Edit: quynhle2207—diễn đàn
Tần Hoài nhanh chóng chạy tới đội của mình, còn chưa kịp chạy vào văn phòng đã bị Tề Đại Vĩ đang đâm đầu đi về phía trước ngăn lại, anh ta đưa cho Tần Hoài một tấm hình: “Lão Đại, anh đã từng gặp qua người phụ nữ này ở tại Nhật Bản sao?”
Tần Hoài nhận lấy tấm ảnh nhìn qua, nhíu mày lại, đây chính là một thành viên của CASTA ở tại Nhật Bản tự xưng là Tào Lạc Ninh.
Sắc mặt anh ta biến đổi, giọng nói lạnh lùng: “Đưa toàn bộ tài liệu vào phòng làm việc cho tôi.”
Tề Đại Vĩ lên tiếng, lại nói thêm: “Còn nữa, chuyên gia Mộ nói có chuyện cần phải nhanh chóng báo cáo với anh.” Anh ta chỉ về phía cửa ra vào: “Tôi đã ngăn cản nhưng không được, cô ấy đang ngồi ở bên trong đó.”
Tần Hoài trả lời một tiếng, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Mộ Diễn Sinh đang ôm một tập hồ sơ dày cộm ngồi trên ghế sô pha đối diện bàn làm việc của anh.
Trong giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đã trở nên tái mét thật đáng sợ, cô ta đứng lên, cả người đều đang run rẩy: “Tần Hoài, anh đóng cửa cẩn thận đi, tôi sẽ từ từ nói cho anh biết.”
“Nói chuyện gì?” Tần Hoài đi qua khóa cửa thật kỹ, không phải đã nói mục tiêu kế tiếp chính là bộ áo giáp võ sĩ rất quý giá của một vị phu nhân Công Tước ở Nga cất giữ hay sao?
Mộ Diễn Sinh cũng không để ý đến anh, chỉ đơn giản mở ra toàn bộ tư liệu, nửa cuộn da dê bị xé ra được cô ta bảo quản rất tốt, được đặt trong một lớp bao kiếng dày, một bên là những tấm hình vẽ của rất nhiều ký hiệu lung tung lộn xộn.
“Tần Hoài, nếu những gì mà trên cuộn da dê này ghi lại là sự thật, thì tất cả đều rất đáng sợ.” Cả hai tay của chuyên gia nguyên cứu văn hóa và văn tự cổ này đều đang run rẩy, cô ta nghĩ, hiện giờ thứ mà cô ta đang chạm vào chính là cái bí mật nguyên thủy nhất của toàn thế giới này.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cửa phòng của Tần Hoài lại mở ra một lần nữa, người đàn ông cẩn thận ló đầu ra ngoài, gọi một người lính công vụ ở bên ngoài: “Gọi cơm qua đây giúp tôi.”
Mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh, anh tin rằng Mạc Doanh Doanh cũng không biết đằng sau những chuyện này đang che dấu điều gì.
Anh không dám tự tiện quyết định, () nhất định phải báo cáo với cấp trên, mà cho đến lúc báo cáo lên cấp trên, thì Mộ Diễn Sinh không thể nào rời khỏi đây được.
Chợt nhớ, anh quay người lại: “Cô Mộ, dựa theo quy định, cô có thể giao ra toàn bộ những dụng cụ, máy móc thông tin trên người được không?” Anh nói xong cũng rút toàn bộ dây điện thoại trong phòng mình, Mộ Diễn Sinh cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, yên lặng không nói tiếng nào, đưa ra máy móc trên tay, ngẩng đầu nhìn Tần Hoài: “Tôi phải ngồi ở đây bao lâu?”
Tần Hoài chỉ nhà vệ sinh: “Vệ sinh cá nhân có thể sử dụng chỗ kia, tôi sẽ cho người đưa thức ăn tới.” Anh cũng không nói rõ ràng với cô ta là phải chờ đợi trong bao lâu.
Nói xong, Tần Hoài quay người đi ra cửa, gọi Tề Đại Vĩ tới: “Trông coi cẩn thận, chờ tôi quay lại.”
Bây giờ anh muốn đi đến tổng quân khu ở tỉnh A trước để báo cáo lên cấp trên, chỉ sợ chuyện này không phải một quân khu ở tỉnh A có thể khống chế được.
Quả nhiên, sau khi nghe anh nói xong, mặt của bác cả ngày thường vẫn luôn cười hề hề cũng đã trầm xuống, sau khi cẩn thận sắp xếp đánh giá chuyện này một lần, sau cùng nhanh chóng quyết định, nói: “Phái người đưa chuyên gia Mộ kia và những tài liệu quan trọng qua đây cho bác, bác sẽ gọi điện thoại lên cấp trên, có lẽ phải kinh động đến mấy lão gia hỏa trên kia rồi.”
Tần Hoài gật đầu, người đối diện lại bổ sung thêm: “Con cứ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này đi, chuyện này đối với chúng ta mà nói, tuy chúng ta lấy được những thứ quan trọng này, nhưng chỉ sợ người bên trong CASTA lại lấy được những thứ quan trọng hơn, phải nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”
Đột nhiên anh nhớ tới tư liệu mà Đỗ Tố đã cho người đi điều tra Tào Lạc Ninh, trong lòng không khỏi gấp gáp: “Con nghĩ đã có chút manh mối rồi.”
Nói không chừng những tư liệu của Đỗ Tố kia đã giúp bọn họ rất nhiều chỗ tốt. Tần Hoài nghĩ như vậy, trong đầu xẹt qua khuôn mặt mê hoặc chúng sinh kia, trong lòng cũng trầm xuống, nói cho cùng….Cũng do anh có lỗi với cô ta.
Mà hiện giờ chuyện anh có thể làm là trong phạm vi năng lực của mình đó là giữ vững tên tuổi của Đỗ Tố và người chồng đã mất của cô ta, mời luật sư thực hiện theo di chúc của cô ta, đem toàn bộ cổ phiếu và bất động sản đưa vào dưới danh nghĩa của một quỹ giáo dục có tên là Season, không để cho những người trong gia đình chồng của cô ta cướp đi.
Người đứng đầu tổng quân khu của tỉnh A chính là bác cả của Tần Hoài, năm đó chính ông ấy là người đẩy Tần Hoài vào học ở trường quân đội, về quan hệ của Tần Hoài và người phụ nữ họ Đỗ ngoài ý muốn bị chết trong lần này, ông ta cũng mơ hồ biết qua một chút, trong giờ phút này, thấy sắc mặt ảm đạm của cháu mình, cũng biết anh đang nghĩ tới cô gái kia, không đành lòng nói vài câu trấn an: “A Hoài, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt mà! Bác cả vẫn đang chờ con dẫn về một cô gái làm cho bác vừa ý.”
Tần Hoài nghe ông ấy nói như vậy, (d/đ/le/quy/don) trong đầu cũng hiện lên gương mặt ẩn nhẫn quật cường của Mạc Doanh Doanh: “Theo như bác cả nói thì thế nào mới được gọi là một cô gái tốt?”
Tần Tùng trả lời: “Tất nhiên là hoàn cảnh gia đình trong sạch, một cô gái dịu dàng, nhã nhặn, và lịch sự rồi.”
“Ngươi mà bác đang nói đến chính là bác gái!” Bác gái của Tần Hoài chính là một người rất dịu dàng, bất quá năm đó, chính là Tần Tùng chết mê chết mệt trong sự dịu dàng đó.
Tần Tùng yêu vợ như mạng khẽ trừng mắt: “Vậy thì đã sao! Giống bác gái con không tốt hay sao?!”
Tần Hoài lắc đầu: “Con thích chính là cô gái không có chút xíu dịu dàng nào, tài nghệ cũng không thua kém gì con, tâm tình lạnh nhạt, cho dù có dùng lửa than đốt cũng không nóng, đừng nói là nấu cơm, cho dù giặt quần áo cũng không biết.”
(Quỳnh: sở thích của anh thật đặc biệt, nhưng chính là đang miêu tả Doanh Doanh nhà mình còn gì)
Quả nhiên, Tần Tùng nghe xong nhíu mày, nhưng sau đó lại thở dài: “Kỳ thật... Bác cả nghĩ không sao hết, chỉ cần con thích là được rồi!” Ông ta lại nhớ tới một người cháu khác của mình hiện giờ cũng liên tục vướng phải phiền toái, Tần Thệ, liền lấy anh ta để cảnh cáo: “Cũng đừng học theo những chuyện xấu của em họ con! Bác chỉ muốn nói A Thệ nhìn qua là một đứa nhỏ thông minh, tại sao lại bị một người phụ nữ đùa giỡn xoay vòng như vậy được!”
Nói tới nói lui, (quynhle2207—dđlqđ) tự nhiên đề tài của hai người chuyển đến trên người của Tần Thệ, nói xong vài câu, bởi vì Tần Hoài còn có nhiệm vụ cần phải sắp xếp, cho nên ra về.
Ở bên kia Tần Hoài mới nhắc tới Tần Thệ, thì ở bên này Mạc Doanh Doanh trở về văn phòng luật sư của mình ở Sở Sự Vụ, đang cầm tấm thiệp mời đính hôn của Tần Thệ và người bạn tốt nhất của mình.
Vừa nhìn qua thì tấm thiệp mời được thiết kế rất tỉ mỉ, tấm thiệp mời màu trắng thuần được bao phủ bởi một đường viền màu vàng, chữ tiếng Anh được viết hoa cùng với thể chữ Khải đời nhà Tống đối lập với nhau làm cho tấm thiệp thêm sáng chói, mở thiệp mời ra, là ảnh chụp đính hôn của hai người, Hạ Thất mặc một bộ áo cưới màu trắng như tuyết, trên đầu gắn một chiếc khăn voan trắng rất cầu kỳ, che khuất đôi mắt đẹp, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng đang nở nụ cười như có như không. Tần Thệ đứng sau lưng ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, sắc mặt đầy vẻ cưng chiều, hơi nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô ấy.
Trong lòng của Mạc Doanh Doanh cũng khẽ động, trong đầu hiện lên vẻ mặt không được tự nhiên của Tần Hoài mới vừa rồi, còn có câu nói kia: “Anh nợ em một hôn lễ.”
Cô trở lại văn phòng, lấy cho mình một ly nước đá, dường như muốn đem sự khô nóng trong người mình đẩy ra ngoài: Anh….Là muốn cưới cô sao? Thật sự muốn ở chung với cô?
Cô cứ như vậy không thể xác định được tâm tình của mình, Mạc Doanh Doanh quyết định tham dự buổi lễ đính hôn này.
Vào đêm trước buổi lễ đính hôn, cô suy nghĩ muốn gọi điện thoại để hỏi một chút cụ thể về buổi lễ ngày mai, nhưng mặc dù đã gọi rất nhiều lần vẫn không liên lạc được, tất cả cuộc gọi đều chuyển qua âm thanh đường dây bị bận. Cô nhớ lại thời gian mình quen biết được Hạ Thất ở tại Mỹ, người con gái yếu ớt nhưng rất tự tin kia trong lúc vô tình đã để lộ ra sự thù hận, cô thở dài một hơi, có lẽ cô ấy đã có thể bình thường trở lại rồi.
Không thể nghi ngờ gì khi nói Tần Thệ chính là nơi dừng chân tốt nhất dành cho cô ấy, và cô cũng không muốn nghi ngờ về chuyện đó.
Người đàn ông đó quý trọng cô ấy, chờ đợi cô ấy, dùng cả sinh mệnh của một người đàn ông trong thời gian tươi đẹp nhất để mà chờ đợi cô ấy vô thời hạn, bây giờ đã đính hôn, thật là đúng với câu những người yêu nhau sẽ được ở chung với nhau.
Mạc Doanh Doanh nhìn dòng người đông đúc đang bước vào giáo đường ở trung tâm thành phố T. Giờ đây, con đường nhỏ bên cạnh giáo đường đã tập trung một nhóm những chiếc xe sang trọng mà ngày thường ít gặp, những chiếc xe như Bentley hay R8 đều là bình thường. Hình như cô nhìn thấy được một chiếc Hummer rất dài, đuôi cao mà trong nước chỉ có khoảng ba chiếc xe như vậy mà thôi, thân xe rất to giống như một chướng ngại vật chắn ngay trước cửa giáo đường, làm cho danh tiếng là xe hàng đầu của Hummer càng thêm nâng cao, Mạc Doanh Doanh rất muốn kết bạn với người chủ chiếc xe này.
Tiếng pháo mừng vang lên, cô ngồi ở hàng sau cùng của giáo đường, nhìn cô dâu đang cúi đầu, được Tần Thệ nắm tay dắt đi trên thảm đỏ.
Trên vai bị người khác vỗ một cái, bên hông lại bị người kia siết mạnh, cô kịp thời phản ứng nhận ra một mùi hương bạc hà nam tính quen thuộc, người đang đến sát bên cô chính là Tần Hoài.
Hiện giờ đang ở trước mặt công chúng, (d..đ..lê.quý..đôn) thêm vào nữa là không biết có bao nhiêu đài truyền hình đang có mặt trong buổi lễ đính hôn này nha, không chừng để người có ý đồ nhìn được hình ảnh này thì không tốt một chút nào. Nghĩ như thế, Mạc Doanh Doanh đưa tay đẩy đẩy người đàn ông đang dán chặt vào mình như một miếng kẹo mè xửng ra, một bên chịu đựng những ánh mắt kinh ngạc của cô gái thiên kim nhà quyền quý cũng có chút tiếng tăm.
“Đừng phát điên như vậy!” Cô nhỏ giọng mắng anh.
Tần Hoài cười một tiếng, nhớ tới cuộc nói chuyện với bác cả mấy ngày trước đây, khi đó cũng nói đến Mạc Doanh Doanh, liền hôn một cái thật mạnh lên mặt cô, sau đó mới buông cô ra: “Được, được mà. Sau khi xong hôn lễ, chúng ta đi đâu?”
Cô suy nghĩ, ở nhà mình chắc chắn sẽ có người theo dõi, nếu ở nhà Tần Hoài bên kia thì sẽ an toàn cho Tần Hoài hơn.
“Đến nhà anh đi.” Cô nói một cách quang minh chính đại như vậy, nhưng ngươi nghe lại lại một kẻ lưu manh. Chỉ nghe Tần Hoài nhàn nhã cười một tiếng, ung dung đến nỗi làm cho cả người Mạc Doanh Doanh nổi hết da gà, người đàn ông liếc đôi mắt đào hoa, nghiêng người nói: “Em không nhịn nổi rồi hả?”
Cô sửng sốt một lúc mới hiểu được anh đang nói cái gì. Tự nhiên trong đầu cũng hiện lên tình cảnh hoang đường vào ngày đó ở tại Yokohama, không khỏi nhéo mạnh anh một cái: “Lăn qua một bên đi!”
Vừa nói xong thì ở bên kia, Hạ Thất và Tần Thệ cũng đã đi tới cha sứ trước mặt, không khí chung quanh cũng trở nên trang nghiêm thần thánh hơn, cô ngồi thẳng người lên, () bản thân Tần Hoài là một thành viên của nhà họ Tần, tự nhiên anh cũng trở về vị trí của chính mình, không quấn quýt si mê cô nữa, mà bước lên phía trước.
Chỉ có điều đến cuối cùng thì bọn họ cũng không thể cùng nhau về nhà vào buổi tối được, bởi vì có chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở buổi lễ đính hôn của Tần Thệ, làm cho vốn dĩ là một buổi lễ đính hôn vui vẻ trở thành một cuộc báo thù được sắp đặt tỉ mỉ.
Khi Mạc Doanh Doanh bước ra khỏi giáo đường thì bầu trời đã chuyển từ rực rỡ tươi đẹp trở thành xám xịt ảm đảm, cô lấy điện thoại từ trong giỏ xách ra muốn gọi cho Hạ Thất, nhưng gọi mãi vẫn không được, cô suy nghĩ với tính cách của người phụ nữ này, chắc chắn là đã ung dung bỏ trốn mất tiêu rồi.
Khi Mạc Doanh Doanh ngồi lên chiếc xe Wolkswagen Beetle nhỏ của mình mà ngày thường vẫn dùng thay cho đi bộ thì cô nhận được điện thoại của Reagon, giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng: “Mạc, nhiệm vụ bắt đầu, toàn bộ danh sách mục tiêu và những nhân vật liên qua đã được gởi tới trong hộp thư mật mã của cô rồi.”
Cô trầm giọng trả lời một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không muốn G1897 ở bên cạnh tôi.”
“Lý do?” Giọng người đàn ông ở đầu bên kia đầy hứng thú.
Tâm tình cô không tốt: “Rất phiền toái.” Cô suy nghĩ rồi bổ sung thêm: “Nếu muốn tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, vậy để cho tôi làm nhiệm vụ một mình đi. Reagon, nếu cả một chút tin tưởng đối với tôi mà ông cũng không có, vậy cũng làm cho người ta rất đau lòng đó.”
Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu, sau đó trả lời rất gọn gàng linh hoạt: “OK.” Nói xong cũng cúp điện thoại.
Mạc Doanh Doanh nghe thấy tiếng tắt máy ở đầu bên kia, cảm thấy trong suy nghĩ mình cũng trống rỗng.
Tại tầng cao nhất của cao ốc Hoàn Vũ, ở giữa căn phòng ngủ hình bán nguyệt của Reagon, người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt màu xanh ngọc bích ăn mặc chỉnh tề, cổ áo hơi mở rộng để lộ ra xương quai xanh tinh tế mê hoặc người khác, ông ta tắt thiết bị thông tin, nhìn G1897 với sắc mặt không nhìn ra buồn vui đang ở trước mặt mình, cười cười: “Cô thấy không, cô ấy không muốn mang cô theo.”
“Đúng.” Người phụ nữ cúi đầu hèn mọn, trả lời
“Chỉ một chút tin tưởng đối với cô ấy cũng không có?” Ông ta lập lại lời nói vừa rồi của Mạc Doanh Doanh như một con vẹt, ngay sau đó bật cười: “Tin tưởng hay không là do tôi, hiện giờ tôi lại không tin tưởng cô ấy.” Ông ta nhìn trên màn hình của máy tính đang dừng lại ở một đoạn ghi hình ở một bên, chính là đoạn ghi hình trực tiếp hôn lễ của Tần Thệ cùng tổng giám của VT, Hạ Thất.
Hình ảnh dừng lại ở một góc độ mơ hồ, nhưng có thể thấy rõ được người đàn ông nổi tiếng với khuôn mặt anh tuấn đang ôm thành viên cao cấp của CASTA, Mạc Doanh Doanh. (quynhle2207/) Cho dù chỉ là hình ảnh mơ hồ, nhưng Reagon cũng có thể nhận ra được sự mập mờ giữa hai người.
Mà trên máy tính xách tay đang ở một bên còn lại, chính là những tin tức mà ông ta đã điều tra được về Tần Hoài.
Reagon đưa mắt nhìn G1897, nhàn nhạt cười: “Tôi không tin tưởng cô ấy, nhưng mà tôi lại muốn để cho cô ấy nghĩ rằng mình đã có được sự tín nhiệm này.”
Người phụ nữ trước mặt không tự chủ được rùng mình một cái.
Ông ta hơi híp mắt lại, lạnh nhạt nhìn G1897: “Cô biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
“Biết.”
“Tư liệu và hộ chiếu giả đã được đưa tới phòng cô rồi.” Reagon đứng lên, vỗ vỗ vào gò má mềm mại của cô ta, nắm một lọn tóc của cô ta, nói: “Có muốn trở thành Mạc kế tiếp không? Đây chính là cơ hội của cô đó.”