"Tử Dương, đừng mở cửa!"
Từ Tử Hành kêu lên hoảng hốt.
Nhưng Từ Tử Dương không nghe lời anh, ngược lại cậu còn dùng sức mở toang cánh cổng.
Vừa mở ra, đám người bên ngoài tràn vào như thác lũ.
Từ Tử Dương chẳng màng đến những kẻ đó, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng vừa bước ra một bước, cậu đã bị ai đó túm lấy cổ áo, nhấc bổng lên như nhấc một món đồ!
"Thả ta ra! Thả ta ra!" Từ Tử Dương khó chịu, dùng sức đập vào cánh tay đối phương.
Đáng tiếc, sức cậu yếu xìu, chẳng khác gì gãi ngứa cho kẻ kia.
Từ Đại Quân nhìn cậu nhóc mình đang nhấc lên, ánh mắt đầy chán ghét:
"Động thêm nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi.
"
Từ Tử Dương tức giận! Hắn muốn bẻ gãy cổ cậu ư? Đừng hòng!
Dưới cơn giận dữ, Từ Tử Dương dùng hai tay ôm chặt cánh tay của đối phương, dồn sức xoay người, hai chân kẹp chặt lấy eo kẻ đó.
Có điểm tựa, cậu há miệng cắn mạnh vào cánh tay của kẻ bắt mình!
"A!"
Từ Đại Quân hét lên thảm thiết.
Hắn vô thức quăng cậu nhóc đang bám chặt vào mình xuống đất một cách tàn nhẫn.
Rầm!
Từ Tử Dương bị ném mạnh xuống đất, lập tức bất tỉnh.
Một mẩu thịt nhỏ, dính máu, rơi ra từ miệng cậu.
"Tử Dương!"
Từ Tử Hành lo lắng chạy đến bên em trai.
Phía sau, ánh mắt Lâm Vị lóe lên vẻ tán thưởng.
Thằng nhóc này có bản lĩnh đấy, dữ dằn và quyết liệt, dám cắn đứt một mẩu thịt của kẻ thù.
Thật là hoang dã và mạnh mẽ!
Từ Đại Quân đau đớn đến suýt ngất, nhìn vết thương thiếu mất một mẩu thịt, cơn giận dữ bùng lên dữ dội.
Hắn muốn giết chết cậu nhóc này!
"Ôi trời, Đại Quân, con sao rồi? Để mẹ băng vết thương cho con.
"
Bà lão Lưu sợ hãi đến mềm nhũn khi thấy cánh tay đẫm máu của con trai, run rẩy định băng bó cho hắn.
"Cút ra!"
Từ Đại Quân bực bội xô bà lão Lưu ra, hung hãn bước về phía Từ Tử Dương:
"Hôm nay, ông đây phải giết chết thằng nhãi này!"
Từ Tử Hành hoảng hốt.
Không kịp gọi Từ Tử Dương dậy, cậu đứng dậy chắn trước mặt em trai:
"Ngươi tránh ra, đừng hòng động vào em trai ta!"
"Cút ngay! Nếu không ta đánh cả ngươi!"
Từ Đại Quân mặt mày dữ tợn, thấy Từ Tử Hành không nhường, liền giơ nắm đấm đấm mạnh tới!
Chết tiệt!
Hắn không đánh chết thằng nhãi này thì sau này còn mặt mũi nào ở trấn An Lạc nữa, khi mà chuyện hắn bị cắn mất một mẩu thịt lan truyền khắp nơi?
Rầm!
Một cây gậy gỗ bay tới, đập mạnh vào cánh tay của Từ Đại Quân.
Hắn đau điếng, nắm đấm chệch đi, trúng vào khoảng không.
"Ai thế?"
Từ Đại Quân nhìn về hướng cây gậy gỗ, mặt đầy sát khí.
Khi thấy Lâm Vị đứng đó, ung dung cười nhạt, ánh mắt hắn trở nên dữ tợn:
"Con tiện nhân chết tiệt, là ngươi phải không?"
Hắn tìm được chỗ để trút giận, liền hét lớn:
"Hôm nay, ông sẽ giết ngươi trước, rồi giết thằng nhãi kia sau!"
Nói rồi, hắn giơ tay lao nhanh về phía Lâm Vị.
Từ Tử Hành ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cậu không thể làm gì khác, chỉ biết cúi xuống lay gọi Từ Tử Dương.
Còn với Lâm Vị, người đàn ông hung hãn đang xông tới chẳng là gì trong mắt bà.
Một kẻ chỉ biết dùng nắm đấm, không có chút đầu óc!
Vèo!
Khi cú đấm của hắn sắp chạm tới, Lâm Vị nghiêng người tránh sang một bên, nhẹ nhàng xoay người, xuất hiện sau lưng hắn.
Bà giơ chân, đá mạnh vào mông hắn!
Từ Đại Quân bị đá chệnh choạng, suýt ngã sấp mặt xuống đất.
Đứng vững lại, hắn quay phắt đầu, mắt hằn lên tia máu, căm hận nhìn Lâm Vị:
"Có chút bản lĩnh, hèn chi dám đến cướp nhà ta!"
"Nhà ngươi?" Lâm Vị nhếch môi cười khẩy, "Được chiếm nhà người khác, sướng lắm nhỉ?
Ta không biết từ khi nào nhà cũ của phủ Hầu Trường Lăng lại thành của nhà ngươi!"
Từ Đại Quân cứng người, ánh mắt đầy nghi ngờ:
"Ngươi là ai?"
"Chỉ với cái đầu óc này mà ngươi dám ra ngoài lăn lộn, sống đến giờ cũng giỏi đấy," Lâm Vị mỉa mai, ánh mắt lướt qua hắn, nhìn về phía bà lão Lưu và những người khác:
"Trước giờ Ngọ, thu dọn đồ đạc mà cút khỏi đây.
Chậm một chút, ta sẽ bẻ gãy tay các ngươi.
"