Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

"Người đó đứng chờ hơn nửa tiếng rồi."

"Sao thế, lại tới chờ chủ nhiệm Khuất hả? Là sinh viên trường y hay là người nhà bệnh nhân?

"Không biết, mà quản cô ấy là ai làm gì, có chờ cũng vô dụng thôi, ai chủ nhiệm Khuất cũng thấy chướng mắt. Còn mang hoa nữa chứ, khẳng định là chưa kịp tặng đã bị chủ nhiệm Khuất ném đi."

"A, hiện tại cô gái trẻ tuổi đều xem mặt hết."

Nhóm bác sĩ y tá đi qua hành lang thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn cô gái đứng cạnh bồn hoa, không thiếu lời thì thầm to nhỏ như vậy, có điều Tống Sanh hoàn toàn nghe thấy, mà cho dù có nghe, cô hẳn cũng sẽ không để bụng.

Không gọi điện báo Khuất Diễn Trọng biết mình tới đây, cô muốn cho anh một sự bất ngờ, vì thế chỉ có thể lẳng lặng đứng chờ.

Bởi vì đối phương là bạn trai, cho nên thời gian chờ đợi rất dễ vượt qua, cô cảm thấy chỉ cái nháy mắt đã tới giờ tan tầm, thân ảnh cao lớn từ trong đi ra, cùng với người khác luôn duy trì khoảng cách nhất định. Không ai có thể đi cạnh anh, cho nên thoạt nhìn anh giống như bị cô lập.

Tống Sanh vừa thấy liền nhịn không được mà gọi: "Diễn Trọng." Cái tên Manh Manh và thỏ con quá mức tình thú, trước mặt công chúng đương nhiên không thể gọi, tuy rằng cô rất muốn nhìn xem đối mặt với cái tên không đúng phong cách đó mọi người sẽ thể hiện thái độ gì, nhưng tốt nhất vẫn là giúp anh duy trì hình tượng.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Khuất Diễn Trọng dừng bước, quay đầu nhìn người cạnh bồn hoa cách đó không xa. Hôm nay cô mặc váy dài, ôm hoa, tóc xõa, tươi cười xinh đẹp, thoạt nhìn đặc biệt động lòng người. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy, bình thường cô không hay chú trọng bề ngoài, hôm nay trang điểm như vậy, vừa nhìn liền cảm thấy có vài phần long trọng.

Khuất Diễn Trọng dừng hai giây, sau đó đi về phía cô, mà người xung quanh vây xem thấy tình huống này đều kinh ngạc không thôi. Bình thường không phải như vậy, chủ nhiệm Khuất ngày thường không quan tâm ai, lúc này sao lại chủ động qua đó chứ?

Nghĩ lại cô gái kia gọi tên của chủ nhiệm Khuất, có người suy đoán cô là người thân của anh, dù sao cô gái đó nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mà chủ nhiệm Khuất đã gần ba mươi, tuổi tác có chút cách biệt.

Ngay lúc mọi người tự an ủi như vậy, cô gái kia đã nâng bước nhào vào lòng Khuất Diễn Trọng, vừa ngẩng đầu liền dứt khoát hôn anh một cái. Tức khắc, người bên này lén lút quan sát đều nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, cảm thấy chính mình vừa gặp quỷ ban ngày.

Khuất Diễn Trọng chẳng những không ngăn cản cô gái kia, thậm chí còn chủ động duỗi tay nhận bó hoa từ cô, cúi đầu nói chuyện, biểu tình vẫn lãnh đạm như lúc trước nhưng vẫn khiến mọi người nhận ra sự dịu dàng chưa từng thấy.

Nhìn một màn trước mặt, không ít y tá chua xót tới đỏ hốc mắt, gương mặt lộ vẻ rối rắm. Tuy rằng chủ nhiệm Khuất cao lãnh chưa từng cho các cô cơ hội, nhưng tốt xấu gì đối với người khác anh cũng như thế, nhưng điều khiến người cảm thấy an ủi hôm nay thật sự bị phá hủy, thì ra chủ nhiệm Khuất cao lãnh đã có chủ!

Thì ra không phải nam thần không thích phụ nữ, anh là không thích loại phụ nữ như vậy, thì ra thói sạch sẽ của nam thần không tới mức không thể tiếp cận với người khác, mà là người anh cam tâm tình nguyện vứt bỏ tâm lý kia không phải chính mình.

Đúng là đau đớn!

Đương nhiên người có tâm tình này đều là những cô gái trẻ thầm thương trộm nhớ Khuất Diễn Trọng, đa số nhìn cảnh tượng này đều kinh ngạc không tin lớn hơn không vui khó chịu. Dù sao bọn họ cũng quen với cảnh tượng từ chối người khác của anh, đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, quả thật một chút phòng bị cũng không có.

Mặc kệ người vây xem khiếp sợ cỡ nào, hai người trung tâm kia trong mắt chỉ có đối phương, không ai nhận ra sự phiền phức ở bên cạnh.

