Edit: quynhle2207
Nơi này cách quảng trường mua sắm ở trung tâm thành phố không xa, khoảng chừng 20 phút lái xe, các cô chạy thẳng một đường đến đó mất hết 15 phút. Thừa dịp 15 phút ngắn ngủi này, Mạc Doanh Doanh đã xâm nhập vào hệ thống radio, đưa vào số liệu để lấy giọng phụ nữ thông báo cho Đỗ Tố đi ra cửa khu mua sắm chờ đợi.
Bên này, Đỗ Tố đi dạo phố cũng không được yên lòng, mỗi lần chạm vào túi vải nhỏ thì tay chân cũng run rẩy, trực giác nói cho cô ta biết lúc này cô ta nên liên lạc với Tần Hoài ngay lập tức, nói với Tần Hoài về tai họa mà cô ta đã gây ra. Nhưng cô ta vẫn giằng co về việc nếu Tần Hoài biết được những việc mà cô ta đã làm, thì chuyện của bọn họ chắc chắn là xong rồi, cô ta vẫn còn chưa nói với Tần Hoài tất cả mọi chuyện, vẫn không muốn bị anh chán ghét trong lúc này.
Nhưng mà, sau khi suy nghĩ lẩn quẩn một hồi, thì Đỗ Tố vẫn không nhịn được cầm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Tần Hoài, trái bom bằng cao su đang quấn quanh cô tay cô ta giống như là một cây gai độc, làm cho cô lúc nào cũng phải suy nghĩ tới nó. Nhưng ngay khi cô ta quyết định gọi điện thoại, thì từ đầu đến cuối, Tần Hoài luôn tắt máy, không cần biết cô ta gọi bao nhiêu cuộc, đều không gọi được.
Ngay tại lúc tinh thần cô ta đang lâm vào tình trạng sụp đổ thì hệ thống radio của khu thương mại lại vang lên tên cô ta. (diendan) Phản ứng đầu tiên của Đỗ Tố chính là nghĩ đến Tokugawa Hựu Năng đang tìm cô ta, cô ta muốn chạy trốn, nhưng trái bom trên tay cô ta lại bắt buộc cô ta không thể không đối mặt với chuyện này.
Cô ta chạy lảo đảo ra cửa khu thương mại, thời tiết mùa hè ở Yokohama thật ẩm ướt nóng nực, không khí ẩm thấp bao trùm lên làn da của cô ta, làm cho cô ta cảm thấy hít thở rất khó khăn.
Bây giờ đang lúc giữa trưa, ánh nắng gay gắt, mọi người trên quảng trường trum tâm cũng rất vội vàng, vậy mà sắc mặ của Đỗ Tố lại trắng bệch, tay nắm thật chặt quả bom đang ở trên cổ tay cô ta, cảm giác từng giọt, từng giọt mồ hôi lạnh đang rơi xuống.
Lúc này, một chiếc xe Hummer với tốc độ rất nhanh đã đổi hướng áp sát vào đường dành cho người đi bộ, trong ánh mắt của những người phụ nữ Nhật Bản còn chưa kịp né tránh, đã đậu ngay trước mặt Đỗ Tố.
Trên cửa kính xe có màng che làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ bên trong, Đỗ Tố nghe được tiếng mở cửa xe ‘lạch cạch’, một bàn tay đầy máu nắm lấy cổ tay cô ta, kéo mạnh cô ta vào trong xe.
“Làm gì vậy?!” Cô ta la hét thất thanh, vừa lôi, vừa bị kéo vào bên trong xe.
Người đi đường ồn ào nhìn theo, nhưng bất đắc dĩ là chiếc xe này cũng không có bảng số, cũng không nhìn rõ được gì ở bên trong.
Không khí bên trong xe lạnh lẽo, (d..đ..l..q..đ) chỗ tốt của xe Hummer chính là sàn xe được làm cao lên để làm không gian bên trong xe rộng hơn. Đến khi Đỗ Tố phản ứng kịp thì đã nhìn thấy Mạc Doanh Doanh mặc váy ngắn màu đen, mang giày bốt cao đang ngồi ở ghế sau. Trên người của cô còn có vết máu, hai tay gõ không ngừng trên bàn phím, không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Thấy không phải là Tokugawa Hựu Năng, Đổ Tố mới thở phào một hơi, ngay lập tức trở nên cao ngạo: “Cô Mạc có ý gì vậy? Vừa nhìn thấy cô thì tôi đã biết cô không phải người tốt rồi, Tần Hoài có biết tôi bị cô bắt cóc không? Bây giờ tôi có thể đi tố cáo cô đó!” Giọng nói của cô ta rất bén nhọn, âm lượng cao đến mức G1897 đang lái xe cũng kích động muốn quơ lấy khẩu súng bắn cô ta một phát.
Cho đến khi một lưỡi dao sáng lóa kề trên cần cổ mảnh khảnh của cô ta thì Đỗ Tố mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Người phụ nữ mới vừa rồi vẫn còn trầm mặc ngồi một bên đã ném cái máy laptop về phía valy hành lý, lạnh nhạt nhìn cô ta, thu hồi con dao Thụy Sĩ được sử dụng trong quân đội, giọng nói lạnh lẽo: “Ngậm miệng.”
Đỗ Tố đưa mắt liếc nhanh về phía G1897 đang lái xe phía trước, trong đầu là một đám hỗn độn, kỳ thật thì G1897 cũng không khác gì cô ta, căn bản cô ấy cũng không hiểu rõ vì sao Mạc Doanh Doanh muốn tìm người phụ nữ này, (d-đ-lê-quý-đôn)nhưng mà trải qua nhiều…ngày như vậy, cô ấy đã quen phục tục mệnh lệnh của cô, chỉ có thể làm theo lời nói của cô từng bước một.
“Đi tới biệt thự của Thiển Mộc.” Mạc Doanh Doanh xoa hai bên huyệt thái dương, nhưng dường như ngửi thấy được mùi máu tươi trên đầu ngón tay, đã đưa tay lấy khăn giấy ướt từ trong giỏ xách, từ từ lau chùi.
Sao một hồi đấu tranh tư tưởng, Đỗ Tố vẫn không nhịn được hỏi, nhưng lần này lại khách khí hơn rất nhiều: “Cô Mạc….Chúng ta tới đó làm gì?”
Mạc Doanh Doanh cũng không thèm nhìn tới cô ta: “Cứ đi theo chúng tôi. Đến lúc đó sẽ trả cô về cho Tần Hoài.” Cô nhớ tới Tokugawa Hựu Ngạn, ánh mắt tối sầm lại: “Gia tộc Tokugawa xảy ra biến cố nhỏ.”
Gia tộc lớn như vậy, chỉ cần nói đến tài sản, quyền thừa kế, và những gút mắt trong việc chọn lựa con cháu nối dõi thì đã phải đổ máu. () Cục diện vừa rồi thật hỗn loạn, cô còn chưa suy nghĩ kỹ, bây giờ yên tĩnh trở lại, đại khái cũng biết những người đã tấn công mình cũng không ai khác ngoài những đứa con của Thiển Chân Kỷ đang gây sóng gió. Chính thức, bà ta có hai người con, một trai một gái, có thể chắc chắn là Thiển Mộc không biết chuyện này, người duy nhất có thể làm chuyện này tại Yokohama chính là Tokugawa Hựu Năng, nói như vậy, chắc chắn là do Tokugawa Hựu Năng đã phát hiện được sơ hở của cô, cho nên đã sai người xúi giục Tokugawa Hựu Ngạn, lấy danh nghĩa của Tokugawa Hựu Ngạn để sai khiến sát thủ của nhà Tokugawa, sau đó tính toán kế hoạch, một là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, giết chết người thừa kế danh chính ngôn thuận của gia tộc Tokugawa.
Hiển nhiên, Mạc Doanh Doanh không thể nào tưởng tượng được người nắm được sơ hở của cô lại chính là Đỗ Tố, mà Đỗ Tố cũng không dại gì mà nói ra chuyện này, bất quá nghe cô nói có chuyện xảy ra, cô ta cũng đại khái đoán được là chuyện gì. Khi cô ta rời bỏ Trung Quốc để đi theo lão già người Mỹ năm đó, sau khi người kia chết thì cô ta cũng đã trải qua tranh giành tài sản gia đình, bất quá lão già kia chỉ được coi như là một nhà giàu mới nổi, cũng không phải là một gia tộc lớn như nhà Tokugawa, cũng coi như may mắn.
Cô ta nhớ tới những chuyện mình đã làm, bất chợt rùng mình, người phụ nữ Mạc Doanh Doanh này trong tay có cả súng, vậy rốt cuộc là có chuyện gì? (d/đ/le/quy/đon) Nếu…Nếu cô biết rõ mình lén giở trò, thì có phải sẽ giết mình hay không đây? Cô ta nghĩ tới đó thì cả người cũng run rẩy, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, cuộn mình trong một góc của xe, nhìn gương mặt nghiêm túc không hề trang điểm của Mạc Doanh Doanh trong lúc cô đang thành thạo ráp súng, lắp đạn vào.
Trong thời điểm này, trong nhà lớn của gia tộc Tokugawa.
Tin tức đã nhanh chóng được truyền ra về chuyện bắn nhau ở kho hàng tại cảng Đông Bắc Yokohama. Đại thiếu gia nhà Tokugawa bị thương nặng trong vụ nổ súng, đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.
Không khí tĩnh mịch bao trùm trong nhà lớn của gia tộc Tokugawa, Tokugawa Hùng Nhất Lang được Thiển Chân Kỷ đỡ một bên run rẩy ngồi xuống ghế chủ tọa, con cháu và thủ hạ đều đứng lên, mà trong đó còn có Tokugawa Hựu Năng.
Mọi người đang nghe ông ta nói, hiện giờ còn chưa điều tra được rõ ràng sự thật, dù sao thì Tokugawa Hùng Nhất Lang cũng đã già rồi, suy nghĩ một chút thì trong lòng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cũng không nhẫn tâm trừng phạt những người con trai của mình.
Trong lúc mọi người lo lắng chờ đợi tin tức từ bệnh viện thì có người đã lên tiếng hỏi có nên báo cho phu nhân Murata, cũng là Thiển Mộc hay không. Ông ta nhíu chặt lông mày, lớn tiếng bác bỏ ý định này, nếu báo cho Thiển Mộc, thì chắc chắn cô ta sẽ làm cho tất cả Yokohama này bùng nổ mất.
Tokugawa Hựu Năng đứng ở một bên, cúi đầu xuống, đang xem tin tức mà mấy người của anh ta gởi tới….
Xem ra, cô Mạc có năng lực không tệ kia đang đi tới biệt thự của Thiển Mộc, đêm qua anh ta đã làm cho Murata Kinh Giới đi chỗ khác, bây giờ cũng chỉ còn Thiển Mộc ở nhà một mình.
Trên miệng người đàn ông gợi lên một nụ cười tàn nhẫn, tìm cớ để rời khỏi đó.
Bên kia, Tần Hoài nấp ở một chỗ kín đáo gần đó, sau khi nhìn thấy Tokugawa Hựu Ngạn được một đám bác sĩ trong áo blouse trắng đưa lên xe cứu thương, mới lấy thiết bị liên lạc, gọi cho người của mình đang ẩn nấp tại Nhật Bản tới đón mình.
Chắc chắn toàn bộ khu vực này sẽ bị phong tỏa, cho nên anh phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“Đội trưởng Tần, bây giờ đi đâu?” Vì tính chất bí mật của nhiệm vụ, cho nên người phụ trách tiếp ứng ở Nhật Bản cũng chỉ biết là cần phải giúp đỡ anh, chứ không biết nhiệm vụ làm gì.
Tần Hoài ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời tiết cũng biến đổi thật nhanh, mới vừa rồi ánh nắng vẫn còn gay gắt, bây giờ đã âm u, sợ rằng sắp sửa có mưa to và sấm chớp rồi, anh trầm mặc một lúc, sau đó căn dặn: “Đi tới nhà của Murata Kinh Giới đi.”
Nhà của Thiển Mộc và Murata Kinh Giới nằm ở một nơi vững chắc, ven bờ biển, quả thật là một địa điểm tốt. Nằm bên cạnh đường đớn, G1897 đạp thắng xe, đậu ngay bên cạnh phòng nhỏ bên ngoài.
Trên vách là bảng số nhà bằng kim loại: Nhà Murata Kinh Giới.
Mạc Doanh Doanh nhìn Đỗ Tố, đưa mắt ra hiệu cho G1897: “Cô coi chừng cô ta, tôi đi tìm Thiển Mộc.” Trong thời điểm phi thường thì phải dùng biện pháp phi thường, (d,đ,l,q,đ) cô cũng không có thời gian để từ từ khuyên n hủ người phụ nữ kia để cô ta tự nguyện nghe lời cô, vậy thì chỉ còn cách lấy súng chỉa vào cô ta để buộc cô ta nói ra nơi cất giấu thanh đao Kim Thác Minh Thái vậy.
Cả đời của Tokugawa Hựu Ngạn đã bị hủy hoại trong tay người phụ nữ này, Murata Kinh Giới đã ám chỉ rằng Thiển Mộc biết thanh đao Kim Thác Minh Thái đang ở đâu, mà trong lời nói của Thiển Mộc cũng cho thấy dường như người phụ nữ này thật sự biết, thậm chí mới vừa rồi khi cô hỏi Tokugawa Hựu Ngạn về thanh đao Kim Thác Minh Thái, thì trong tiềm thức Tokugawa Hựu Ngạn cũng gọi tên Thiển Mộc.
Chắc chắn người phụ nữ này biết được địa điểm mấu chốt của thanh đao.
Bây giờ bọn họ đã làm cho bên phía chính phủ Nhật chú ý, nếu lúc này không thành công lấy được thanh đao thì bắt buộc phải trở về Trung Quốc để tính toán lại thôi, nhưng bao nhiêu năm nay, làm công việc này để sinh tồn, đối với Mạc Doanh Doanh không có hai chữ thất bại!
Né tránh thanh công những camera theo dõi, Mạc Doanh Doanh leo qua hàng rào. Lấy ra dụng cụ để cạy khóa mở cửa nhà Murata. Nhà Murata cũng rất yên tĩnh, bây giờ chỉ mới hơn ba giờ, thời tiết lại u ám, có thể khẳng đinh là Thiển Mộc còn đang nghỉ ngơi, mà theo điều tra của cô, không biết tiểu thư Thiển Mộc này cổ quái hay là có lý do gì, bọn họ chỉ mướn người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp nhà cửa, chứ không có mướn người làm chính thức.
Mỗi ngày, người giúp việc theo giờ sẽ tới dọn dẹp vệ sinh lúc mười giờ, rời khỏi lúc mười hai giờ, nếu không có chuyện gì xảy ra thì bây giờ chỉ có một mình mục tiêu duy nhất của cô ở nhà.
Cô nhẹ nhàng mở cửa lớn, đi theo cầu thang mò mẫm lên lầu hai. Cửa phòng ngủ chính đã khóa, quả nhiên là Thiển Mộc vẫn đang nghỉ ngơi.
Mạc Doanh Doanh đẩy mạnh cửa ra, người phụ nữ trên giường chưa kịp phản ứng đã bị cô bịt kín miệng. Cô đưa họng súng ngay trên động mạch chủ ở cổ, giọng nói lạnh lùng: “Thanh đao Kim Thác Minh Thái đang ở đâu?”
Thanh đao Kim Thác Minh Thái? Thiển Mộc vẫn còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, làm sao cô ta kịp suy nghĩ, chỉ thấy tình cảnh trước mắt, sợ tới mức nước mắt cũng chảy ra, lắc đầu liên tục.
Thấy cô ta sợ tới mức không nói ra lời, Mạc Doanh Doanh lùi lại nửa bước, dùng khẩu súng giảm thanh đập thẳng vào điện thoại bàn cùng với di động của cô ta ở đầu giường, để cô ta không thể liên lạc với người khác.
“Cô…..là ai?” Dường như biết được mình không thể trả lời vấn đề này, cô ta lại hỏi: “Muốn thanh đao Kim Thác Minh Thái để làm gì?” Không ai có thể hiểu rõ ý nghĩa của thanh đao Kim Thác Minh Thái hơn cô ta.
Vốn Mạc Doanh Doanh muốn ép hỏi thẳng cô ta về thanh đao Kim Thác Minh Thái, nhưng vừa hành động thì cô đã suy nghĩ lại, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa hơn, nói như giải thích: “Nếu không đưa ra thanh đao Kim Thác Minh Thái….chỉ sợ Tokugawa Hựu Ngạn…, chỉ sợ anh ây sẽ gặp nguy hiểm…”
Quả nhiên sắc mặt Thiển Mộc liền thay đổi, nhưng vẫn cắn răng không nói, chỉ hỏi lại: “Có ý gì?”
Mạc Doanh Doanh đã xác định về những phán đoán trong lòng mình, chỉ nói ra một cái tên: “Tokugawa Hựu Năng.”
Quả nhiên, sắc mặt của người phụ nữ đang mặt áo ngủ tơ tằm đã trắng bệch, cả người xìu xuống trên giường, không quay mặt nhìn Mạc Doanh Doanh, chỉ không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Tôi biết mà, anh ta vẫn cứ như vậy, không chịu buông tha cho anh cả! Tôi đã biết mà…”
Cô ta cứ lải nhải làm cho Mạc Doanh Doanh cũng bắt đầu không có kiên nhẫn thêm nữa, Mạc Doanh Doanh quăng một cái áo khoác cho cô ta, để cô ta khoác vào: “Nói nhanh đi, bây giờ chúng ta phải đi ngay.”
Thiển Mộc khóc như hoa lê đẫm mưa, nhìn người kia có gương mặt giống mình như đúc, Mạc Doanh Doanh cảm thấy phiền, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Tokugawa Hựu Ngạn toàn thân là máu, trong lòng cô lại càng rối loạn, nhưng người phụ nữ này vẫn cứ căng cổ họng ra mà nói: “Tôi, tôi không biết!” Cô ta nói xong, lại ôm mặt khóc.
Ngay lúc này, Mạc Doanh Doanh cũng hoàn toàn ngây dại rồi. Sao chứ? Không biết? Nếu Tokugawa Hựu Ngạn không được cứu sống thì sao đây? Không lẽ thanh đao Kim Thác Minh Thái đã hoàn toàn biết mất trên đời này rồi sao?!
“Cô suy nghĩ cẩn thận lại đi.”
“... Hựu Ngạn không có nói qua với tôi…” Cô ta bắt đầu cố gắng suy nghĩ lại, anh ấy cũng đã nói với cô ta nhiều lần về thanh đao này, cô ta chỉ biết thanh đao này là thanh đao thủ hộ của nhà Tokugawa, cũng là bảo vật tượng trưng cho chủ mẫu của nhà Tokugawa. Tokugawa Hựu Ngạn từng hứa với cô ta rằng thanh đao này vĩnh viễn thuộc về cô ta mà thôi, nhưng lại không nói cho cô ta biết được vị trí chính xác là ở đâu.
Mạc Doanh Doanh nghe xong, nhíu mắt lại, suy nghĩ rồi nói: “Hai người có những lời hẹn ước gì không?”
“Hẹn ước sao?”
“Giống như….” Cô cũng không rành lắm về phương diện này: “Giống như những nơi kỷ niệm đáng nhớ, hay là những nơi có ý nghĩa to lớn với hai người.”
Thiển Mộc đã mặc quần áo đàng hoàng, rùng mình, sau đó lắc đầu: “Không có…”
“...” Mạc Doanh Doanh có cảm giác bộ não nhỏ của cô cũng bắt đầu đau, quả thật cô gái này là người Tokugawa Hựu Ngạn yêu đến nỗi đòi sống đòi chết hay sao?
Đột nhiên, vành mắt người phụ nữ vốn đang đỏ ửng đã sáng lên: “Tôi biết rồi! Có thể, có thể là ở đó!”