Thibault cười..“Cô nói câu đó nhiều nhỉ.”
“Đúng thế,” Beth nói. Tự nhủ: Ngừng nói thế ngay. “Anh không biết một ai ở thị trấn này sao?”
“Không.”
“Anh vừa mới tới thị trấn và quyết định sẽ ở lại?”
“Đúng vậy.”
“Xe của anh đâu?”
“Tôi không có xe.”
“Vậy anh tới đây bằng gì?”
“Tôi đi bộ.”
Cô chớp mắt, không hiểu gì cả.
“Anh định nói với tôi là anh đi bộ suốt từ Colorado đến đây sao?”
“Đúng
“Anh không nghĩ điều đó thật kỳ quặc à?”
“Tôi cho là cũng còn tùy vào lý do nữa.”
“Lý do của anh là gì?”
“Tôi thích đi bộ.”
“Tôi hiểu.” Beth không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói nữa. Cô với tay lấy cái bút, chần chừ. “Tôi đoán anh chưa có gia đình,” cô nói.
“Chưa.”
“Còn con cái?”
“Không có. Chỉ mình tôi và Zeus. Nhưng mẹ tôi vẫn đang sống ở Colorado.”
Cô gạt một lọn tóc bết mồ hôi ra khỏi trán, cảm thấy vừa bối rối vừa kinh ngạc. “Tôi vẫn chưa hiểu. Anh đi bộ ngang qua nước Mỹ, anh đến Hampton, anh bảo anh thích nơi này, và bây giờ anh muốn làm việc ở đây!”
“Đúng thế.”
“Anh có muốn nói thêm điều gì không?”
“Không.”
Cô há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. “Xin lỗi, cho tôi xin một phút. Tôi phải nói chuyện với một người.”
* * *
Beth có thể xử lý rất nhiều việc, nhưng việc này thì ngoài tầm của cô. Dù đã cố gắng nhưng cô vẫn không tàtoàn bộ những gì Thibault đã nói. Trong chừng mực nào đó, câu chuyện của anh nghe có vẻ lọt tai; nhưng về tổng thể, nó có gì đó... vô lý. Nếu anh chàng này nói sự thật thì anh ta là kẻ thật lạ lùng; còn nếu anh ta nói dối, thì anh ta đã chọn kiểu nói dối rất lạ lùng. Dù thế này hay thế kia thì cũng thật khó hiểu. Đó là lý do khiến cô muốn nói chuyện với bà. Nếu có ai hiểu nổi ý đồ của người này thì đó chính là bà.
Xui xẻo thay, khi Beth trở lại nhà chính thì trận đấu vẫn chưa kết thúc. Cô có thể nghe thấy tiếng các bình luận viên tranh luận về việc đội Mets thay cầu thủ giao bóng, hay việc cầu thủ nào đó ở tuyến này là nên hay không nên. Mở cửa ra, cô ngạc nhiên thấy chiếc ghế bà ngồi giờ trống trơn.
“Bà ơi?”
Bà Nana ló đầu ra từ phòng bếp. “Bà đây, bà vừa mới vào pha một cốc nước chanh, cháu có muốn uống không, bà có thể pha bằng một tay.”
“Thật ra cháu cần nói chuyện với bà. Một phút thôi được không ạ? Cháu biết trận đấu vẫn còn...”
Bà phẩy tay gạt đi. “Ôi, bà chán xem rồi. Cháu cứ nói và tắt ti vi đi. Braves không thể thắng trận này được, và bà cũng chẳng muốn nghe những lời bào chữa của họ nữa. Bà ghét những lời bào chữa. Họ không có lý do gì để mà thua trận này hết, và điều đó họ biết. Được rồi, cháu có chuyện gì nào?”
Beth bước vào phòng bếp, dựa người cạnh bàn trong khi bà Nana rót nước chanh từ bình thủy. “Cháu đói không? Bà có thể làm nhanh cho cháu một cái bánh kẹp.”
“Cháu vừa ăn chuối rồi.”
“Ăn thế không đủ đâu. Trông cháu gầy như cây gậy đánh gôn ấy.”
Cầu cho Chúa nghe thấy lời bà nói, Beth nghĩ.
“Chắc để lát nữa. Còn bây giờ, có người đến xin việc. Anh ta đang ở đây.”
“Có phải cái anh chàng điển trai với con béc giê Đức không? Bà đã biết là cậu ta sẽ xin việc mà. Cậu ta thế nào? Hãy nói với bà rằng cậu ta luôn mơ ước được dọn chuồng chó đi.”
“Bà đã nhìn thấy anh ta à?”
“Tất nhiên.”
“Làm sao bà biết anh ta muốn xin việc?”
“Thì ngoài ra còn lý do gì khiến cháu muốn nói chuyện với bà nữa đây?”
Beth lắc đầu. Bà luôn đi trước cô một bước. “Dù sao thì, cháu nghĩ là bà nên nói chuyện với anh ta. Cháu thực tình không biết anh ta là người thế nào nữa.”
“Đầu tóc của cậu ta có liên quan gì tới chuyện này không?”
“Cái gì ạ?”
“Thực sự là cháu không để ý.”
“Chắc chắn cháu có để ý, cháu yêu. Cháu không thể dối bà được đâu. Thế vấn đề là gì đây?”
Beth nhanh chóng kể tóm tắt cho bà nghe cuộc phỏng vấn. Nghe cô nói xong, bà ngồi im lặng.
“Cậu ta đã đi bộ từ Colorado sao?”
“Ấy là anh ta nói thế.”
“Và cháu tin cậu ta?”
“Chuyện này á?” cô ngập ngừng. “Vâng, chuyện này thì anh ta nói thật.”
“Quả là một hành trình dài.”
“Cháu biết.”
“Bao nhiêu cây nhỉ?”
“Cháu không biết. Rất xa.”
“Thật kỳ lạ, cháu có nghĩ vậy không?"
“Có ạ. À, và còn một điều nữa.”
“Gì vậy?”
“Anh ta từng là lính thủy đánh bộ.”
Bà Nana thở dài. “Tốt hơn là cháu đợi ở đây. Bà sẽ đi nói chuyện với anh chàng này.”
Trong mười phút tiếp theo, Beth quan sát họ từ sau rèm cửa sổ phòng khách. Bà không phỏng vấn kẻ kỳ lạ trong văn phòng, thay vào đó bà dẫn anh tới một băng ghế gỗ dưới bóng cây mộc lan. Zeus ngủ gà ngủ gật dưới chân họ, thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy tai để xua đám ruồi không mời mà đến. Beth không rõ họ đang nói những gì, nhưng thỉnh thoảng cô thấy bà cau mày, như vậy là xem ra cuộc phỏng vấn không được suôn sẻ cho lắm. Cuối cùng, Logan Thibault và Zeus bước theo con đường trải sỏi đi ngược ra đường cái, còn bà Nana thì nhìn theo họ với vẻ mặt đăm chiêu.
Beth tưởng bà sẽ về nhà chính, nhưng bà lại đi vào văn phòng. Cùng lúc đó, Beth thấy một chiếc xe chở hàng Volvo màu xanh xuất hiện trên lối vào.
Là chủ của con cocker spaniel. Cô quên béng chuyện họ sẽ đến đón con chó, nhưng không sao, bà sẽ thu xếp việc này. Thế là cô tranh thủ làm mát bằng một cái khăn mặt ướp lạnh và uống thêm một cốc nước đá nữa.>Từ trong phòng bếp, Beth nghe thấy tiếng cửa mở cọt kẹt khi bà bước vào.
“Tình hình thế nào ạ?”
“Tốt.”
“Bà thấy sao?”
“Rất... thú vị. Cậu ấy thông minh và lịch sự. Nhưng cháu nói đúng, chắc chắn cậu ấy đang giấu giếm gì đó.”
“Vậy bây giờ thì sao ạ? Cháu có phải đăng một quảng cáo tuyển dụng nữa trên báo không?”
“Để xem anh chàng này làm việc ra sao đã.”
Beth không chắc mình có nghe đúng không nữa. “Bà đang nói là bà sẽ thuê anh ta sao?”
“Không, bà đang nói là bà đã thuê cậu ấy. Cậu ấy sẽ bắt đầu làm việc từ thứ Tư, tám giờ.”
“Vì sao bà lại quyết định thuê anh ta?”
“Vì bà tin cậu ấy.” Bà mỉm cười buồn bã, như thể biết chính xác điều Beth đang nghĩ. “Kể cả khi cậu ấy từng là lính thủy đánh bộ chăng nữa.”