Kẻ Không Theo, Chết!

Edit: quynhle2207—diễn đàn

Mạc Doanh Doanh tra hỏi một lúc lâu, Tần Hoài mới không tình nguyện kể cho cô nghe về chuyện anh bị quản gia của phu nhân Anna ăn đậu hủ.

“Anh nói thử xem mấy vụ mất tích của những thiếu niên tuấn tú kia có liên quan gì đến lão quản gia này hay không?” Mạc Doanh Doanh đứng ở trong đại sảnh xa hoa lộng lẫy của tòa thành Yekaterinburg, nhìn những người quan chức cấp cao tôn quý đến đến đi đi, trong đầu nhớ lại lời nói của Tần Hoài vào buổi chiều.

Đây là đang nói, ông lão quản gia với vẻ mặt nghiêm túc, hiện giờ đang đứng sau lưng của phu nhân Anna chính là một lão già mê trai, nếu như bọn họ có thể phát hiện ra được manh mối gì để chứng minh điều đó là thật, thì có thể coi đây là một điều kiện để áp chế lão quản gia này, đổi lấy bộ áo giáp Nga Hoàng chân chính không?

Dù sao muốn từ trong 25 bộ áp giáp để tìm ra được mục tiêu thì có chút khó khăn. Cô vừa nghĩ vừa đi vào trong một góc của vườn hoa, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, xem lại tư liệu của người quản gia Antony Lev một lần nữa.

Con lai hai dòng máu Nga và Anh, gia thế trong sạch, tiền lương của ông lão quản gia này là năm trăm vạn một năm, cũng giống như con cái của những gia đình trong giới quý tộc thường lưu truyền lại, một gia tộc có bối cảnh, có địa vị không cần thiết phải có bảy tám người làm có cử chỉ thô tục, mà chỉ cần một lão quản gia người Anh có biểu hiện đầy đủ giá trị con người và địa vị của bọn họ.

Cũng giống như giá trị sử dụng của Antony Lev đối với phu nhân Anna, chính là dùng để trang trí bên ngoài.

Cô lại tiếp tục nhìn xuống dưới, đã ở tại tòa thành Yekaterinburg này mười năm rồi, là do phu nhân Anna tự mình bổ nhiệm, xem ra đây cũng là một nhân vật tâm phúc của bà ta. Một thân một mình, cả đời không kết hôn, chỉ có một người người cháu họ xa ở tại nước Anh, nhìn qua thì không thấy có gì không ổn cả.

Đối với người nước ngoài, sống độc thân một mình là chuyện hết sức bình thường, Mạc Doanh Doanh cất lại điện thoại di động của mình, lúc này, cách duy nhất để có thể kiểm tra chuyện này là thật hay giả chính là coi thử xem ông ta có hứng thú với phụ nữ hay không thôi.

Mạc Doanh nghĩ như vậy, liền cầm lên một ly sâm banh, vô tình hay cố ý nhích lại gần lão quản gia đang đứng nghiêm túc ở một bên, () có người đi qua, cô theo cách tốt nhất đó là giả bộ trượt, đổ nguyên ly sâm banh vào ngực mình, ướt cả một mảng. Trên người Mạc Doanh Doanh đang mặc một bộ váy ngắn bằng tơ lụa với màu sác đang thịnh hành trong năm nay, lúc này bị rượu sâm banh làm ướt, theo góc độ của Antony Lev có thể thấy được cảnh xuân như ẩn như hiện.

Cô nhìn ông ta với ánh mắt điềm đạm đáng yêu, dường như không biết phải làm như thế nào cho đúng.

Quả thật Antony Lev rất xứng với chức vị quản gia, ngay lập tức gọi người tới nhận ly rượu từ trong tay cô: “Đưa tiểu thư này đi đến phòng thay đồ để thay quần áo.”


Cô cố ý đưa bộ ngực không có gì cản trở phơi bày trước mặt ông ta, nhưng sắc mặt của ông già này lại không có một chút xíu thay đổi nào. Cô quan sát mỗi động tác của ông ta, không cảm nhận được sự kích thích, đồng tử cũng không có rút hay phóng đại, không có dấu hiệu của chuyện phải nén nhịn trong thời gian dài, quần áo sạch sẽ, trên cổ tay áo bên trái cũng rất sạch sẽ, độ cong người cũng bình thường, không có vẻ gì là bất mãn, cũng không có nuốt nước miếng.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Mạc Doanh Doanh đã nhận biết được ông lão này làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, nói trắng ra là trong tài liệu điều tra có ghi rõ ông ta một thời gian dài cũng chưa gần phụ nữ, bộ dáng lại không có chíu xíu nào bất mãn cả. Suốt cả thời gian dài ông ở trong thành Yekaterinburg, cũng không có ra khỏi thành. Điều này chứng tỏ chắc chắn ông ta đã tìm được cảm giác thỏa mãn từ đàn ông hay phụ nữ ở trong chính tòa thành này.

Sắc mặt của cô đoan chính, cũng trả lời xong: “Được.”

Lại có cảm giác trên vai mình được khoác lên một chiếc áo, vừa quay đầu lại, là một người đàn ông có mái tóc vàng óng ả, đang mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô.

“Thật xin lỗi tiểu thư, là sự sai lầm của tôi đã làm hỏng bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp của cô.” Hiển nhiên gia thế của người kia rất tốt, nhìn mặt cô, dùng tiếng Anh chuẩn mực của quý tộc với âm điệu tiêu chuẩn của Luân Đôn hết sức tao nhã: “Xin được phép đưa cô đến phòng thay quần áo để bù lại những lỗi lầm của tôi.”

Đây là người mới vừa rồi đụng trúng cô sao? Mạc Doanh Doanh gật đầu đồng ý, lại cảm thấy có một chút gì đó không thích hợp.

Tần Hoài đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ đi xa dần, trong vô thức đầu chân mày cũng nhíu lại, nhưng khi quay mặt qua vẫn như cũ, hôn phu nhân Anna một cái thật sâu.

Đi theo người đàn ông tới chỗ hành lang của phòng thay quần áo, trái ngược với những âm thanh sôi nổi ầm ĩ trong đại sảnh, nơi này có vẻ hơi yên tĩnh, ngọn đèn màu xanh đậm đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cô đẩy cửa ra, nhìn người kia cười cười: “Cảm ơn anh, sau khi thay đổi quần áo tôi sẽ tự mình ra ngoài.”

Nhưng người kia lại cười lạnh lùng, (d/đ/le/quy/đon) đẩy mạnh cô vào tường, cúi đầu muốn hôn lên khuôn mặt đang đỏ hồng của cô.

Mạc Doanh Doanh vẫn chưa biết chuyện này ra sao, cũng không dám ra chiêu thật sự, chỉ có thể hơi vùng vẫy một chút.

“Tại sao phải đi quyến rũ một ông già chứ.” Tay người kia một đường đi xuống ngay eo cô, không nhanh không chậm vuốt ve: “Cô là bà con của cái tên ‘tiểu bạch kiểm’ người Trung Quốc mới được phu nhân Anna sủng ái đó sao? Anh của cô hầu hạ chủ nhân, cô lại muốn đưa mình cho lão già sắp chết đó, cô bằng lòng sao?” Hắn ta mỉa mai nói, đưa tay muốn chạm vào nơi mềm mại của cô, từng cử chỉ hành động rõ ràng đã tán tỉnh thành quen rồi.

Mạc Doanh Doanh bị lời sĩ nhục của hắn ta làm cho tức giận, cô tát thật mạnh vào gương mặt tuấn tú kia, chửi một tiếng: “Lưu manh!” Thừa dịp trong khoảnh khắc hắn ta buông tay cô ra, xoay người vào cửa, đóng cửa thật mạnh, khóa trái.


Sau khi cô đóng cửa, thì mở miệng thở dốc, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Sự ẩm ướt, lạnh lẽo nơi ngực kích thích thần kinh của cô, cô bắt buộc bản thân phải suy nghĩ thật nhanh.

Quần áo chỉnh tề, khinh thường loại phụ nữ có thân phận như cô, nhưng lại muốn chinh phục trên thân thể của cô, giọng nói nguyên gốc Luân Đôn, nhìn qua rất có gia giáo, vậy cho tới cùng là không đúng chỗ nào?

Cô nhìn hình ảnh trang phục hoa lệ được phản chiếu trong gương, bỗng nhiên định thần lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ nào không thích hợp.

Vừa rồi bản thân cô khi đưa tay trúng người kia, rõ ràng trước mắt quét xuống tia màu bạc, điều này chứng tỏ nút cài trên cổ tay áo của người kia được làm từ chất liệu màu bạc, mà người mới vừa rồi đùa giỡn với cô, trên cổ tay áo lại là cẩm thạch đen, cho nên căn bản hai người này không phải là một người!

Cô âm thầm kinh hãi, cho tới cùng là ai đang theo dõi cô vậy, hơn nữa…bởi vì lúc này cô không thể để CASTA hoài nghi, cho nên đã cố gắng giảm bớt số lần liên lạc với bọn họ, hiện giờ cô thật sự không muốn phá vỡ điều này.

Trong hoa viên ở lầu một, người đàn ông tóc vàng mới vừa rồi bị tát một cái thật mạnh đứng trong bóng tối, đang gọi điện thoại.

“Khi nhắc tới Tần Hoài thì tim đập rất nhanh, có dấu hiệu tức giận rõ ràng, cùng người kia trao đổi ánh mắt chặt chẽ, hợp tác ăn ý rất cao, khẳng định đây không phải là lần đầu tiên. Báo cáo xong rồi.” Hắn ta dùng tiếng Trung lưu loát nói xong rất nhanh.

Trong một khách sạn bốn sao ở nội thành Yekaterinburg, G1897 cong chân ngồi trên chiếc giường mềm mại, bên cạnh giường để một cái máy tính, trên đó biểu thị toàn bộ tư liệu của Tần Hoài cũng như Mạc Doanh Doanh.

Cô ta nhếch môi…, tạo thanh một đường cong duyên dáng đỏ rực xinh đẹp: “Vất vả cho anh rồi.”

“Hân hạnh được phục vụ quý cô.” Người đàn ông kính cẩn nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.


G1897 nhìn biểu thị trên di động, (dđlqđ/quynhle2207) là một chuỗi những chữ cái thêm con vào mấy con số: ZH2015. Reagon đã đưa trợ giúp cho cô ta, trong lúc người giám thị cùng người hành động bởi vì mệnh lệnh của cấp trên mà nảy sinh biến hóa xung đột, thì sự giúp đỡ này cho thấy được mục đích lớn nhất của cấp trên là đồng ý cho việc giành lấy công việc.

G1897 đưa mắt nhìn một túi văn kiện bị tùy ý vứt ở trên mặt đất cách đó không xa, không có niêm phong, những hình ảnh của Mạc Doanh Doanh lộ ra ngoài, mặt trên không phải là dấu gạch chéo mang theo lệnh hạ sát, mà là một con dấu khoanh tròn màu đỏ tươi.

Không ai biết quyết định trong lòng của Reagon là gì. G1897 lấy cho mình một điếu thuốc, từ từ hút, nếu Mạc Doanh Doanh không chết, cho tới cùng là Reagon muốn làm như thế nào đây?

Mãi đến khi buổi tiệc kết thúc, Mạc Doanh Doanh cũng không có đi ra ngoài, cô đến lầu hai tự mình tắm nước nóng thả lỏng tinh thần, nói cho cùng cô cũng không thể nghĩ ra là ai đã phái người đàn ông kia tới gần mình, mà chỉ sỉ nhục một chút rồi đi.

Không lẽ thật sự là có ý đồ không tốt thôi sao? Cô triệt để thả lỏng bản thân trong thời khắc này, không ngờ lại nghe được cửa phòng ngủ bị mở ra nhẹ nhàng.

“Ai đó?” Cô la to lên, tay cũng với lấy khăn tắm bọc người lại, vén màn ra lại thấy Tần Hoài đang ngồi bên giường của mình.

“Khỏe không, em họ?” Hiển nhiên cảm xúc của anh không được tốt lắm, xem ra tối nay cũng không có thu hoạch gì lớn ở chỗ phu nhân Anna rồi.

Mạc Doanh Doanh kéo màn lại một lần nữa, thay chiếc áo ngủ toàn thân rộng thùng thình, lau khô tóc đi tới: “Anh khỏe không? Có thu hoạch gì không?”

“Nếu như từ sự khiêu khích của phu nhân Anna nhìn ra được muốn anh ngày kia ‘thị tẩm’ mà cũng coi như là thu hoạch, thì quả thật có chút ít.”

“Quả thật không may rồi!” Cô vỗ vỗ vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hoài: “Anh đang sợ phu nhân Anna cầm cây roi nhỏ đánh anh bởi vì nam sủng nhỏ bé này không trung thành với bà ta sao?”

“... Còn thu hoạch của em thì sao?”

“Cũng không nhiều, bất quá... Ít nhất em biết được quả thật lão quản gia là một người đồng tính luyến ái, hay là nói ông ta không có hứng thú với phụ nữ.” Cô ngồi ở bàn trang điểm, bắt đầu tẩy rửa lớp phấn trang điểm: “Bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi, em nghĩ đợi khoảng một tiếng nữa, khi cả tòa thành đều yên tĩnh trở lại, chúng ta có thể đi coi thử 25 bộ áo giáp kia.”

“OK.” Tần Hoài ủ rũ, hiển nhiên không biết phải ứng phó thế nào về chuyện bị ‘thị tẩm’.


Mạc Doanh Doanh nhìn anh, sau đó bắt đầu chú ý vào việc chuẩn bị vũ khí mà mình sẽ dùng đêm nay.

Tần Hoài đợi vài phút, cũng trở về chuẩn bị.

Rạng sáng, toàn bộ tòa thành Yekaterinburg yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng gió thổi qua, Mạc Doanh Doanh và Tần Hoài đang coi bản đồ của vài ngày trước và mấy ngày nay Tần Hoài cài đặt những thiết bị định vị bằng tia hồng ngoại dựa vào sự hoạt động của cơ thể.  Chỉ cần là người sống, cơ thể có nhiệt độ, những hành động của người đó sẽ được truyền tới bản đồ điện tử trên tay của Tần Hoài.

Hiện giờ, tất cả những chấm đỏ nhỏ đều đứng yên một chỗ, (diendan) Mạc Doanh Doanh và Tần Hoài mò mẫm, đi thẳng một đường tới hầm cất giữ rượu nho.

“Cất giữ áo giáp ở những chỗ như vậy cũng không phải là lựa chọn tốt lắm đâu.” Hiển nhiên cô rất lo lắng cho bộ áo giáp này.

“Cũng đâu có tệ như vậy.” Tần Hoài kéo cửa gỗ ra, đi tới chỗ sàn nhà bên cạnh của một trong những thùng rượu trong đó, cạy mở sàn nhà, cố gắng dùng sức kéo một cái vòng tròn bằng đồng ở dưới sàn nhà ra, chỉ sau thời gian vài giây, trên vách tường kia đã xuất hiện một khe hở.

Xem ra toàn bộ những cơ quan trên đời này đều tựa như nhau.

Hai người đi vào, Tần Hoài lấy đèn pin ra, (d.đ.le..quy..đon) ngọn đèn màu trắng sáng lướt về phía mặt ngoài của những bộ áo giáp trầm mặc kia lóe lên một cái: “Anh đã đếm rồi, tổng cộng 25 bộ, được cất giữ rất tốt. Nên nói như vậy mới đúng, cũng không có bao nhiêu người biết chuyện về bộ áo giáp này trong tòa thành của phu nhân Anna đâu.”

Ngay tại lúc này, Mạc Doanh Doanh lại có cảm giác sau lưng bất chợt lạnh lẽo, giống như cảm thấy được trong bóng tối có một luồn không khí chết chóc, đánh mạnh vào trong lòng cô, làm cho cô hỗn loạn.

Tại tầng ba của tòa thành, bên trong phòng theo dõi.

Khóe miệng của phu nhân Anna đang ngậm một tẩu thuốc lá trắng mịn dành cho phụ nữ, nhìn hai người nam nữ trên màn hình, mắt nhíu lại: “Bởi vì những người biết chuyện này, đều vĩnh viễn biết mất trên đời này rồi.”

Antony Lev đang đứng kính cẩn cúi đầu ở một bên, ánh mắt tham lam đang đánh giá hình dáng người phụ nữ đang đưa lưng về phía mình, cố gắng nuốt nước miếng xuống.

“Con dê nhỏ nhiều thịt này chắn chắn ăn rất ngon, ta nên giữ lại cho đến lúc chơi chán mới được, có đúng không?” Phu nhân Anna quay đầu lại, thần sắc trong mắt của Antony Lev đã được thu lại, chỉ là cúi đầu không nói lời nào.

“Xem ra, ông cũng đồng ý như vậy, có phải không? Cứ giữ con dê con này lại đi, xem thử bọn họ có thể làm ra được cái gì.” Phu nhân Anna hít mạnh một hơi thuốc, bật lên tiếng cười âm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận