cho nhanh.Takuto cũng không phản đối:
- Ai lại để con gái phải chở bao giờ, để mình chở cậu
Cô gái đỏ mặt mỉm cười trong e thẹn trông rất dễ thương. Hai người bọn họ có thể gọi là Thanh mai trúc mã ngay từ nhỏ rồi. Hai người bọn họ sinh cùng ngày, tháng, năm chỉ là Takuto sớm hơn ba mươi phút, cùng một bệnh viện, trong cùng một phòng còn cạnh giường nhau nữa chứ. Nên khi hai gia đình cứ đùa rằng sau này hai đứa chắc chắn sẽ lấy nhau lúc nào cũng làm cho Suzuno đỏ mặt chạy ra ngoài.
Đôi bạn bây giờ đang chở nhau trên con dốc, bất kể đây có phải là mùa hè nắng gắt hay không, Suzuno cảm thấy thật ấm áp, và tim cô bé đập nhanh hơn thường lệ may mà hiện tại Takuto đang tập trung lái chứ
nếu không để cậu ta phát hiện thì cô ấy chỉ còn nước độn thổ. Đạp xe được một lúc thì đã tới nhà của ông nội, Takuto bấm chuông thì một ông cụ khoảng sau mươi tuổi ra mở cửa, khi thấy Takuto với Suzuno thì cười trêu:
- Đôi tình nhân nào thế này?
Câu nói đùa của ông ấy khiến cho hai bạn trẻ muốn độn thổ ngay tại chỗ cả hai cùng đồng thanh:
- Đừng có đùa như vậy mà ông nội
- Ha.. Ha… Đồng thanh đồng điệu quá nhỉ?
Câu nói của ông khiến đôi bạn nhìn nhau trong sự e thẹn. Sau một lúc Takuto mới cố gắng phá vỡ không khí đình trệ nói:
- Xin lỗi nhé, ông mình lúc nào cũng đùa quá trớn vậy đó.
- Không sao đâu, mình biết mà.
Suzuno cũng thuận theo đáp. Và khi cả hai tính bước vô nhà thì phát hiện có bốn khuôn mặt đang ở góc tường vừa quan sát vừa cười tủm tỉm nhìn hai người khiến hai người la lên:
- Mọi người đang làm cái gì vậy hả, sao lại rình mò bọn con.
Trong bốn người đó có một bà lão khoảng sáu mươi tuổi đó là Yumi Mizuhara, đó là bà nội của Takuto, ông của Takuto, và hai người còn lại là Genjiro Mizuhara và Isumi Mizuhara bố, mẹ của Takuto. Bọn họ năm nay chỉ mới vào bốn mươi nên họ còn rất trẻ đẹp và phong độ. Bây giờ bốn người đồng thanh:
- Đâu ai rình mò bọn con đâu, bọn ta chỉ nhìn để biết xem hai đứa đi đến giai đoạn nào thôi
Bọn họ làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc như đang nói về vấn đề nghiêm trọng nhất thế gian này. Nhìn thấy vậy Takuto cũng chỉ còn nước thở dài và chuyển chủ đề:
-Thế ông kêu con đến đây để dọn kho à
Khi thấy Takuto nói vậy ông của cậu cũng không tiếp tục vấn đề cũ nữa mà nói:
- Ừ, trước cửa kho còn mấy thùng đồ cũ, con lấy ra hết đi để ông phân loại để xắp xếp cho gọn gàng, cái kho nhà ông sắp như bãi rác rồi. Còn Suzuno chan, bố của cháu gọi cho ta rồi đợi chút để ta lấy cái thang
cho cháu mang về.
- Không gấp đâu ông để cháu giúp ông dọn kho rồi mang về cũng không muộn.
Takuto bên cạnh nói:
- Nhà kho bụi lắm đó, cậu không sợ bẩn hết đồ à? Chưa kể có mấy thùng đồ nặng lắm đó.
- Không sao đâu, mình ở CLB bóng chày nữ mà mấy việc này là chuyện vặt.
Takuto nghe vậy cũng không cản và hai đứa đi tới sân sau chỗ nhà kho. Khi tới đó, Takuto phát hiện có ít nhất ba mươi thùng đồ khổng lồ xếp ngổn ngang trước cửa kho.
Ngày xưa ông của Takuto vốn là nhà nghiên cứu, giám định đồ cổ và các vật kỳ lạ và ông đã mở cửa hàng bán những món đồ cổ kỳ quái bí ẩn nên trong đống đồ này có rất nhiều món mà Takuto không biết nó là những thứ gì. Và cậu cảm thấy phần lớn trong đống này đều là thứ vứt đi, ví dụ như hiện trong tay cậu là một thanh kiếm ngắn rỉ sét và trông tồi tàn đến mức nó có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Khi cậu hỏi ông thì ông cậu nói:
- Theo như truyền thuyết, đó là thanh kiếm Futsuno Mitama đó, trông nó rỉ sét, tồi tàn vậy thôi chứ khi gặp người thích hợp nó sẽ biến hình và bộc lộ sức mạnh khủng khiếp lắm.
Nghe ông nói, Takuto bán tín bán nghi, nếu như ông nói thì chắc thanh kiếm này phải chọn một vị anh hùng nào đó mà thời này làm gì còn anh hùng tồn tại nữa, sau đó cậu quăng nó sang một bên. Một lúc sau, cậu nghe Suzuno kêu lên:
- Mizuhara san, cái vòng tay này đẹp quá, từ đâu ông có nó vậy?
Trong tay Suzuno là một sợi dây đeo tay rất xinh và Takuto cảm thấy nó tỏa ra vẻ đẹp gì đó rất bí ẩn. Sau khi quan sát một lúc, ông của Takuto cũng lắc đầu nói
- Hồi đó, cái vòng tay này là ta mua của một cô bé bằng tuổi cháu bây giờ, lúc đó cô bé nói với ta chiếc vòng này là báu vật gia truyền của mẹ cô nhưng hiện giờ mẹ cô đang bệnh nên buộc phải bán nó đi. Lúc đó ta không hề nhận ra lai lịch của chiếc vòng tay này chỉ cảm thấy nó có gì đó rất bí ẩn đồng thời ta cũng thấy tội nghiệp cho cô bé nên ta chỉ tạm giữ nó và bảo với cô bé cứ cầm tiền về chữa ẹ sau khi khỏi thì khi nào có tiền cứ đem chuộc về không lấy lãi. Bởi vì ta nghĩ cái gì của mình sẽ là của mình. Chuyện đó đã cách đây ba mươi tám năm rồi, năm đó ta mới hai mươi tuổi thôi. Nếu Suzuno chan thích thì cháu cứ giữ mà đeo nhưng nếu người đó đến lấy thì ông sẽ báo cho cháu mang trả lại.
- Thật không ạ, cháu cám ơn ông, Mizuhara san
Suzuno vui mừng nói và nhanh chóng đeo lên tay. Takuto phải công nhận rằng chiếc vòng tay này dường như tạo ra để cho Suzuno đeo vậy, trông rất hợp với cô ấy. Cậu ta không khỏi thất thần nhìn chằm chằm vào cô béSuzuno thấy vậy đỏ mặt nói:
- Có hợp với tớ không Takuto kun
Lúc này Takuto mới giật mình vội vã quay đi đỏ mặt nói
- Ừ. Cậu đeo nó dễ thương lắm!
Nghe vậy, mặt Suzuno cũng đỏ dần rồi nói
- Cám ơn!
Ông Takuto đang đứng bên cạnh lên tiếng xóa đi sự lúng túng của đôi bạn trẻ:
- Takuto, cháu lấy cho ông cái thùng dưới chân cháu đi cái thùng to dán băng keo màu đỏ đó.
Lời của ông nội khiến cho Takuto và Suzuno tỉnh lại trong sự ngập ngừng. Cậu ta cúi xuống nhấc cái thùng mà ông mình nói đem tới đưa cho ông và hỏi trong thùng này là gì. Ông cậu đáp
- Cái thùng này là những vật mà người ta khi bán cho ông đều nói nó là những vật có lai lịch bất thường và có những cái rất nguy hiểm nên ông ngày xưa cũng không bày ra bán chỉ khi nào khách chỉ đích danh và biết thật rõ về nó thì ông mới bán mà thôi. À không! Phải nói là sau một sự kiện kinh khủng thì ông mới quyết định như vậy.
Nghe thấy vậy, hai người trẻ tuổi tim đập nhanhhẳn lên, sự hồi hợp đan xen lẫn sự tò mò dần dần lấn át tâm trí của họ. Tuổi trẻ thường rất hiếu kỳ với những gì bí ẩn, trai hay gái vẫn không ngoại lệ. hai người bọn họ đang chờ đợi câu chuyện bí ẩn mà ông sắp kể.
- Câu chuyện này xảy ra sau khi ông mở của hàng được hơn nửa năm, lúc đó ông chỉ mới khoảng mười bảy tuổi thôi Lúc đó, gian hàng này cũng không có nhiều đồ để bán lắm, nó giống một quán tạp hóa bình thường thôi. Vào ngày hôm đó, có một người đàn ông đã đến đây hỏi ông có thu mua đồ cổ hay không ông ấy có món đồ cổ muốn bán. Lúc đó ông đang suy nghĩ có nên mua hay không thì người đàn ông đó lấy từ trong túi xách ra món đồ cổ và nói đó là “Trái Tim Thần Lửa”.
Đó là một chân đế bằng đá và phía trên của nó mà một mảnh gỗ hình trái tim màu như ngọn lửa đang cháy lúc đầu ông không định mua nhưng khi ông thấy ông ấy đưa một điếu thuốc đến gần thì điếu thuốc bỗng dưng bén lửa, ông ấy bảo với ông là nếu cất trái tim thần lửa trong nhà và cung kính thờ phụng thì nhà sẽ không bao giờ bị hỏa hoạn và không những thế trong mùa đông buốt giá cũng không cần phải đốt lò sưởi căn nhà vẫn ấm cúng như đang sử dụng lò sưởi vậy.
Nghe vậy nên ông đã tin tưởng và mua nó sau đó cúng bái đều đặn, quả thật nó rất linh nghiệm, những người nhà của ông không bao giờ bị tai nạn liên quan đến lửa. Nhưng sau đó ba năm, ông được người ta ra giá mua “Trái Tim Thần Lửa” với hai mươi triệu yên.
Lúc đó, hai mươi triệu yên là số tiền rất lớn nên người nhà ông khuyên ông tổ chức nghi thức cúng bái xin phép “Trái Tim Thần Lửa” để bán đi nên ông cũng nghe theo. Sau khi, thành tâm cúng bái ba ngày ba đêm, “Trái Tim Thần Lửa” đã được người ấy mang đi.
Nhưng chỉ sau gần hai tuần, ông đọc báo thấy người mua “Trái Tim Thần Lửa” của ông nhà đã bị cháy trong con hỏa hoạn khủng khiếp, chết hết ba mươi hai mạng người và khi ông xem ảnh chụp hiện trường thì thấy “Trái Tim Thần Lửa” đã bị vỡ thì ông mới sực nhớ rằng khi người đàn ông bán cho ông có dặn tuyệt đối không được cho “Trái Tim Thần Lửa” tiếp xúc với nước cho dù là lau chùi đi chăng nữa. Ông cảm thấy rất hối hận vì không nói cho người mua “Trái Tim Thần Lửa”. Chính ông đã gián tiếp giết chết ba mươi hai mạng người và chuyện đó ám ảnh ông suốt từ đó đến bấy giờ.
Kể từ sau chuyện đó, ông bắt đầu nghiên cứu về đồ cổ trên khắp thế giới và nhất là những món đồ bị coi là bất thường hay nguy hiểm ông đều thu lấy bởi vì ông không muốn có bất kì ai bị rơi vào trường hợp như vậy trừ khi ai hiểu thật rõ về vật mình muốn mua thì ông mới bán mà thôi.
Nhưng trong những thứ đó, có một thứ duy nhất mà ông không thể nghiên cứu được nó có nguồn gốc thế nào và nó chính là chiếc nhẫn mà ông đang đeo trên tay phải đây này.”
Nói xong, ông giơ tay phải lên, quả thật ở ngón giữa của ông có đeo một chiếc nhẫn màu đen tuyền trông rất bình thường. Khi nghe thấy việc này, Suzuno và Takuto đều giật mình không thể tin nổi. Ông nội đã đem chính thân thể mình ra thử nghiệm vật phẩm huyền bí có sức mạnh và lai lịch không rõ. Thấy vẻ mặt nghiệm trọng của hai người trẻ tuổi, ông cười nói:
- Ha… Ha… Ông đeo nó khoảng hai mươi năm nay rồi không có gì bất thường xảy ra, thế mà tên bán cho ông nói trong này có giam một con quỷ sức mạnh khủng khiếp và hút sinh mệnh kẻ đeo nó. Thật nực cười, giờ nhớ lại khi đeo chiếc nhẫn này ông đã nghĩ đến chuyện lập di chúc đó chớ.
Takuto la lên tức giận:
- Sao ông có thể đùa với sinh mạng như vậy chứ… Ông có cần phải đem bản thân ra để kiểm tra tác dụng của một vật có sức mạnh huyền bí không!
- Ông phải làm thế!
Ông nội Takuto lớn giọng nghiêm túc nói:
- Đây là con đường ông chọn, thu lấy các vật huyền bí nguy hiểm và cố gắng không để người ta vì thiếu hiểu biết mà bị chúng làm hại. Nếu trước đây người mua “Trái Tim Thần Lửa” có tri thức về nó, bi kịch đó sẽ không xảy ra. Nhưng mặc nói vậy, ông không thể phủ quyết tội lỗi của mình vì không căn dặn họ điều tối quan trọng đó. Cháu có thể xem ông lấy chính sinh mạng của mình để ngăn chuyện như thế này xảy ra lần nữa, với lại ông cảm thấy từ khi đeo chiếc nhẫn này, ông thường cảm thấy công việc và sức khỏe rất ổn định.
Bằng chứng là hai mươi năm từ khi đeo đó, ông rất ít bị bệnh gì, nhất là cái chân bị thương hồi chiến tranh không còn đau nhức nữa rồi. Nếu quả thật trong này có giam con quỷ nào đó, thì ít ra nó cũng giúp ông nhiều điều. Nay ta sẽ đưa cho cháu cái nhẫn này. Ta tin tưởng nếu cháu đeo nó sẽ có nhiều thu hoạch hơn ta nữa
Nói xong, ông cởi chiếc nhẫn ra và đưa cho Takuto. Lúc đầu cậu ta không định nhận lấy nhưng vì tin tưởng ông nên cũng đeo nó vào ngón giữa tay phải mình. Nhưng Suzuno bên cạnh không giấu nổi vẻ lo lắng của mình
- Takuto kun, cậu chắc không, mình lo nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Takuto cũng không nói gì chỉ quan sát chiếc nhẫn một lúc sau đó lên tiếng
- Không sao đâu, ông nội cũng đâu có làm hại mình đúng không
- Nhưng… Nhưng…
Suzuno muốn nói tiếp nhưng Takuto đã bắt đầu tiếp tục dọn dẹp các món đồ kỳ quái còn lại trong những chiếc thùng còn lại. Thấy vậy Suzuno cũng không nói tiếp và mọi người cùng nhau tiếp tục dọn dẹp. Đồ khá nhiều nên phải tới tối mới dọn xong.
Sau đó, hai bạn trẻ tụ tập với mọi người ăn tối. Takuto lâu lâu cứ nhìn xuống chiếc nhẫn đen tuyền trên tay của mình. Và điều đó không qua được mắt của Suzuno. Sau khi ăn xong hai bạn trẻ cùng nhau ra về. Khi đang trên đường về Suzuno hỏi:
- Cậu có chắc không Takuto kun, mình thấy cậu cứ có vẻ lo lắng sao đó
Takuto nghe vậy cười:
- Đúng là cậu có khác, đúng vậy nếu nói mình không lo về cái nhẫn thì là nói dối, mặc dù ông nói nó không làm gì ông, nhưng ông cũng đã cao tuổi không nên gánh thêm gánh nặng của những lỗi lầm trong quá khứ như thế.Cái nhẫn này đối với ông chính là sự ràng buộc, vì không thoát khỏi ám ảnh nên ngày nào ông ấy không tìm được bí mật của chiếc nhẫn này ông sẽ khó mà an tâm được. Ông đưa cái nhẫn này ình vì muốn mình tiếp tục tìm hiểu nó và chắc chắn nó sẽ không gây hại ọi người và cả bản thân mình nữa. Bên cạnh đó ông ấy muốn mình hiểu rằng cần phải làm tất cả để giữ vững niềm tin của mình cho dù sự lựa chọn có thể đưa mình tới nguy hiểm sinh tử giống như ông ngày xưa liều mình thử nghiệm sức mạnh của chiếc nhẫn này.
- Thế nhưng nếu cậu bị nó làm hại thì sao?
- Ha… Ha… Mình vẫn tin là ông mình sẽ không hại mình đâu, à mà tới nhà cậu rồi kìa để tớ bưng cái thang vô giúp cậu nhé.
- Cám ơn nhé, Takuto kun và nếu có bất thường gì về chiếc nhẫn đừng giấu mình nhé.
- Biết rồi mà.
Takuto trả lời rồi mang cái thang vào nhà cho Suzuno xong rảo bước ra về. Quả thật, Suzuno rất hiểu Takuto, cậu ta thường là tuýp thích làm mọi việc một cách âm thầm.
Vào năm cấp một, cậu ấy luôn là người thay nước cho bình hoa của lớp một cách lặng lẽ, mọi người không chú ý đến điều đó nhưng Suzuno vẫn biết rất rõ giống như có sự liên kết vô hình giữa bọn họ.
Và khi năm cấp hai, khi không thấy Suzuno đi học vì bệnh Takuto đã bỏ số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình để mua những thức ăn mà Suzuno thích ăn nhất, khi đến nhà thấy Suzuno đang ngủ cậu ấy cũng không đánh thức mà lặng lẽ giúp cô bé viết lại bài vở trên lớp và âm thầm chăm sóc Suzuno.
Đối với Takuto, Suzuno có vị trí rất quan trọng thậm chí cao hơn cả bạn thân thông thường nhưng bản thân cậu lại không nhận ra điều đó. Nhưng chính điều đó đã khiến cậu có thể có được trái tim của cô bạn Thanh mai trúc mã của mình.
Khi cậu đang đi trên đường về nhà thì cậu thấy một cô bé khoảng mười hai, ba tuổi mặc bộ váy Goth loli màu đen, trong đêm tối khiến cô ấy càng tỏa ra sự bí ẩn cùng với vẻ gì đó nguy hiểm. Cô bé hiện đang đứng trên thanh kim loại phân lằn đường người đi bộ và nhìn Takuto.
- Này đứng trên đó nguy hiểm lắm coi chừng té đó.
Takuto nói với cô bé.
- Mặc dù thừa thãi, nhưng cám ơn đã lo cho em Onii san
Cô bé nhìn Takuto mỉm cười nói. Sau đó nhảy lên lộn mấy vòng trên không trung và đáp xuống ngay bên cạnh Takuto. Đối với Takuto động tác cô bé nhẹ tựa như lông vũ lượn trên không khí thanh thoát và đẹp đẽ, cộng thêm bộ đồ Goth Loli màu đen khiến cô ấy giống như một thiên sứ cánh đen vậy.
Khi định thần lại thấy cô bé đã ở trước mặt mình rồi khiến cho Takuto không tự chủ lui lại một bước. Khoảng cách lúc trước là hơn mười mét mà chỉ trong một lần bật người cô bé đã sát bên cạnh Takuto rồi.
Cô bé thấy vậy mỉm cười một cách ranh mãnh nói:
- Anh làm gì mà lui về sau vậy Onii san, em có làm gì anh đâu. Nhưng thôi, bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện nên em đi đây, nhưng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau và xin tự giới thiệu em là Rori Mercury thế còn anh.
Trong truyền thống của Nhật Bản, nếu một người giới thiệu tên cho bạn thì phải tiếp lời người ta giới thiệu bản thân mình nên Takuto cũng theo cái quy tắc đó:
- Anh...Anh là Takuto,...Takuto Mizuhara.
- Mizuhara san à, hẹn gặp lại
Nói xong, cô bé quay người, bước dần về phía màn đêm rồi biến mất. Takuto mặc dù tràn ngập thắc mắc nhưng cũng không có cách nào khác là đứng đó một lúc sau quay bước về nhà.
Về tới nhà cậu cũng không nói chuyện trước đó cho gia đình mà vẫn như kế hoạch hằng ngày ôn bài cho
ngày mai. Ở trong trường thì cậu cũng tuy không thuộc hạng cao những cũng đứng trong top ba mươi của khối mườinên cũng không có gặp rắc rối trong việc học tập.
Sau hai tiếng học tập thì cậu ta deon dẹp rồi bắt đầu dạo quanh nhà kiểm tra mọi thứ, đây chính là một trong những công việc của cậu, bố mẹ cậu đã ngủ từ lâu cùng với cô em gái nên cậu hay kiểm tra an toàn một lần trước khi ngủ. Sau khi chắc chắn tất cả mọi thứ Takuto mới đi lên lầu tắt đèn rồi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui