Kẻ Mạo Danh

“Đưa các tù nhân vào.”

Phòng xử án số bốn tại Old Bailey đã đông kín người từ lâu trước lúc mười giờ sáng hôm đó, nhưng cũng phải nói rằng không phải ngày nào cũng có một thành viên Hội đồng cố vấn Nữ hoàng, một Nghị sĩ và một diễn viên nổi tiếng đồng thời bị đưa ra xét xử về các tội danh giết người, ẩu đả ở nơi công cộng và cản trở công lý.

Băng ghế dành cho luật sư cũng đã góp mặt đầy đủ những nhân vật tên tuổi trong giới luật gia, lúc này đang kiểm tra hồ sơ, sắp xếp tài liệu, và, với một người, đang chỉnh lại lần cuối bản cáo trạng trong khi chờ các tù nhân được đưa lên khu vực dành cho bị cáo.

Cả ba bị cáo đều được bào chữa bởi những nhân vật tiếng tăm nhất mà luật sư riêng của họ có thể tìm ra, và những câu chuyện ngoài lề ở Old Bailey cho hay chừng nào tất cả bọn họ cùng bám chắc lấy lời khai ban đầu, khó có khả năng mười hai thành viên bồi thẩm đoàn đi tới được một phán quyết thống nhất. Những tiếng bàn tán lắng xuống khi Spencer Craig, Gerald Payne và Lawrence Davenport ngồi vào vị trí trên ghế bị cáo.

Craig ăn mặc rất nghiêm chỉnh trong bộ đồ kẻ sọc màu xanh sẫm, áo sơmi trắng cùng chiếc cà vạt ưa thích màu hoa cà khiến người ta có cảm giác như gã đang ngồi nhầm chỗ, và đáng ra gã phải là người đang ngồi ở băng ghế phía dưới chờ đọc bản cáo trạng.

Payne mặc một bộ đồ màu xám sẫm, cà vạt kiểu đồng phục sinh viên và sơ mi màu kem, hoàn toàn tương xứng với một nghị sĩ đại diện cho một vùng nông thôn. Gã trông có vẻ bình thản.

Davenport mặc một chiếc quần jean bạc phếch, một chiếc áo sơmi cổ mở và một chiếc áo cộc tay. Gã không cạo râu, một chi tiết mà sáng hôm sau báo giới mô tả như những gốc rạ chĩa lên lởm chởm; nhưng họ cũng thuật lại rằng có vẻ như đã nhiều đêm gã không hề ngủ. Davenport không hề chú ý gì đến đám nhà báo mà ngước mắt nhìn lên hành lang dành cho công chúng, trong khi Payne và Craig trao đổi với nhau như thể đang là hai thực khách chờ được phục vụ bữa trưa trong một quán ăn quá đông khách. Sau khi Davenport thấy cô gái đã ngồi ở chỗ thường lệ của mình, gã nhìn chăm chăm vô thức ra phía trước, chờ đợi ngài thẩm phán xuất hiện.

Tất cả những người tìm cách có được một chỗ ngồi trong phòng xử án chật như nêm đồng loạt đứng lên khi thẩm phán Armitage bước vào. Ông đợi họ cúi chào trước khi đáp lễ, rồi ngồi xuống chiếc ghế nằm ở giữa trong dãy ghế dành cho chủ tọa. Ông mỉm cười dễ mến như thể hôm đó chỉ là một ngày làm việc thường lệ nữa tại văn phòng. Ông ra lệnh cho người mõ tòa đưa bồi thẩm đoàn vào. Người mõ tòa cúi thấp người chào trước khi biến mất qua một cửa ngách, rồi xuất hiện trở lại một lát sau, đi theo là mười hai công dân được lựa chọn theo luật định để đưa ra phán quyết liên quan tới ba bị cáo.

Luật sư của Lawrence Davenport tự cho phép một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng khi thấy bồi thẩm đoàn bao gồm bảy phụ nữ và năm người đàn ông. Ông ta cảm thấy tự tin rằng kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là việc bồi thẩm đoàn không đưa ra được lời tuyên án.

Trong khi các thành viên bồi thẩm đoàn ngồi vào chỗ, Craig quan sát họ một cách kỹ càng, hiểu rõ rằng chính những con người này, và chỉ họ mà thôi, sẽ quyết định số phận của gã. Gã đã dặn trước Larry hãy dùng mắt liên hệ với các thành viên nữ của bồi thẩm đoàn vì bọn họ chỉ cần ba người trong số này không chịu nổi ý tưởng Lawrence Davenport bị tống vào tù. Chỉ cần Larry hoàn thành được nhiệm vụ đơn giản đó, cả ba sẽ được tự do. Nhưng Craig thực sự lo lắng khi thấy thay vì làm theo chỉ dẫn đơn giản của gã, Davenport có vẻ như đang bận tâm suy nghĩ điều gì đó và chỉ đăm đăm nhìn ra phía trước mặt mình.

Sau khi bồi thẩm đoàn đã yên vị, ngài thẩm phán mời bên nguyên đọc các tội danh.

“Đề nghị các bị cáo đứng dậy.”

Cả ba người cùng đứng lên.

“Spencer Craig, ông bị buôc tội đã sát hại một người có tên Bernard Henry Wilson vào đêm mười tám tháng chín năm 1999. Ông trả lời ra sao, có tội hay vô tội?”

“Vô tội,” Craig nói đầy thách thức.

“Gerald David Payne, ông bị buộc tội đã can dự vào vụ ẩu đã dẫn tới cái chết của Bernard Henry Wilson vào đêm mười tám tháng chín năm 1999. Ông trả lời ra sao, có tội hay vô tội?”

“Vô tội,” Payne trả lời kiên quyết.

“Lawrence Andrew Davenport, ông bị buộc tội cản trở công lý, theo đó vào ngày hai mươi ba tháng ba năm 2000, ông đã đưa ra dưới tuyên thệ những bằng chứng mà ông biết rõ là sai sự thật. Ông trả lời ra sao, có tội hay vô tội?”

Mọi con mắt trong phòng xử án cùng đổ dồn vào người diễn viên, một lần nữa lại nhận ra mình đang đứng ở vị trí trung tâm trên sân khấu. Lawrence Davenport ngẩng đầu nhìn lên hành lang dành cho công chúng, nơi em gái gã đang ngồi ở góc trong cùng của hàng ghế đầu tiên.

Sarah dành cho anh trai cô một nụ cười động viên.

Davenport cúi đầu xuống, dường như do dự trong giây lát trước khi nói với giọng thì thầm hầu như khó lòng nghe rõ, “Có tội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui