Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Bụi trần lắng đọng.

Phương Tuy Dương và Khuất Diễn Trọng, mỗi người ngồi một bên trong sân uống trà ngắm biển, không ai nói chuyện, cũng không có mùi thuốc súng, cảnh tượng rõ ràng là hai cậu cháu hữu hảo ở chung.

Khuất Diễn Trọng mặc chiếc áo màu lam rộng rãi cùng chiếc quần đen dài ngồi một chỗ ngắm biển phía xa, một lát sau, anh rốt cuộc mới mở miệng: "Cậu đúng là an tâm tới nơi này của tôi."

"Thương Lang ở đây, cậu không cho rằng đứa cháu ngoan của mình sẽ giết cậu ở nơi này, nếu là trước kia cháu đúng là có thể vì giết ta mà đồng quy vu tận, nhưng hiện tại cháu chắc chắn không làm như vậy." Phương Tuy Dương khẽ cười, bưng ly trà xanh sương khói lượn lờ.

Phía sau ông ta là một người đàn ông trung niên trông có vẻ xốc vác, hắn chính là Thương Lang, từ nhỏ đã làm việc bên cạnh Phương Tuy Dương, gia chủ nhà họ Phương bên cạnh luôn sẽ có một kẻ mang sát khí trên người tuyệt đối trung thành như vậy. Kẻ thù của Phương Tuy Dương rất nhiều, có thể sống tới hiện tại, công của Thương Lang chắc chắn phải nhắc tới, cho nên Phương Tuy Dương mới không sợ hãi.

"Cậu là đang tự cảm thán đấy hả? Từ khi có Sở Nhứ, ông không phải cũng bắt đầu rút đầu rút cổ ở trên hòn đảo kia, yêu quý tính mạng mình sao?" Khuất Diễn Trọng bình tĩnh hỏi, lời nói đầy ý châm chọc, nhưng anh dùng biểu tình lạnh nhạt như vậy nói chuyện, ngược lại khiến người ta không cảm nhận được gì.

Phương Tuy Dương cười cười, nhìn thoáng qua Bishop đang đề phòng đứng bên kia: "Cậu vốn cho rằng chỉ có Arno là bị cháu mượn sức, không ngờ ngay cả Bishop cũng là người của cháu, vì giết cậu, cháu đúng là hao hết tâm lực."

"Đáng tiếc, tôi không định để cậu chết chỗ này, lần này tôi nhận sự gửi gắm của một người, trả bà ấy một cái kết thúc mà thôi."

Khuất Diễn Trọng vừa dứt lời, động tác của Phương Tuy Dương liền dừng lại, ông ta cúi đầu, bỗng nhiên cười thành tiếng: "Thì ra là vậy, cháu muốn dùng tính mạng Sở Nhứ uy hiếp cậu sao?"


"Tôi không phải luôn làm thế hả? Bằng không sao tôi có thể sống tới ngày này?" Khuất Diễn Trọng vô cùng bình tĩnh.

Phương Tuy Dương cũng bình tĩnh ngoài dự đoán, ông ta so với thời điểm sự tình liên lụy tới Sở Nhứ mà thất thố hoàn toàn bất đồng, hôm nay ông ta như vậy thật quá không bình thường. Ông ta nhìn Khuất Diễn Trọng, trong mắt ban đầu xuất hiện một ít kinh ngạc cùng cảm thán, thì ra đứa cháu của mình cuối cùng cũng trưởng thành, trưởng thành tới mức ông ta không thể tưởng tượng nổi.

"Nghe cách nói chuyện của cháu, hòn đảo kia của cậu thất thủ rồi sao? Nhưng trên đảo còn có Chasel, cậu vốn tưởng... Cháu làm thế nào? Giết Chasel, hay là xúi giục hắn?"

"Trên đời không có chuyện luôn theo quỹ đạo, ông nghĩ thế nào?"

Phương Tuy Dương lập tức hiểu chuyện, trên mặt không hề có tia phẫn nộ vì bị phản bội, ngược lại như gió êm sóng lặng: "Xem ra Chasel đã là người của cháu, một khi đã vậy, chỉ sợ hòn đảo kia đã không thể giữ nổi. Nhưng cậu thật không hiểu, cháu làm thế nào để thuyết phục Chasel nghe lời hợp tác?"

Phương Tuy Dương dò hỏi, đơn thuần là có chút tò mò mà thôi, trước nay ông luôn cho rằng Chasel trung thành, nếu người ông ta tín nhiệm nhất là Thương Lang, thì người thứ hai chính là Chasel.

Khuất Diễn Trọng lãnh đạm trả lời: "Chasel có một đứa con gái, bệnh sắp chết rồi, chỉ có tôi mới có thể cứu nó. Huống hồ, ông thật sự cho rằng Chasel trung thành tuyệt đối sao? Tôi cho rằng sau khi có Sở Nhứ, ông rất rõ ràng chuyện năm đó mình hi sinh người yêu của Chasel, để người như vậy ở bên cạnh chẳng khác nào là một trái bom."

Phương Tuy Dương đương nhiên biết, ông ta có chút cảm khái nhìn bầu trời xanh trong: "Cậu cho rằng kẻ không biết sự thật vĩnh viễn sẽ không tạo thành hiềm khích, xem ra là cậu sai rồi, cháu tìm được chân tướng, hơn nữa còn thành công ly gián Chasel, tựa như năm đó cháu nói cho Sở Nhứ biết chân tướng cái chết của Du Hàn Thâm, sau đó thành công lợi dụng cơ hội khiến cô ấy đối kháng với cậu."


Khuất Diễn Trọng không nói nữa, nhưng Phương Tuy Dương đã đứng lên: "Mợ cháu hẳn đang chờ cậu, cậu về trước đây." Nói xong, ông ta không chút do dự xoay người rời đi, góc áo bị gió thổi tới phất lên phát ra tiếng vang. Thương Lang vẻ mặt không biểu tình đi theo sau, tới hướng sân bay.

Phương Tuy Dương vừa đi, Bishop đứng cách đó không xa đi tới, nhíu mày: "Vừa rồi Chasel truyền tin tới, đảo bên kia đã bố trí xong xuôi, chỉ cần Phương Tuy Dương trở về thì chắc chắn phải chết. Chỉ là... Chỉ là ông ta biết rõ chuyện đó nhưng vẫn trở về hay sao?"

Khuất Diễn Trọng đứng dậy trở về phòng, ngữ khí bình thường mà chắc chắn: "Chỉ cần Sở Nhứ còn ở bên trong, ông ta sẽ trở về."

Đúng như Khuất Diễn Trọng nói, không tính ba trợ thủ đắc lực của ông ta là người của anh, biết rõ giờ phút này trên đảo vô cùng nguy hiểm Phương Tuy Dương vẫn trở về, ông ta thong dong, căn bản không giống một kẻ chịu chết, hoặc nên nói, Phương Tuy Dương trước nay không phải kẻ sợ chết.

Từ xa, Phương Tuy Dương đã nhìn thấy khói mù quanh đảo, tới gần, không ít thi thể mặc đồ đen nằm la liệt khắp nơi, rất rõ ràng, người chết đều là những tử sĩ trung thành của ông ta, mà nghe nói Chasel tên phản bội không thấy bóng dáng. Nhưng Phương Tuy Dương nào quản những việc này, ông ta từ trực thăng nhảy xuống, thờ ơ xuyên qua vô số thi thể đi tới căn nhà quen thuộc của mình.

So với mùi thuốc súng xung quanh, căn nhà này quá an tĩnh. Phương Tuy Dương đứng trước cửa, nói với Thương Lang: "Tôi có quen một người bạn họ Hạ, cậu hãy về nước tìm hắn, tôi và hắn đã chuẩn bị ít quà tặng đứa cháu kia, coi như cảm ơn toàn bộ công sức của nó. Đi đi."

"Vâng." Biết rõ chủ nhân vào trong sẽ phải chết, nhưng Thương Lang vẫn không có phản ứng, như một con robot tuân theo mệnh lệnh ông ta. Hắn dẫn theo hai kẻ áo đen xoay người rời đi, một đường giết hết mai phục, cuối cùng bình an rời khỏi đảo.

Còn lại một mình, Phương Tuy Dương đẩy cửa bước vào. Sở Nhứ ngồi trên ban công lầu hai, ngắm trời ngắm biển, nghe thấy tiếng động liền xoay người nhìn Phương Tuy Dương đi tới, gương mặt lộ ra biểu tình kỳ dị.


Bà biết ông ta sẽ tới, chỉ cần ông ta tới, cho dù bà có bỏ mạng cũng quyết không tha cho tên đàn ông này. Phương Tuy Dương tới gần, thấy trên người bà gắn bom, thời gian chỉ còn ba phút.

"Hiện tại em đang nghĩ gì?" Phương Tuy Dương giống như không nhìn thấy đồ vật trên người bà, tiến lên ôm bà vào lòng, cười hỏi, tựa như mỗi ngày vui vẻ hỏi bà muốn gì.

Sở Nhứ khó mà bình tâm cùng ông ta nói chuyện, mấy năm qua đây là lần đầu tiên không phản kháng cái ôm của người đàn ông này, hiện tại an tĩnh dựa vào lòng ông ta: "Tôi vừa nghĩ quả bom này có thể khiến thi thể tôi nổ tung, giống như Hàn Thâm năm đó, như vậy thật tốt."

Phương Tuy Dương không tiếp lời bà, mà cảm thán nói: "Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ôm em lúc em thanh tỉnh mà không chịu bất kỳ sự phản kháng nào."

Sở Nhứ cười nhạo: "Nếu không phải muốn ông cũng nổ tung, tôi cũng sẽ không ngoan ngoãn như vậy."

"Đúng thế, cho nên hiện tại anh lại cảm thấy có chút may mắn." Phương Tuy Dương cười, thân mật cọ vào trán Sở Nhứ, lại nhẹ giọng bên tai của bà, "Sở Nhứ, em là yêu anh, chẳng qua em gặp Du Hàn Thâm trước, bằng không chúng ta đã sống rất hạnh phúc. Em muốn anh chết, anh thỏa mãn em, cho nên em phải đồng ý, kiếp sau phải gặp anh trước, không thể lại yêu bất kỳ kẻ nào."

"Người không có kiếp sau."

"Có."

Sở Nhứ không muốn dây dưa với ông ta chủ đề nhàm chán này, chỉ dựa vào lòng ông ta, hai mắt vô thần nhìn phương trời xa. Phương Tuy Dương cũng không nói chuyện, ông ta ôm Sở Nhứ cùng bà an tĩnh nhìn bầu trời. Thời điểm Sở Nhứ chưa biết sự thật, ông ta thích nhất là ôm bà như vậy, cảm nhận hô hấp và nhịp tim của bà gần trong gang tấc, lúc ấy, trong lòng ông ta có loại bình tĩnh chưa từng thấy.

"Đời này anh chưa từng nhận thua, cũng chưa bao giờ thất bại, nhưng hôm nay anh thua rồi, không phải thua dưới Khuất Diễn Trọng, mà là bại trong tay của em. Sở Nhứ, từ ngày nhìn thấy em, anh đã biết anh sẽ thua trước em, cả đời đều không thắng được." Trong một khắc tiếng nổ vang trời, Sở Nhứ nghe người đàn ông ôm mình nói như vậy.


Mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên, kéo dài không dứt, mãi tới khi nhấm chìm cả hòn đảo vào biển cuối cùng mới dừng lại. Động tĩnh lớn như vậy nhưng vì phong tỏa nghiêm mật, cũng không có chính phủ hay bất cứ thế lực nào chú ý tới, thời điểm những thủ hạ của Phương Tuy Dương phát hiện có gì đó không đúng, Chasel và Bishop đã liên thủ oanh tạc thế lực ngầm, nhất thời một thế lực lớn lần nữa rung chuyển.

Có điều tất cả đều không liên quan tới Khuất Diễn Trọng, anh chỉ làm hòn đảo kia chìm nghỉm, nhận được tin Sở Nhứ cùng Phương Tuy Dương bị nổ chết liền thu dọn đồ rồi trở về nhà.

Nhưng hiện tại, Tống Sanh vốn đã về nhà sớm hơn đang ngồi trước bàn ăn, nói chính xác là bị trói ngồi trước bàn ăn, mà đối diện cô là một đại mỹ nhân mỉm cười xin đẹp.

Cô được trợ thủ đắc lực của Bishop hộ tống trở về, nhưng vừa xuống phi cơ, chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, người trợ thủ trông có vẻ đáng tin cậy kia bỗng dưng giải quyết hết người Khuất Diễn Trọng phái tới bảo vệ cô, sau đó không chút khách khí đánh cô hôn mê.

Sự tình quá đột ngột, Tống Sanh căn bản chưa kịp phản ứng, càng đừng nói tới tự cứu, cứ như vậy mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại cô không ngờ mình lại xuất hiện ở một nơi - Căn nhà của nhà học Khuất, chính là biệt thự của mẹ Khuất Diễn Trọng, trên danh nghĩa là mẹ chồng cô, cũng là nơi Khuất Diễn Trọng ở khi nhỏ. Cô vốn nghĩ Phương Tuy Dương đã nhìn thấu bố cục của Manh Manh nhà mình, ở chỗ này bắt cô hòng nói điều kiện với anh, trong lòng sớm đã chuẩn bị khi gặp lại anh sẽ bày ra gương mặt bình tĩnh, ai ngờ không thấy Manh Manh, mà trước mặt chỉ có mẹ anh.

Đây là căn biệt thự được xây giữa núi, nhìn qua hẳn có lịch sử lâu dày, cảnh sắc tuyệt đẹp lại khiến người vô cớ cảm thấy rét lạnh. Tống Sanh vừa tỉnh lại, cô cả người không có sức bị mẹ chồng dùng xe lăn đẩy đi dạo một vòng, cô thật không rõ vị phu nhân điên khùng này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Tham quan biệt thự xong, Tống Sanh bị đẩy tới phòng ăn trống rỗng.

"Sau khi Diễn Trọng rời khỏi nơi này, mẹ liền cảm thấy vô cùng tịch mịch, hiện tại con tới đây, thật không tồi. Con thích con trai mẹ như vậy, con có muốn nghe chuyện khi nhỏ của nó không?" Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng hoài niệm, hoàn toàn giống hệt người mẹ hiền từ, nhưng không biết vì sao Tống Sanh lại cảm thấy rùng mình.

Sắp hết rồi mà mấy chương cuối toàn cao trào mà buồn nữa, 1 ngày 2-3 chương mọi người đọc có cảm thấy nhàm chán quá không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận