Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Tương đồng

"Năm triệu?" Mai Tương Hà nhìn tờ giấy thỏa thuận, tâm trạng lập tức trở nên phấn khích.

"Sau khi ký, cô có thể rời khỏi Trung Quốc để tới bất cứ nước nào. Tôi hi vọng cô sẽ mãi mãi biến mất." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông ngồi đối diện kéo Mai Tương Hà thoát khỏi sự vui sướng.

Cô ta thậm chí không thèm suy nghĩ, lập tức gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất."

OoOoO

Nửa đêm, vừa ngủ chưa được bao lâu, Tống Sanh bị một cú điện thoại đánh thức.

Người gọi là tiền bối trực đêm trong cục, nói có người báo án, là một bạn nhỏ tên Tề Quan Hà, mẹ cậu bé vừa từ lầu bảy ngã xuống, tắt thở tại chỗ, hiện tại đã được đưa về nhà.

Tống Sanh còn đang mơ mơ màng màng, nghe tới đây lập tức giật mình mở to hai mắt, hoảng loạn ngồi dậy, một tay ấn đầu, không tin hỏi lại: "Cái gì? Em lập tức tới ngay."

Trời bên ngoài tối đen như mực, có lẽ vì mới hai ba giờ sáng, bên ngoài không có ai đi lại. Cô chạy mỗi lúc một nhanh, gió đêm thổi tới khiến đáy lòng rét lạnh.

Nhớ tới chuyện vừa nghe, cô cảm thấy khó chịu thay Tề Quan Hà, không phải vì mẹ cậu bé vừa mất, mà vì từ nay nó sẽ không còn ai bên cạnh, cuộc sống vô cùng cô đơn. Lần trước sau khi được mẹ tới đón, cô có gọi cho Tề Quan Hà, nói nếu gặp khó khăn cứ gọi cho cô, nhưng đứa nhỏ chưa lần nào gọi tới. Cô còn nhờ các tiền bối trong cục, nếu cậu bé có chuyện thì báo một tiếng.

Chức vụ này của Tống Sanh vốn không thể yêu cầu ai điều gì, một chân sai vặt không phải vụ án nào cũng được tham gia. Cô nói muốn hỗ trợ bọn họ, kỳ thật là xen vào chuyện người khác.

Đối với đứa trẻ mới gặp một lần, Tống Sanh làm chuyện như vậy không có gì kỳ quái, bởi vì đây không phải lần đầu tiên. Cô chính là người nhiệt tình trong truyền thuyết, ngay cả thú cưng bị vứt ngoài đường cũng rất quan tâm. Bạn tốt Nam Lâu từng không chịu nổi, còn mắng cô ngốc, nói thời đại này ai ai cũng sợ phiền toái, chỉ có cô ngu ngốc chủ động, đi tìm phiền toái về cho chính mình.

Nhưng Tống Sanh chưa từng nghĩ như thế, cô nghĩ nếu ai ai cũng không muốn giúp đỡ, vậy thế giới này chắc chắn sẽ thiếu đi rất nhiều tình người. Người khác có muốn giúp đỡ hay không cô không biết, nhưng cô sẵn sàng đứng ra, coi như cống hiến cho xã hội, cũng vì không thẹn với lương tâm.

Tống Sanh là một cô gái ngây thơ, như Nam Lâu nói, cô vĩnh viễn không thể bước chân qua thế kỷ mới, trong lòng luôn mang lý tưởng cứu vớt nhân loại thay đổi thế giới.

Nhưng kỳ thật Tống Sanh không hề nghĩ nhiều, cô chỉ muốn giúp đỡ những người cô thấy, nếu chuyện của Tề Quan Hà đã bị cô bắt gặp, cô sẽ không nhịn được mà đứng ra giúp đỡ.

Hổn hển chạy tới cục cảnh sát, cô thấy đồng nghiệp trực đêm của mình đang nói chuyện với một thân ảnh nhỏ bé.

Tống Sanh gấp quá, ngay cả tóc cũng quên chải, cả người hoàn toàn mang bộ dáng vừa xuống giường. Nhưng hiện tại cô bất chấp tất cả, chạy tới chào hỏi tiền bối xong, cô liền thay anh ta ngồi cạnh đứa bé. Đứa bé này đúng là Tề Quan Hà, chỉ mới vài ngày không gặp, nó đã gầy tới mức khiến người ta kinh ngạc, quần áo cũ kỹ, cánh tay ốm yếu như cây gậy.

Nhìn thế nào cũng không thấy bộ dáng nó tốt cho lắm, Tống Sanh chần chờ, cuối cùng vẫn vươn một ngón tay chọc cánh tay cậu bé.

"Tiểu Quan Hà, em không sao chứ?" Dừng một lúc, cô lại tiếp tục, "Chị là Tống Sanh, em còn nhớ chị không? Có đói bụng không? Muốn ăn gì không?"

Tề Quan Hà nhìn cô, thần sắc căng chặt tựa hồ thả lỏng một chút, gật đầu chỉ "Dạ" một tiếng.

Tống Sanh thở phào nhẹ nhõm, chuyện ăn cái gì liền không thành vấn đề. Cô cẩn thận xoa đầu đứa nhỏ, nói: "Em ở đây chờ một lát, chị đi tìm gì đó cho em ăn."

Cô tìm được chai sữa bò và chút bánh mì trong ngăn tủ của anh trai, dùng nước ấm hâm sữa lại, sau đó cho bánh mì vào lò vi sóng hâm nóng, lúc này mới lấy đưa cho Tề Quan Hà ăn.

Nhìn Tề Quan Hà mồm to cắn miếng bánh, trong lòng thầm thở dài nhưng cô lại không nói gì.

Rất nhanh liền có kết quả giám định, nạn nhân là mẹ của Tề Quan Hà, tên Mai Tương Hà, do uống nhiều rượu, bản thân bất cẩn ngã từ ban công mà chết. Thời gian tử vong là vào nửa đêm, bởi vì mọi người đều đi ngủ nên không ai phát hiện, Tề Quan Hà buổi tối vô tình đi WC phát hiện cửa sổ đang mở, đi qua định đóng lại thì thấy mẹ mình ngã chết dưới lầu.

Tề Quan Hà báo cảnh sát, sau đó một mình mơ hồ ngồi cạnh ban công nhìn thi thể, khi được đưa tới cục vẫn không có phản ứng gì. Bọn họ đều nghĩ cậu bé đang hoảng sợ, một đứa nhỏ đối diện với tình huống này có tâm trạng như thế là chuyện bình thường.

Ba mẹ Tề Quan Hà đều mất, bên cạnh không còn người thân, cậu bé chỉ có thể tới cô nhi viện.

Trước nay Tống Sanh chưa từng tới cô nhi viện, không biết tình hình cụ thể bên trong thế nào, nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn không tìm được cách tốt hơn. Giữa các nơi đều có sự khác biệt, có lẽ cô chỉ có thể giúp nó tìm một cô nhi viện tốt một chút, xem như bản thân cố hết sức lực nhỏ bé này.

Có điều, Tống Sanh vẫn không thể tự mình đi làm chuyện này, ông cô bỗng nhiên bị bệnh, muốn đứa cháu gái mình yêu nhất về nhà thăm. Tống Sanh lo cho ông, chỉ đành giao phó chuyện tìm cô nhi viện tốt cho Tề Quan Hà cho ông anh trai. Tuy anh trai cũng không yên tâm muốn về thủ đô thăm ông, nhưng mẹ lại dứt khoát từ chối, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây làm việc.

Trước khi về nhà, Tống Sanh có chút áy náy nhìn Tề Quan Hà, còn hứa sau khi quay về sẽ đi thăm nó. Nhưng không ngờ đứa nhỏ chỉ cao tới eo cô lại cười nói: "Chị không phải mẹ em, không cần nhọc lòng vì em như vậy, có việc thì nhanh đi đi, sau này em sẽ tự chăm sóc chính mình."

Mai Tương Hà được hỏa táng, mà Tề Quan Hà cuối cùng được Khuất Diễn Trọng làm thủ tục dẫn đi. Tống Ly Nguyên biết giáo sư Khuất muốn lo chuyện này liền lập tức điều tra, mới biết giáo sư có bạn mở cô nhi viện tư nhân, tình hình khá tốt, cho nên mới đồng ý để anh xử lý việc này.

Đây là lần thứ ba Tề Quan Hà ngồi trên xe của Khuất Diễn Trọng. Chiếc xe chạy tới huyện Tân Tri gần thành phố S, dừng trước cô nhi viện tên Ánh mặt trời.

Cả đoạn đường Tề Quan Hà vô cùng im lặng, hiện tại nhìn bảng tên trại trẻ mồ côi, không biết tại sao, nó lại có chút hi vọng.

Xuyên qua cửa sắt lớn có thể nhìn thấy một bãi đất trống, trong góc có cây đa rất to, dưới tàng cây có vài cái xích đu, còn cả thiết bị rèn luyện thân thể. Trên mặt cỏ, sân thể dục, sân bóng rổ, vườn hoa có đủ, bên vách tường còn dựng rào tre, bên trong có trồng rau xanh và bảng tên viết tên của chúng.

Ba tòa nhà ba tầng thông với nhau được sơn màu trắng và xanh, nhìn qua cảm thấy vô cùng tươi mát. Tề Quan Hà đi bên cạnh Khuất Diễn Trọng, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng quan sát, trong lòng có chút thấp thỏm và kích động không kìm nén được. Đây là nơi sau này nó sẽ sống sao?

Mười mấy đứa trẻ khác sớm đã thấy Khuất Diễn Trọng tới, tất cả đều buông công việc trong tay, có mấy đứa còn vội lau mặt hét to vài câu, trong chốc lát đám trẻ đều tụ tập lại.

Lâu rồi Tề Quan Hà không gặp nhiều bạn nhỏ bằng tuổi mình như vậy, khó tránh sẽ sợ hãi trốn phía sau, cúi đầu không dám nhìn bọn họ.

Đám trẻ có đứa mười bốn mười lăm tuổi, đứa nhỏ nhất khoảng bốn năm tuổi, tổng cộng khoảng ba mươi người.

Khuất Diễn Trọng bước qua một bên, để lộ Tề Quan Hà cho mọi người thấy. Sau đó anh đưa mắt nhìn một vòng, bình tĩnh giới thiệu: "Đây là Tề Quan Hà, bắt đầu từ hôm nay sẽ ở đây, về sau mấy đứa là người một nhà, cậu bé... Cũng giống mấy đứa."

Nghe tới câu cuối cùng, Tề Quan Hà bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Khuất Diễn Trọng. Khuất Diễn Trọng cũng nhìn cậu, lặp lại một lần: "Tề Quan Hà, em giống bọn họ."

Không biết tại sao, Tề Quan Hà lại nhớ tới cuộc trò chuyện của hai người trên xe.

Anh nói: "Mẹ em không phải do em giết, em không biết gì cả. Anh muốn em quên hết chuyện của quá khứ, vứt bỏ toàn bộ oán hận, bắt đầu sống một cuộc sống của chính mình."

"Nhưng em quên không được, em luôn gặp ác mộng, mơ gặp lại người đàn bà bỏ đói em, còn mắng còn đánh em." Khi đó, Tề Quan Hà nói như vậy.

Khuất Diễn trọng trầm mặc một lúc, mới nói: "Cho em một tháng, quên hết ác mộng đó đi, nhớ kỹ, cuộc sống của em bắt đầu từ hôm nay, em sẽ có gia đình mới."

Sau đó Tề Quan Hà không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn tấm bảng "Cô nhi viện Ánh mặt trời" đơn giản, không biết vì sao, cậu lại có chút hi vọng.

"Mình là Tề Quan Hà." Cậu bé dũng cảm đón nhận ánh mắt của mọi người, nói.

Một đứa bé loai choai ngồi trên xe lăn tươi cười ấm áp: "Chào mừng em, đừng sợ, em tới đây, điều đó chứng tỏ cuộc sống trước kia của em đã kết thúc, từ nay chúng ta hãy cùng nhau sống cuộc sống của chính mình đi."

"Đúng vậy, đừng lo lắng, bọn chị chắc chắn sẽ chăm sóc em, nhưng em cũng phải yêu thương chăm sóc mấy em nhỏ hơn, chúng ta là anh chị em trong nhà, phải biết trân trọng lẫn nhau." Bé gái mất một cánh tay vui vẻ nói.

Một bé trai khác không nói được tiến lên nắm lấy tay cậu, cho dù nhỏ tuổi hơn nhưng nó cũng muốn biểu đạt thiện ý giống những anh chị lớn.

Không biết tại sao, Tề Quan Hà lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Không biết vì sao, cậu lại tìm được chỗ tương tự từ những đứa trẻ trước mặt. Nhưng bọn họ cũng có chỗ khác cậu, hiện tại bọn họ đều vô cùng lạc quan. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ giống bọn họ, lần nữa sống lại.

"Nào, chị dẫn em đi làm quen với mọi người, chúng ta không dựa vào thời gian tới đây mà phân biệt lớn nhỏ, chỉ dựa vào tuổi thôi, từ anh cả chị hai đi xuống, em bằng tuổi với Tiểu Nhị Thập Cửu nhưng lại lớn hơn cô bé 1 tháng, vậy từ giờ em chính là Tiểu Nhị Thập Cửu." Cô bé cụt tay kéo Tề Quan Hà đi giới thiệu với từng người, mấy đứa nhỏ hơn thích náo nhiệt theo sau, thỉnh thoảng sẽ hỏi Tề Quan Hà vài vấn đề.

Tề Quan Hà phát hiện tất cả mọi người đều không có cha mẹ, bọn họ cũng bị Khuất Diễn Trọng yêu cầu phải quên đi quá khứ, hơn nữa đều được anh đưa tới đây.

"Tiên sinh là ba của chúng ta, sau này trưởng thành, chúng ta nhất định sẽ báo đáp anh ấy."

"Tam Thập Tam muốn hiếu kính tiên ba ba tiên sinh!" Một cô bé hét lên, sau đó bị cô bé cụt tay mỉm cười sờ đầu.

Nhìn đám trẻ chơi đùa cùng nhau, Khuất Diễn Trọng quay đầu nhìn hai người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh. Bọn họ là bảo mẫu của nhà trẻ Ánh mặt trời, người béo lùn có nụ cười khiến người ta cảm thấy dễ chịu, ánh mắt trìu mến nhìn bọn trẻ, tên Diêu Phương. Người còn lại gầy hơn một chút tên Mạnh Bội Hoàn, không giỏi nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn bọn nhỏ cũng tràn đầy yêu thương.

Khuất Diễn Trọng bỗng nhiên lên tiếng: "Bắt đầu từ tháng này tôi sẽ gửi thêm tiền, dì Diêu dì Mạnh, hai dì vất vả rồi."

"Không cần nhiều tiền như vậy, mỗi tháng tiên sinh không cần gửi nhiều tiền vậy đâu." Mạnh Bội Hoàn vội nói.

"Đúng vậy, nếu thiếu thứ gì chúng tôi sẽ nói, tạm thời tiên sinh cứ giữ mà dùng đi, một mình anh nuôi cả nơi này dù sao cũng không dễ dàng gì."

Khuất Diễn Trọng không nói lời nào, chỉ lắc đầu. Nhìn nụ cười trên mặt những đứa trẻ, ánh mắt anh có chút lắng đọng, đôi mắt bình tĩnh thuần túy không dính chút bụi bậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui