Edit: quynhle2207—diễn đàn
Mười bảy năm trước khi gặp được Tokugawa Hựu Ngạn, những ngày của Thiển Mộc trải qua không chút gợn sóng, cô ta cẩn thận che dấu thân phận con gái riêng của mình, không cho mẹ mình tham gia vào bất cứ hoạt động gì trong trường học của mình, cho dù là bị những nữ sinh quý tộc cùng tuổi khác khi dễ, thì cũng chỉ có một mình cô ta tự ngồi liếm láp vết thương của mình, hoặc là bỏ chạy, dầm mình trong cơn mưa tầm tả, suốt đêm không về nhà. Cô ta chỉ nghĩ đến một nguyên tắc duy nhất của bản thân, đó là không muốn giao bản thân mình cho một người xa lạ cô đơn nào đó.
Trong cái lần gặp được Tokugawa Hựu Ngạn đó, cô ta đang bị mấy nữ sinh mà ngày thường vẫn không nhìn cô được thuận mắt vơ vét trấn lột tiền bạc, có lẽ mấy người đó còn đang tính chụp hình khỏa thân của cô ta để phát tán trên mạng kiếm tiền cũng không chừng. Cô ta nhìn người đàn ông quần áo chỉnh tề đi qua trước mặt mình, khuôn mặt đẹp trai làm cho người mới nhìn đã không thể nào quên được, còn cô ta hèn mọn đến nổi kể cả quyền lợi sử dụng quần áo để che đậy lại cơ thể của mình cũng không có, chỉ có thể tuyệt vọng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn đến anh ta nữa.
Cô ta là một cô gái tuổi đời vẫn còn non nớt, bị một người đàn ông anh tuấn nhìn thấy hoàn cảnh chật vật của mình như vậy, lúc ấy Thiển Mộc chỉ muốn đập đầu chết đi cho rồi. Nhưng mà, người đàn ông đó đã cứu cô ta, lôi kéo thân hình đang nghiêng ngả lảo đảo của cô ta lên xe.
Xe của anh ta thật đẹp, quần áo cũng là hàng hiều, vừa nhìn thì đã biết là một thiếu gia nhà giàu. Trong ánh mắt lơ đãng của anh ta khi nhìn cô ta, cô ta thấy được rất rõ ràng dục vọng của người đàn ông này đối với thân thể của mình.
Quần áo cô ta không chỉnh tề, hương thơm của thiếu nữ trẻ trung toát ra từ trong thân thể, làm sao anh ta lại không có lý do để nảy sinh dục vọng với cô ta?
Thiển Mộc suy nghĩ, thay vì sau này không thể chịu nổi cuộc sống nghèo túng mà phải đem bản thân mình giao cho một lão già nồng nặc mùi rượu, thì không bằng đem lần đầu tiên của mình giao cho một người có khuôn mặt xinh đẹp như vậy còn hơn.
Thừa dịp anh ta quay đầu ra sau, cô ta đã cởi áo của mình ra, muốn chồm qua ôm cổ để hôn anh ta.
Nhưng mà anh ta lại nhìn cô đầy vẻ chán ghét, còn kêu cô ta cút đi.
Lúc ấy, Thiển Mộc đã nhục nhã đến nổi hai mắt đỏ bừng, cố chịu đựng không để cho nước mắt rơi xuống trên chiếc áo khoác Armani cao quý kia, xoay người bước xuống xe.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn chiếc Maserati đang rời đi, ruốt cuộc nước mắt đã kìm nén trong cả ngày hôm đó, cô ta òa khóc, đứng trên con đường tấp nập người qua lại khóc thật lâu, cô ta khoác chiếc áo khoác cao quý, lau sạch nước mắt nước mũi của mình, sau cùng cô ta giống như trẻ con giận dữ, đem quăng nó trong đống rác, tự nhủ trong lòng sau này giàu có sẽ gặp lại anh ta, sẽ không để anh ta khinh thường mình như vậy nữa.
Bất quá cô ta chỉ mới mười bảy tuổi, mà Thiển Mộc lúc mười bảy tuổi thì có thể có được gì chứ?
Bất quá thứ mà cô ta có được cũng chỉ là một thân thể trẻ trung và tinh khiết mà thôi.
Cuối cùng trong một lần chật vật, cô ta không thể từ chối lời mời của một lão già ăn mặc sang trọng, miệng lại đầy răng vàng. Cô ta đã nở nụ cười duyên dáng để tay của ông ta tùy ý vuốt ve trên đùi của mình, sau đó đè tay ông ta lại, nói cho ông ta biết giá của mình.
Vì thế, khi Tokugawa Hựu Ngạn gặp lại Thiển Mộc tại Ginza Chanel, bất quá chỉ là lão già kia muốn dùng tiền bạc lợi ích để lấy đi đêm đầu tiên của cô ta mà thôi.
Có thể là bọn họ đã gặp lại nhau quá nhanh, nhanh đến nỗi cô ta còn chưa kịp nhặt về tôn nghiêm của mình, nhanh đến mức cô ta còn chưa kịp lấy lại tư thế tao nhã nhất để che đậy những nhục nhã mà chính bản thân mình đã chấp nhận trả giá.
Trong phòng thay quần áo được bao phủ bởi những đóa hoa sơn trà màu trắng thật lớn trên giấy dán tường ở cửa hàng Chanel kia, anh ta đã hôn cô một lần nữa, lẫn lộn trong răng môi là những tia máu và sự giằn xé, không có một chút triền miên hay ôn nhu nào hết. Anh ta lại kêu cô cút, cả hai lần gặp mặt anh ta đều muốn cô ta cút!
Thiển Mộc tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, () nhưng cơ thể trần trụi đã làm cho cô ta đánh mất đi tôn nghiêm để có thể đứng sánh vai với anh ta, cô ta chỉ có thể lấy ra tấm chi phiếu mà ngày đêm vẫn giữ gìn thật cẩn thận, lúc nào cũng mang theo bên người, đè xuống sự tiếc nuối trong lòng, ném thật mạnh trước mặt anh ta, nói với anh ta rằng cô khinh thường tiền của anh ta.
Đó là lần mà cô cảm thấy thật thoải mái, nhìn anh ta khó khăn đi khỏi đó, sau đó mặc quần áo chỉnh tề, xách giỏ muốn bỏ đi.
Lão già kia đã đuổi theo cô ta, hỏi cô ta đã nhìn trúng thứ gì, cả thời gian để đi mướn phòng ở khách sạn, nhưng cô ta đã ngẩng đầu đầy ngạo mạn, lạnh lùng kêu hắn ta cút đi.
Sau khi ra khỏi Ginza, cô đã ngồi ở trên một băng ghế ven đường mà khóc, đi qua lại bên người cô không quá hai mươi người, ai cũng mặc quần áo xinh đẹp, những sản phẩm của LV, Gucci, Hermes đã nằm trong tủ quần áo của những người đó từ lâu. Còn cô ta thì sao? Rất muốn dựa vào thân thể của mình để có thể thắng được người khác trong thời gian nhanh nhất, thật đáng buồn biết bao nhiêu, mà cũng thật nực cười bấy nhiêu.
Kỳ thật cũng đâu có liên quan đến người khác, bất quá cô ta cũng chỉ muốn lấy được sự tôn trọng từ người đàn ông không biết tên kia thôi, muốn lấy được ánh mắt lưu luyến của anh ta trên người mình. Làm sao anh ta biết được, lần đầu tiên gặp gỡ cô ta đã hèn mọn nghiêng đầu dời qua chỗ khác, nhưng lại không thể dời được tình cảm chân thành của mình đối với anh ta.
Cũng tốt, tôi đối với anh chỉ gặp mặt một lần đã không thể nào quên.
Thật đáng buồn biết bao nhiêu, tôi lại có thể đối với anh không quên được chỉ sau một lần gặp gỡ.
Trong lòng cô cứ quấn chặt suy nghĩ đó, rốt cuộc cũng thất tha thất thểu đi về nhà.
Đa số mối tình đầu sẽ không thành. Ở nhà, mẹ vẫn ăn mặc đơn giản như thường ngày nhưng vẫn lộ ra vẻ xinh đẹp của mình, yểu điệu mê hoặc đi gặp người đàn ông đang bao nuôi bà ta. Hai người anh đã lên đại học cũng không có ở nhà. Giờ phút này, trong căn phòng trọ yên tĩnh này chỉ còn lại mình cô ta.
Vì thế trong mỗi đêm khuya yên tĩnh, bọn họ lại nhớ tới phòng thay quần áo ở của hàng Chanel kia, nơi bọn họ đã có nụ hôn nóng bỏng đốt cháy một đoạn tình yêu, để rồi sau đó lại cuộn mình lại, ôm lấy thân thể đầy cô đơn của mình.
Khi đó Thiển Mộc cũng chưa từng nghĩ tới lại có được cơ hội dễ dàng như vậy, bọn họ lại gặp nhau lần nữa trong sự vui sướng, nhanh đến mức cô ta không kịp trở tay để đón nhận sự vui sướng này, có thể trở thành người ở bên cạnh Tokugawa Hựu Ngạn.
Cô ta đã hỏi tên của anh, anh nói tên anh là Đằng Nguyên Nhất Lang.
Anh ta lại hỏi tên cô, cô nói tên của cô là Tiểu Trạch Mộc.
Ngay từ đầu chính bọn họ cũng đã không thật tình đối với nhau, cho nên mới có một màn gặp mặt trở tay không kịp ở tại phòng tiếp khách ở tổ trạch nhà Tokugawa sau đó.
Đó là chuyện xảy ra sau khi bọn họ ở chung với nhau một thời gian, ở tại một căn phòng trọ sang trọng nhưng trống trải, có lúc anh ta sẽ tới để cùng ngủ với cô, nhưng hai người cũng chỉ ôm nhau, đơn thuần cùng nhau nằm ngủ.
Cô đã từng ôm anh, cũng cảm giác được anh ta động tình, hỏi anh ta vì sau không muốn chân chính có cô.
Nhưng anh ta chỉ vuốt tóc cô, nói với cô đầy vẻ thương tiếc rằng cô vẫn còn quá nhỏ.
Đúng vậy. Từ lần gặp mặt đầu tiên thì cô ta đã biết anh là một người đàn ông có nguyên tắc, cũng giống như những lần anh đưa tiền cho cô ta.
Cứ ôn nhu triền miên như vậy, càng ngày cô ta càng yêu thích anh ta, lại không nghĩ tới đợi đến lúc cô ta thực sự muốn cùng anh làm liều một lần, thì cũng là lúc phải rời xa anh ta.
Ngày đó, Tokyo có một trận mưa to, tòa thị chính chìm ngập trong làn mưa, không khí ẩm ướt oi bức làm cho người ta không thở nổi, sấm chớp rền vang, mà cô ta cũng nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Mộc, về nhà nhanh đi.” Không giống như lúc cô ta đối mặt với người đàn ông mê hoặc lòng người, (dd) mặc dù cô ta chưa bao giờ đối mặt nhìn thẳng người đàn ông kia, người cha ruột thịt của mình, nhưng trong tiềm thức của cô ta, cô ta cảm nhận được sự nghiêm túc cẩn thận của mẹ mình khi đối diện với mình.
Giờ phút này, cô ta vẫn đang nằm trong lòng Tokugawa Hựu Ngạn cùng anh ta xem TV, sau khi nghe xong lời của mẹ mình, trong lòng không muốn một chút nào nhưng vẫn mặc quần áo chỉnh tề, hôn tạm biệt lên mặt anh ta rồi xách giỏ rời đi.
Lúc đó căn bản Thiển Mộc không biết đây chính là nụ hôn sau cùng không có một chút khúc mắc nào của bọn họ trong cuộc đời này.
Sau khi cô ta đi khỏi không lâu thì điện thoại của Tokugawa Hựu Ngạn cũng vang lên, là giọng nói mệt mỏi của Tokugawa Hùng Nhất Lang: “Trở về Yokohama đi, mẹ con…đã không ổn rồi.”
Vì thế, lúc Tokugawa Hựu Ngạn lái xe chạy như điên trong cơn mưa như trút nước thì Thiển Mộc đã về tới nhà trong khi cả người ướt đẫm.
Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, ngay cả hai người anh đã nửa năm chưa gặp mặt, Thiển Hựu Khang và Thiển Hựu Năng đều đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hai người lúng túng, nhưng lại không thể che giấu được sự vui sướng hiện trên khuôn mặt.
Mẹ của bọn họ, Thiển Chân Kỷ, mặc trên người một bộ ki mô nô được làm từ loại vải cao cấp, dáng vẻ đoan trang đang ngồi chính giữa, thấy cô ta đã về, vội vàng đứng dậy dịu dàng tươi cười với cô ta.
“Mộc, con đã về.” Bàn tay hơi lạnh của mẹ lướt qua làn da của cô ta, làm cho Thiển mộc có cảm giác giống như cô ta là một loại hàng hóa bị trao đổi.
Cô ta gật nhẹ đầu, bị mẹ mình kéo đến bên cạnh ngồi xuống, theo khóe mắt nhìn xung quanh, (d..d..le..quy..don) cô ta thấy anh cả Thiển Hựu Khang đang quan sát mình không có chút ý tốt nào.
Thiển Hựu Khang không phải là anh cùng cha cùng mẹ với cô ta, cha ruột của anh ta chính là người tình đầu tiên của Thiển Chân Kỷ, nghe nói là chết vì bị ung thư, để lại Thiển Hựu Khang. Có rất nhiều nguyên nhân trong đó, lại thêm ánh mắt của Thiển Hựu Khang bình thường cũng không phải đứng đắn lắm, cho nên Thiển Mộc không bao giờ muốn gặp người anh này.
Nhưng mà, khi bị anh ta nhìn như vậy, cô lại cảm thấy có chút không yên.
“Mộc, cha con đã đồng ý kết hôn với mẹ rồi.” Thiển Chân Kỷ lộ ra nét mặt vui mừng, tươi cười nói: “Đã nhiều... năm rồi mẹ nuôi lớn con và Hựu Năng, chỉ chờ đợi một ngày như vậy thôi.”
“Mẹ vất vả rồi.” Thiển Mộc gục đầu xuống, nói giọng rầu rĩ, nói thật ra thì ngay chính cô ta cũng không biết mình nên có biểu tình như thế nào để đối mặt với cha mình.
Mà rất nhanh, Thiển Chân Kỷ đã giúp Thiển Mộc trả lời vấn đề này: “Mộc, cha con là người đứng đầu nổi danh của gia tộc Tokugawa, tộc trưởng Tokugawa Hùng Nhất Lang.”
Bà ấy còn chưa nói xong thì Thiển Mộc đã ngẩng đầu, nhìn bà ấy với vẻ không tin.
Tokugawa Hùng Nhất Lang, cái tên mà cô ta chỉ có thể nghe được trong lúc nghe tin tức tài chính và kinh tế.
Dường như rất hài lòng vì sự kinh ngạc của con gái mình, Thiển Chân Kỷ cười cười, nhưng lại có chút do dự nói: “Nhà Tokugawa là một gia tộc lớn, muốn bước vào cũng thật sự là không dễ dàng. Nghe nói nhà bọn họ chính là vì mẹ đã sinh cho Tokugawa Hùng Nhất Lang hai người con trai mới đặc biệt đồng ý chuyện này.”
Vốn Thiển Mộc đang yên lặng lắng nghe, lại không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thiển Chân Kỷ, ở đâu ra hai người con trai vậy?! Rõ ràng là chỉ có cô ta cùng anh hai thôi mà! Chẳng lẽ….cô ta cảm thấy lòng mình trầm xuống, Thiển Chân Kỷ cũng nói ra phương pháp của mình.
“Nghe nói người vợ trước của Tokugawa Hùng Nhất Lang đã bị bệnh chết, để lại một trai một gái, đứa con trai lớn là Tokugawa Hựu Ngạn, con gái nhỏ là Tokugawa Phương tử. Mộc! Nếu mẹ có được địa vị, cũng chỉ có thể làm cho địa vị của hai anh trai con được nang cao lên mà thôi!”
“...” Cô ta cúi đầu, trầm mặc không nói gì, (dđlequyđon) nhưng trong lòng lại cười lạnh, cho nên đây là lý do đầy đủ để hy sinh cô ta sao?
Trung Quốc có câu ‘ly miêu hoán thái tử’, nhưng người mẹ ruột của cô ta chỉ vì muốn địa vị của bản thân mình được vững chắc mà lại muốn cả đời này cô ta không thể nhận người cha ruột của mình.
Bất quá, dù sao thì cô ta cũng không có tình cảm gì đối với tiên sinh Tokugawa kia hết.
Giọng nói của Thiển Mộc vang lên trong sự yên tĩnh: “Con muốn được gả cho một gia đình tốt.” Đây là điều kiện của cô ta.
Thiển Chân Kỷ đợi một lúc lâu, đợi cho đến khi nghe được điều kiện như vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra: “Dĩ nhiên chuyện này không thành vấn đề rồi! Đến lúc đó toàn bộ những thanh niên quý tộc của Yokohama tùy ý con lựa chọn.”
Thiển Mộc cười nhẹ một tiếng như chế nhạo, nhìn thấy va li hành lý đặt trước cửa, hỏi: “Bây giờ phải đi sao?”
“Không sai.” Lúc này Thiển Chân Kỷ bắt đầu gọi điện thoại, thu xếp người làm đưa hành lý quần áo xuống, Thiển Mộc lại ngồi lẳng lặng ở chỗ kia, mặt mày ủ rũ, nhìn giống như một pho tượng.
Nếu đây là sự trao đổi, vậy thì cô ta muốn có được địa vị ngang hàng với Đằng Nguyên Nhất Lang, sau đó sẽ tìm đến gia tộc của anh ta, cô muốn được gả cho anh ta.
Nhưng mà, cô ta lại chưa bao giờ nghĩ đến, trận mưa to trăm năm mới gặp một lần ở Tokyo lúc đó, hai người bọn họ đã bước theo hai hướng khác nhau, đó cũng là điểm chết cho tình yêu của bọn họ.
Chiếc Hummer màu đen dừng lại, đậu trước cửa của một phòng trọ.
Thiển Mộc đạp trên lớp thảm lông mềm mại, đưa tay vào máy cảm ứng dấu vân tay trong thang máy.
Mạc Doanh Doanh ra lệnh cho G1897 canh chừng Đỗ Tố đang sợ tới mức hồn bay phách lạc, sau đó cầm súng theo cô ta vào trong thang máy.
“Chỗ này là chỗ nào vậy?” Trên tư liệu của cô cũng không có thấy qua nơi này.
Thiển Mộc đã khóc đến nổi đỏ cả hai mắt, bây giờ đang dựa mặt vào bức tường kim loại đang phản chiếu lại hình bóng của chính mình: “Sau khi đến Yokohama, anh ấy đã cho tôi căn nhà này.”
Không sai, coi như không thể đến gần nhau được nữa, nhưng mà Tokugawa Hựu Ngạn vẫn trang trí căn nhà trọ này một lần nữa, dựa theo trang trí trong căn nhà trọ của hai người ở Tokyo, sau đó tặng cho Thiển Mộc như lễ vật trong hôn lễ gả vào nhà Murata.
Anh ta vẫn nhớ rõ khí hậu của Yokohama rất ẩm ướt, rất lạnh lẽo vào cuối năm đó, cô ta đã khoác kín người bằng chiếc áo khoác lông chồn mềm mại, nhìn anh ta trong bộ dáng ăn mặc chỉnh tề.
Anh đã đưa chiếc chìa khóa này cho cô ta, nói với cô ta rằng sau này không còn nơi nào để đi thì có thể đến căn nhà trọ đó, ở trong đó là sự bù đắp sau cùng của anh ta dành cho cô.
Thiển Mộc run rẩy mở cửa, cho dù cô ta chưa bao giờ đến đây, cũng có thể quen thuộc dùng tay bật công tắc đèn.
Một tiếng ‘cạch’, ngọn đèn đã sáng trưng, giống như vẫn luôn có người đến đây để quét dọn theo định kỳ, ở nơi này không có một chút bụi, vẫn hoàn toàn giữ được bộ dáng của năm năm trước.
Cô ta hốt hoảng đi vào trong phòng khách, dường như cô có thể nghe được tiếng nói chuyện của anh ta và mình.
Cô ta đi vào phòng ngủ, nhìn những trang sức mà năm năm trước, khi bản thân cô ta rời khỏi Tokyo đi đến Yokohama không mang theo, giờ đây đã được nằm trên bàn trang điểm.
Cô ta kéo tủ quần áo ra, bên trong vẫn còn quần áo của anh và cô ta đang bỏ lẫn lộn trong đó, giống như chỉ cần nhắm mắt lại thì có thể nghe được tiếng mở cửa quen thuộc, sau đó cô ta có thể nhảy ra ngoài, hù dọa anh ta.
Rốt cuộc bên dưới của những lớp quần áo, cô ta đụng đến một chiếc hộp dài và hẹp, được bọc lại trong lớp vải lụa, () Thiển Mộc đè nén nước mắt của mình, quay đầu: “Tìm được rồi.”
Mạc Doanh Doanh đưa tay nắm lấy hộp gỗ, bật chốt mở nắp hộp ra, không đợi cô nhìn thật kỹ thanh đao Kim Thác Minh Thái trong truyền thuyết này thì bên tai đã nghe được giọng nói của G1897 vang lên: “Mạc, gặp phục kích rồi, nhanh chóng rời khỏi đó đi, theo cửa phía tây đi ra.”
Có lẽ Thiển Mộc cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Gặp được người của Tokugawa Hựu Khang. Đi thôi!” Cô đưa tay muốn kéo Thiển Mộc đi.
Nhưng người phụ nữ không chịu nhúc nhích, nhìn cô: “Không phải là dùng thanh đao này để đổi lại mạng của Hựu Ngạn sao?” Thiển Mộc vẫn cho là Tokugawa Hựu Khang dùng Hựu Ngạn để uy hiếp Mạc Doanh Doanh giao thanh đao Kim Thác Minh Thái.
Mạc Doanh Doanh khống chế tay của Thiển Mộc, bắt đầu chạy: “Tokugawa Hựu Ngạn đã bị Tokugawa Hựu Khang giết chết, mạng ở đâu ra mà đổi?!”