Khuất Diễn Trọng nghĩ gì Tống Sanh không biết, nhưng đắm chìm trong những ánh mắt ghen ghét kia cô cực kỳ vui vẻ. Để tất cả biết người đàn ông này đã có chủ, chuyện như vậy cô sớm đã muốn làm.

"Manh Manh, hoa tặng anh, hôm nay chúng ta hẹn hò được không?" Tống Sanh kéo tay Khuất Diễn Trọng nhẹ giọng nói, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Khuất Diễn Trọng cầm bó hoa, một tay bị Tống Sanh lôi kéo, nghe vậy liền hỏi: "Đi đâu?"

"Chúng ta lái xe lên núi hóng gió." Tống Sanh không chút do dự mà đáp.

Về chuyện hẹn hò, nhà người khác đều là xem phim hoặc đi ăn, nhưng nghĩ tới thói ưa sạch của bạn trai mình, trước đây mỗi lần gặp mặt anh đều không muốn ngồi bên ngoài, hơn nữa cũng không thích ăn cơm ở chỗ lạ, tuy Tống Sanh cảm thấy nếu mình mở miệng yêu cầu, nói không chừng anh sẽ đồng ý, nhưng cô không muốn làm anh khó xử không vui, dù sao việc hẹn hò chỉ cần hai người ở cùng với nhau, đi đâu cũng hạnh phúc cả.

Huống hồ, cô cũng không phải đơn giản muốn lái xe hóng gió như vậy, nếu muốn làm anh hoàn toàn quên đi không vui của ngày hôm qua, cô đương nhiên càng phải nỗ lực.

Quả nhiên Khuất Diễn Trọng đồng ý, dẫn theo Tống Sanh mặt đầy tươi cười rời đi trước ánh mắt của bao nhiêu người.

Đây là lần đầu tiên sau khi xác định quan hệ Tống Sanh ngồi xe của Khuất Diễn Trọng, nhớ lại lần đầu tiên ngồi đây, cô dắt theo Tề Quan Hà khi đó chưa thân nhờ anh hỗ trợ. Hiện tại Tề Quan Hà đã thích nghi với cuộc sống ở cô nhi viện Ánh mặt trời, những lúc đi thăm nó phát hiện nó đã mở lòng hơn, mà cô cũng đã trở thành bạn gái của người đàn ông này, ngẫm lại, thế sự thật đúng là kỳ diệu.

"Lần này em có thể ngồi ghế phụ lái."

Khuất Diễn Trọng vừa nói vừa thay cô mở cửa xe, chờ cô ngồi vào rồi, anh đặt bó hoa vào lòng cô, lại bất ngờ cúi đầu hôn cô một cái.

"Gặp em, anh rất vui."

Tống Sanh ngây ra, qua một lúc lâu mới có phản ứng, bỗng dưng nói lời này, thật là phạm quy!

Chiếc xe xuyên qua phố xá sầm uất tới một ngọn núi ở ngoại ô, đường núi uốn lượn, thỉnh thoảng có mấy chiếc khác vượt mặt. Càng lên cao, phía sau càng không thấy người, cây cối rậm rạp dần thay cho phòng ốc, cuối cùng quốc lộ hoàn toàn biến mất, biến thành đường đá khó đi.

Tống Sanh an tĩnh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hôm nay thời tiết rất tốt, hơn nửa chân trời đều đã bị ráng màu hồng, bọn họ dần dần rời khỏi thành thị ồn ào, sau nhìn lại, đèn đường cũng theo thứ tự mà sáng lên. Cô không hỏi Khuất Diễn Trọng muốn đi đâu, nhìn cách anh lái xe, cô đoán anh tựa hồ rất quen thuộc con đường này, thầm nghĩ có lẽ anh sẽ dẫn mình tới nơi nào đó, trong lòng liền bắt đầu có chút chờ mong.

Trong xe không ai nói chuyện, nhưng vẫn có đưa tình qua lại, thời điểm không nói lời nào, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của đối phương, họ cũng sẽ cảm thấy an tâm. Tống Sanh nhìn phong cảnh bên ngoài xẹt qua, lại nhìn Khuất Diễn Trọng đang chuyên tâm lái xe, liếm môi.

Cuối cùng, thời điểm mặt trời chỉ còn một nửa, Khuất Diễn Trọng ngừng xe ở một chỗ an tĩnh. Từ đây có thể nhìn các ngôi nhà dưới chân núi như ngọn đèn dầu, xung quanh là thảm cỏ, phong cảnh rất đẹp. Ở thế ngoại đào nguyên này, cảm giác thật xuất trần thị thế.

"Thỉnh thoảng anh sẽ tới đây." Những lúc không thể bình tĩnh, một mình anh sẽ lái xe tới đây, nhìn đám người tầm thường nhỏ như con kiến bên dưới, còn không ngừng kéo dài tới đường chân trời phương xa. Đây là nơi chỉ thuộc về anh, anh không thể để người khác tiến vào địa bàn của mình, nhưng Tống Sanh không giống, chỉ có cô không khiến anh cảm thấy bài xích.

Khuất Diễn Trọng nhìn ngọn đèn dầu liên miên dưới chân núi, khuôn mặt bị ánh hoàng hôn chiều tà mạ lên một màu đẹp. Anh duỗi tay cởi bỏ đai an toàn, một tay đặt lên chốt cửa xe muốn đi xuống, nhưng bị Tống Sanh kéo lại.

Tống Sanh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn anh, tựa hồ có chút khẩn trương, ẩn ẩn bên trong lại có chờ mong. Cô đặt bó hoa qua một bên, cởi bỏ đai an toàn, bỗng nhiên kề sát vào tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Manh Manh, chúng ta ở đây... Làm được không?"

Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, Khuất Diễn Trọng không nói gì, ánh mắt thanh lãnh đen nhánh nhìn chằm chằm cô không bỏ, nhưng Tông Sanh lại cảm thấy ở trong đó như nhìn thấy cảm xúc của mình. Cô bình ổn suy nghĩ, dứt khoát nhích người lại gần, ngồi lên trên anh.

Đôi tay ấn lên bờ vai rộng lớn, cô cúi đầu khẽ cắn lỗ tai anh, giọng nói mê người: "Hôm nay em mặc váy, không cần cởi, cứ trực tiếp như vậy, được không?" Giật giật thân mình, cô liền có cảm giác bị ôm lấy.

Trong mắt của Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh ngồi trên người mình như cõng theo ánh mặt trời, ấm áp như ngọn lửa. Nhẹ như lông chim, mềm mại như mây, tựa hồ anh có thể chết đuối trong hơi thở của cô.

Tống Sanh ôm cổ Khuất Diễn Trọng, hôn lên trán lên mắt lên chóp mũi của anh, sau đó một đường tới môi, cùng môi lưỡi của anh giao triền, cho dù thế nào cũng không phân tách. Cô có thể cảm thấy chính mình bị ôm chặt hơn, cả người tựa hồ hòa cùng đối phương.

Động tác dùng sức như vậy, nụ hôn lại càng triền miên, thật khiến người cho dù muốn ngừng cũng không ngừng được.

Khuất Diễn Trọng không cởi quần áo, chỉ có quần bị Tống Sanh cởi ra. Tống Sanh cũng vậy, chỉ có váy dài bị kéo đến bên hông. Trong không gian nhỏ hẹp, hai người dán chặt vào nhau, thân mật không một khe hở, không khí phảng phất sôi trào, một thanh âm rất nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn.

Qua một hồi lâu, mây tan mưa dừng, Tống Sanh lười biếng ngồi trên người Khuất Diễn Trọng không muốn nhúc nhích, thỉnh thoảng đưa đầu dán vào cổ anh ngửi ngửi. Khuất Diễn Trọng vẫn ôm cô vào lòng, mặt dựa trên tóc cô, nhắm nửa con mắt, lộ ra vẻ lười biếng khó thấy.

Ánh nắng chiều hoàn toàn biến mất, không biết từ khi nào đỉnh đầu đã là sao đầy trời. Chờ hai người thu dọn ổn thỏa, Tống Sanh vẫn ngồi trên người anh không muốn rời, Khuất Diễn Trọng cũng bao dung cô. Chỉ là hành động vừa rồi quá mức, vết thương trên tay trái của Khuất Diễn Trọng chảy máu, rất nhanh bị Tống Sanh nhạy bén phát hiện.

Cô lười biếng nhíu mày, cẩn thận kéo tay áo sơ mi của Khuất Diễn Trọng ra. Nhìn vết thương kia, Tống Sanh hỏi: "Hôm qua anh từ chối em là vì cánh tay này?"

"Ừ." Khuất Diễn Trọng ừ một tiếng, lại nói, "Chỉ là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi."

Tống Sanh vẫn không hỏi anh rốt cuộc vì sao lại bị thương, cô chỉ thở dài, ánh mắt lộ vẻ đau lòng mà chính cô cũng không phát hiện. Cô cẩn thận cởi bỏ băng vải, lau vết máu, sau đó nhìn Khuất Diễn Trọng một cái, cô bỗng nhiên thò lại gần liếm vết thương kia.

Cảm nhận được người dưới thân chấn động, Tống Sanh nghiêm túc nhìn anh: "Rất đau sao?"

Khuất Diễn Trọng lắc đầu, bỗng dưng dùng lực lần nữa ôm cô vào lòng. Tống Sanh giãy giụa: "Vết thương cần băng bó lại."

"Đợi một lát." Khuất Diễn Trọng vẫn ôm cô, nửa điểm cũng không có ý buông tay.

Sợ tiếp tục giãy giụa sẽ làm miệng vết thương càng nứt nghiêm trọng, Tống Sanh đành phải ngoan ngoãn. Cô suy đoán rất nhiều nhưng vẫn không nghĩ ra ai có thể đâm anh một vết thương dài như vậy, trong lòng nói không nên lời khó chịu, so với chính cô bị thương còn khó chịu hơn.

"Sau này đừng bị thương nữa, Manh Manh, em khó chịu." Tống Sanh ôm eo dựa vào ngực Khất Diễn Trọng, cảm nhận được nhịp tim của anh, cô bỗng dưng muốn thấu hiểu anh hoàn toàn, biết mọi thứ liên quan tới anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui