Kẻ May Mắn

23
Beth
“Cháu thật sự thích anh ấy bà ạ,” Beth nói.
Đứng trong phòng tắm, cô đang cố uốn tóc sao cho đẹp nhất, dù rằng với tình hình mưa gió như bây giờ, cô ngờ là nỗ lực này có thể trở nên vô ích. Sau khi tạm nghỉ vào ngày hôm qua, hôm nay một trong hai cơn bão nhiệt đới được dự báo trước đó đã tràn vào thị trấn.
“Bà nghĩ đã đến lúc cháu nên thành thật với bà rồi đấy. Cháu không chỉ thích Thibault. Cháu nghĩ cậu ta là Người Ấy.”
“Cháu đâu có lộ liễu thế,” Beth phản bác, bụng không muốn tin điều bà nói.
“Có đấy. Cháu lại chả ngồi trước hiên ngắt những cánh hoa cúc là gì.”
Beth cười toe toét. “Cháu hiểu phép so sánh ấy đấy, bà có tin hay không thì tùy.”
Bà Nana phẩy tay. “Chó ngáp phải ruồi thôi. Vấn đề là, bà biết cháu thích Thibault. Câu hỏi đặt ra là, cậu ấy có thích cháu không?”
“Có bà ạ.”
“Cháu đã hỏi điều đó nghĩa là gì chưa?”
“Cháu biết điều đó nghĩa là gì.”
“Bà phải hỏi cho rõ ràng,” bà Nana nói. Bà soi gương và chỉnh lại mái tóc. “Vì bà cũng thích cậu ấy.”
* * *
Trong khi lái xe đưa bà đến nhà Logan, cô cứ lo cái cần gạt nước của chiếc xe không ăn thua với trời mưa thế này.
Những cơn bão tưởng như không dứt đã làm con sông phình ra; và dù nước còn chưa làm ngập con phố nhưng nó đang tiến tới sát mép đường. Nếu tình hình cứ thế này, cô nghĩ, chỉ và ngày nữa thể nào đường sá cũng ngập nước thôi. Các cửa hàng gần sông sẽ sớm phải chất bao cát để ngăn nước tràn vào làm hỏng những hàng hóa để dưới thấp.
“Không biết hôm nay có ai đi lễ không,” Beth nhận xét. “Cháu chẳng nhìn thấy đường nữa.”
“Một cơn mưa nhỏ sẽ không ngăn được mọi ngưòi đến với Chúa,” bà Nana ngân nga.
“Lớn hơn một cơn mưa nhỏ ấy chứ. Bà đã nhìn thấy sông chưa?”
“Thấy rồi. Cực kỳ dữ dội.”
“Nếu nước dâng cao hơn, có thể chúng ta sẽ không tới được thị trấn.”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” bà nói. Beth liếc nhìn bà. “Hôm nay bà có vẻ vui.”
“Cháu thì không à? Sau khi đã ở ngoài cả đêm?”
“Bà,” Beth chống chế.
“Bà đâu có phán xét gì đâu. Bà chỉ nói thế thôi. Cháu đã trưởng thành và đó là cuộc sống của cháu.”
* * *
Beth từ bé đã quen với những tuyên bố của bà. “Cháu đánh giá cao điều ấy đấy ạ.”

“Vậy mọi chuyện vẫn tốt đẹp cả chứ? Ngay cả khi chồng cũ của cháu luôn cố gây chuyện?”
“Cháu nghĩ thế.”
“Cháu có nghĩ nó là thần giữ của không?”
“Cháu cho rằng nghĩ đến mấy chuyện đó lúc này vẫn còn hơi sớm. Chúng cháu vẫn đang tìm hiểu nhau.”
Bà Nana nhoài người tới trước lau hơi nước đọng lại kính xe. Mặc dù hơi nước biến mất nhanh, nhưng dấu tay của bà thì vẫn đọng lại. “Vài ngày sau khi gặp ông cháu bà đã biết ông là Người Ấy.”
“Ông kể với cháu là hai người hẹn hò sáu tháng rồi ông cầu hôn.”
“Đúng thế. Nhưng thế không có nghĩa là ông mà cầu hôn sớm hơn thì bà không đồng ý. Chỉ vài ngày cũng đủ để bà biết ông là Người Ấy của mình. Bà biết nghe có vẻ điên rồ, hả. Nhưng ngay từ khi mới gặpở bên ông bà thấy giống như bánh mì nướng với bơ vậy.”
Bà nở nụ cười dịu dàng, mắt lim dim nhớ lại. “Bà nhớ lúc đó bà ngồi cùng ông trong công viên. Đó là lần thứ hai hoặc thứ ba gì đó bọn ta được riêng tư. Trong khi bọn ta đang nói về chim chóc thì một cậu thiếu niên, rõ ràng không phải người của thị trấn, đến nghe. Mặt thằng bé cáu bẩn, chân không giày, quần áo thì rách tả tơi, thậm chí còn không vừa với vài người. Ông cháu nháy mắt với thằng bé trước khi nói chuyện tiếp với bà, như thể muốn nói rằng nó được hoan nghênh ở đây, và nó cũng mỉm cười lại thì phải. Điều đó làm cho bà nghĩ ràng ông không đánh giá thằng bé dựa trên vẻ ngoài.” Bà dừng lại. “Ông cháu vẫn tiếp tục nói chuyện. Chắc hẳn ông phải biết tên của mọi loài chim trong vùng này cũng nên. Ông kể cho bà và thằng bé ấy nghe khi nào chúng di cư, làm tổ ở đâu, và tiếng chúng gọi nhau. Sau một lúc, thằng bé ngồi xuống và cứ chăm chú nhìn ông như thể... ờ, như bị bỏ bùa mê. Và không chỉ nó mà cả bà cũng cảm thấy thế. Ông cháu có giọng nói nhẹ nhàng, nghe giống giọng hát ru, và khi nghe ông nói, bà cảm nhận được ông là người không bao giờ có thể giận ai lâu hơn vài phút, bởi đơn giản là ông chẳng bao giờ giận ai. Ông cũng không bao giờ phật ý hay cáu gắt, và khi đó bà biết ông là người mà bà có thể gắn bó suốt đời. Và bà đã quyết định mình phải là người lấy ông.”
Dù những câu chuyện của bà đã quen thuộc nhưng Beth vẫn xúc động.
“Thật là một câu chuyện cảm động.”
“Ông là một người tuyệt vời. Và với một người đặc biệt đến thế, cháu phải nhận ra sớm hơn là cháu tưởng. Cháu nhận ra nó theo bản năng, và cháu biết chắc rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không bao giờ có người nào khác như cậu ấy nữa.”
Lúc đó, xe của họ đã đến con đường trải sỏi dẫn vào nhà Logan. Chiếc xe xóc nhẹ làm bùn bắn tung tóe, và cô nhìn thấy anh đứng trên hiên nhà, trong bộ vest thể thao và quần âu là phẳng.
Khi anh vẫy tay, cô không thể nén nổi môt nụ cười rạng rỡ.
* * *
Buổi lễ bắt đầu và kết thúc bằng âm nhạc. Bài đơn ca của bà Nana nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt. Và vị cha xứ đặc biệt dành lời khen tặng cho cả bà và Logan, cảm ơn anh vì đã kịp thời lấp chỗ trống vào những phút cuối và cảm ơn bà Nana vì đã chứng minh điều kỳ diệu mà ân sủng của Chúa ban cho khi đối mặt với thử thách.
Bài thuyết giảng chứa đựng nhiều thông tin, thú vị và gửi gắm một thông điệp đầy khiêm tốn rằng chúng ta không phải lúc nào cũng nhìn thấu những phép màu của Chúa. Beth có cảm giác rằng vị cha xứ xuất chúng của họ chính là một trong những lý do khiến lượng giáo dân ở nhà thờ này không ngừng tăng lên.
Từ chỗ ngồi của mình ở ban công phía trên, cô có thể dễ dàng nhìn thấy cả bà và Logan. Vào mỗi cuối tuần, khi Ben đến nhà bố nó, cô thích ngồi ở một chỗ nhất định này để Ben biết phải tìm cô ở đâu. Thường thì thằng bé sẽ nhìn sang cô hai ba lần gì đó trong các buổi lễ; hôm nay thì khác, nó xoay dọc xoay ngang cả buổi như muốn nói ch biết rằng Logan, tài năng âm nhạc ở kia là bạn nó.
Nhưng Beth vẫn giữ khoảng cách với chồng cũ. Không phải bởi những gì cô mới biết được về gã - dù chỉ thế cũng là quá đủ - mà bởi cô làm vậy thì Ben sẽ dễ chịu hơn. Không kể đến cái bản tính dâm đãng thì ở nhà thờ Keith vẫn hành xử như thể gã coi sự có mặt của cô là một nhân tố nổi loạn đầy nguy hiểm có thể gây khó chịu cho những người trong gia đình gã vậy. Ông nội gở trung tâm hàng ghế đầu, gia đình ngồi ở hai bên hoặc hàng ghế ngay sau. Từ chỗ mình, cô có thể thấy ông cụ đang đọc Kinh Thánh, ghi chép và chăm chú lắng nghe mọi điều cha xứ nói. Ông hát từ đầu đến cuối, tất cả các bài thánh ca. Trong cả gia đình thì Beth thích ông cụ nhất - ông luôn công bằng và lịch thiệp với cô, không như hầu hết những người khác. Sau buổi lễ, nếu họ có tình cờ chạm mặt, ông luôn nói trông cô rất tuyệt và cảm ơn cô đã chăm sóc giáo dục Ben rất tốt.
Cô cảm nhận được sự chân thật trong cách ông cụ chuyện, nhưng vẫn có một giới hạn nào đó: đừng làm gì cho tình hình xấu đi. Ông biết rằng cô nuôi dạy con tốt hơn Keith rất nhiều, và rằng Ben đang trở thành một cậu bé ngoan là nhờ cô, nhưng tất cả những điều đó không thể lấn át một thực tế rằng Ben là, và luôn là, một Clayton.
Mặc dù vậy cô vẫn yêu quý ông cụ - bất chấp mọi chuyện, bất chấp Keith, bất chấp giới hạn kia. Ben cũng yêu ông cụ, và đôi khi cô cảm thấy ông cụ muốn Ben gặp cô để thằng bé vui vẻ hơn khi phải ở một mình suốt với bố nó.
Nhưng lúc này, tâm trí Beth không nghĩ đến bất cứ điều gì trong số đó, đang mải quan sát Logan chơi piano. Cô đã không kì vọng nhiều. Có mấy người đi học nhạc chứ? Có mấy ngưòi có thể tự tin rằng mình chơi tốt chứ? Nhưng không mất quá lâu để cô nhận ra rằng Logan đăc biệt có năng khiếu, hơn nhiều so với những gì cô trông đợi. Các ngón tay anh lướt đi dễ dàng và uyển chuyển trên phím đàn; hầu như anh còn chẳng đọc bản nhạc ngay trước mặt nữa. Thay vào đó, khi bà hát, anh chăm chú nhìn bà trong khi tay vẫn giữ nhịp điệu hoàn hảo, quan tâm đến phần biểu diễn của bà hơn của chính mình.
Khi anh chơi đàn, cô không thể không nghĩ đến câu chuyện mà bà kể khi trên xe. Đầu óc cô không còn ở buổi lễ nữa, nó lang thang về những lần trò chuyện thoải mái giữa cô với Logan, cảm giác khi cô trong vòng tay anh siết chặt, lối cư xử tự nhiên của anh với Ben. Cũng phải thừa nhận là vẫn còn có nhiều thứ về anh mà cô chưa biết, nhưng cô biết rằng: anh đem lai cho cô niềm hạnh phúc trọn vẹn, điều mà bấy lâu nay cô vẫn nghĩ chỉ có thể tồn tại trong mơ ước. Biết nhiều hay ít về anh không phải là tất cả, cô chỉ biết chắc rằng, nói theo cách của bà, anh là lát bánh mì nướng để món bơ là cô phét lên.
* * *
Khi buổi lễ kết thúc, Beth đứng ở phía sau, thích thú quan sát Logan đang được đối xử như một ngôi sao nhạc rock. Thôi được, một ngôi sao nhạc rock với các fan hâm mộ sống nhờ trợ cấp xã hội, nhưng có hề gì, theo cô nhận thấy thì anh có vẻ vừa tự hào vừa bối rối bởi sự quan tâm bất ngờ này.
Cô bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô năn nỉđược giúp đỡ. Tuy nhiên, cô chỉ nhún vai mỉm cười. Cô không muốn can thiệp. Khi cha xứ lại gần để cảm ơn anh lần thứ hai, ông hỏi anh có thể cân nhắc việc tiếp tục chơi đàn ngay cả sau khi Abigail chữa lành cổ tay không. “Tôi chắc chúng ta sẽ tìm được cách thu xếp thôi,” cha xứ nài nỉ.
Điều làm cô ngạc nhiên nhất là việc ông nội của Keith cũng dẫn Ben tới chỗ Logan. Giống như khi Moses(1) rẽ nước Hồng Hải, ông cụ chẳng cần phải xếp hàng giữa đám đông để đợi tới lượt mình khen ngợi. Ở phía xa, Beth thấy Keith đang đứng đó, hằm hằm tức giận và căm ghét.
(1) Moses: lãnh tụ tôn giáo của người Do Thái, theo Kinh Thánh là người đã rẽ nước biển Hổng Hải, đưa dân Do Thái thoát khỏi đất Ai Cập để sang bán đảo Sinai.

“Chơi hay lắm anh bạn,” ông cụ vừa nói vừa chìa tay ra. “Anh chơi như thể được Chúa ban phước vậy.”
Quan sát nét mặt Logan, cô biết là anh nhận ra ông cụ, dù cô không biết tại sao. Anh bắt tay ông.
“Cảm ơn ông.”
“Chú ấy làm việc ở trại chó với bà đấy,” Ben nói to. “à cháu nghĩ chú và mẹ đang hẹn hò.”
Ngay lập tức, một không khí yên lặng bao trùm lên đám đông người hâm mộ, ngoại trừ lác đác vài tiếng ho quan ngại.
Ông cụ chăm chú nhìn Logan, mặc dù cô không đoán được phản ứng của ông sẽ thế nào. “Điều đó có đúng không?” ông hỏi.
“Đúng thế, thưa ông,” Logan trả lời.
Ông không nói gì. “Chú ấy cũng từng ở trong binh chủng lính thủy đánh bộ nữa,” Ben nói thêm, chẳng để ý gì tới không khí căng thẳng xung quanh. Khi thấy ông có vẻ ngạc nhiên, Logan gật đầu.
“Vâng, cháu đã phục vụ trong lính thủy đánh bộ, trung đoàn 5 thuộc sư đoàn 1, đóng tại căn cứ Pendleton.”
Sau một lát ngập ngừng, ông cụ gật đầu. “Vậy thì cũng cảm ơn anh đã phụng sự đất nước chúng ta. Hôm nay anh đã làm rất tốt.”
“Cảm ơn ông,” anh lặp lại.
* * *
“Lúc nãy anh thật lịch thiệp,” Beth nhận xét khi họ đã về đến nhà. Cô không đả động gì về chuyện vừa xảy ra cho tới khi bà đã ở ngoài tầm nghe. Ngoài nhà thờ, bãi cỏ bắt đầu giống như một cái hồ và mưa thì vẫn rơi xối xả. Trên đường về họ qua nhà của Thibault để đón Zeus, và lúc này nó đang nằm cuộn mình dưới chân họ.
“Sao anh lại có thể không lịch thiệp cơ chứ?”
Cô nhăn mặt. “Anh biết vì sao mà.”
“Ông cụ đâu phải là chồng cũ của em đâu.” Logan nhún vai. “Anh không nghĩ là ông biết những gì chồng cũ của em đang làm. Tại sao? Em nghĩ là đáng ra anh nên làm ông cụ sốc chết à?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Anh cũng thế. Nhưng trong lúc tiếp chuyện ông cụ anh tình cờ nhìn thấy chồng cũ của em. Trông anh ta như vừa nuốt phải một con sâu vậy.”
“Anh cũng nhận ra à? Em nghĩ nom cảnh đó thật buồn cười.”
“Gã không vui nổi đâu.”
“Thế thì anh ta có thể tham gia câu lạc bộ này,” cô nói. “Sau tất cả những gì anh ta đã làm, anh ta đáng phải ăn một con sâu.”
Logan gật đầu, và cô xích sát lại gần anh hơn. Anh vươn tay ra ôm cô vào lòng.
“Lúc chơi piano trông anh cực kỳ đẹp trai đấy!”
“Vậy sao?”
“Em biết không nên nghĩ về điều đó khi ởnhà thờ, nhưng em không thể đừng được. Anh nên mặc áo vét thường xuyên hơn.”

“Công việc của anh đâu có yêu cầu điều đó.”
“Nhưng có thể bạn gái anh thì có.”
Anh giả vờ bối rối. “Anh có bạn gái sao?”
Cô huých đùa trước khi ngước lên nhìn anh. Cô hôn lên má anh. “Cảm ơn anh vì đã đến Hampton. Và quyết định ở lại.”
Anh mỉm cười. “Anh đâu có quyền lựa chọn.”
* * *
Hai tiếng sau, ngay trước bữa tối, Beth thấy xe của Keith lội qua vũng nước mưa trên lối dẫn vào nhà. Ben nhảy ra ngoài. Keith quay xe bỏ đi trước cả khi Ben kịp leo lên bậc thềm.
“Mẹ ơi! Chú Thibault ơi!”
Logan vẫy tay, còn Beth thì đứng lên. “Chào con yêu,” Beth nói. Cô ôm lấy thằng bé. “Con có vui không?”
“Con không phải dọn bếp. Cũng không phải đi đổ rác.”
“Tốt,” cô nói.
“À mẹ biết không?”
“Gì thế?”
Ben giũ giũ áo mưa. “Con nghĩ con muốn học piano.”
Beth mỉm cười, suy nghĩ. Tại sao mình lại không ngạc nhiên nhỉ.
“Chú Thibault!”
Logan ngẩng đầu lên. “Gì thế?”
“Chú có muốn đi xem nhà cây của cháu không?”
Beth xen vào. “Con yêu... gió bão thế này thì mẹ không chắc đó là một ý kiến hay đâu.”
“Không sao đâu mẹ. Ông đã làm nó. Và con vừa mói đến đó mấy hôm trước.”
“Nước có thể đã dâng cao hơn.”
“Đi mà mẹ! Bọn con sẽ không ở đó lâu đâu. Vầ đã có chú Thibault ở cùng con rồi mà.”
Bất chấp lý trí nói không, Beth đã đồng ý.
24
Clayton
Clayton không muốn tin, nhưng đúng là ông nội đã gặp Thigh-bolt sau buổi lễ. Bắt tay hắn, đối xử như thể hắn là một người hùng, trong khi Ben thì ngước nhìn chằm chặp vào Thigh-bolt bằng đôi mắt cún con mở to đầy ngưỡng mộ.
Với tâm trạng đó, phải cố lắm gã mới nuốt trôi bữa ăn giữa buổi mà không mở một lon bia nào, và sau khi đưa Ben về nhà mẹ nó, gã đã uống liền tù tì một lúc bốn lon. Cho tới trước lúc đi ngủ, gã chắc chắn là mình đã uống hết cả thảy mười hai lon. Hai tuần qua, gã đã uống khá nhiều bia. Gã biết như thế là quá giới hạn, nhưng đó là thứ duy nhất có thể giúp gã quên đi cuộc đụng độ với Thigh-bolt.
Phía sau gã, chuông điện thoại reo lên. Lại điện thoại.
Lần thứ tư trong vòng hai tiếng đồng hồ qua, nhưng gã chẳng có tâm trạng để mà trả lời.
Thôi được, gã phải thừa nhận là đã đánh giá thấp tên này. Thigh-bolt đã đi trước gã một bước ngay từ đầu. Gã thường nghĩ Ben là đứa biết cách chọc tức gã, còn tên này lại còn biết thả bom. Không, Clayton chợt nghĩ, hắn không thả hom. Hắn điều khiển tên lửa với độ chính xác tuyệt đối, tất cả là nhằm hủy diệt cuộc sống của Clayton. Còn tồi tệ hơn, Clayton đã không nhìn thấy tên lửa bay đến. Không một lần nào.
Còn hơn cả bực dọc, nhất là khi mọi chuyện có vẻ ngày càng tồi tệ hơn. Giờ thì Thigh-bolt đang bảo gã phải làm gì. Ra lệnh này nọ, như thể gã là thứ tôi tớ ăn lương của hắn, và gã hoàn tòan không hiểu nỗi sao lại ra nông nỗi này, cũng không tài nào nhìn ra lối thoát. Gã cứ muốn tin rằng cái trò quay video vụ đột nhập hơm bữa của gã chỉ là trò bịp bợm của Thigh-bolt. Chắc là thằng đó chỉ nói dối thôi, chứ ai mà thông minh đến thế. Chắc chắn là thế. Nhưng nếu hắn không nói dối thì sao?

Clayton ra tủ lạnh và mở một lon bia nữa, bụng bảo dạ không nên mạo hiểm. Ai mà biết tên Thigh-bolt đó còn định làm gì nữa? Gã tu một hơi dài, cầu cho tác dụng tê mê của bia sớm phát huy.
Đáng lẽ vụ này phải được giải quyết một cách dễ dàng hơn mới phải. Gã đường đường là đội phó cảnh sát, trong khi tên kia chỉ mới đến thị trấn. Đáng lẽ gã phải nắm thế chủ động ngay từ đầu mới đúng, nhưng thay vào đó gã thấy mình đang chết gí trong căn bếp bừa bộn chỉ vì gã không dám sai Ben kẻo nó về kể cho Thigh-bolt thì đời gã coi như tiêu.
Tên đó có cái gì để chống lại gã nhỉ? Đó là điều mà Clayton muốn biết. Clayton không phải là người gây chuyện. Thigh-bolt mới là kẻ làm cho mọi việc trở nên khó chịu – và như để xát muối vào vết thương, hắn còn ngủ với Beth nữa.
Gẫ tu một ngụm nữa, tự hỏi tại sao đời mình lại lên voi xuống chó trong nháy mắt thế này. Mải đắm chim trong nỗi thống khổ, suýt nữa thì gã không nghe ra tiếng ai đang gõ cửa. Gã đứng dậy khỏi bàn và loạng choạng bước ngang qua phòng khách. Khi mở cửa, gã thấy Tony đứng trên hiên ướt như chuột lột. Lại thằng sâu bọ này nữa, mọi việc còn chưa đủ tệ hay sao!
Tony lùi lại một chút. “Oa, anh trai. Anh ổn đấy chứ? Người anh nồng nặc mùi bia.”
“Mày muốn gì, Tony?” Gã chả còn tâm trạng quái nào mà tiếp thằng này nữa.
“Em đã cố gọi cho anh mà anh không nghe máy.”
“Vào đề đi.”
“Dạo này em chẳng thấy anh đâu.”
“Dạo này tao bận. Và bây giờ cũng bận, xéo đi.” Gã định đóng cửa thì Tony giơ tay ra.
“Khoan! Em có chuyện muốn nói với anh,” Tony rên rỉ. “Quan trọng đấy.”
“Gì thế?”
“Anh có nhớ lần trước em gọi không? Em cũng không rõ nữa, chắc cũng phải cách đây mấy tháng?”
“Không.”
“Anh nhớ mà. Em gọi cho anh từ quán Decker để nói về cái thằng cứ hỏi khắp nơi về bức ảnh của Beth ấy.”
“Thì sao?”
“Đó là cái em muốn nói với anh.” Tony hất những sợi tóc ướt ra khỏi mắt. “Hôm nay em lại thấy nó. Và nó nói chuyện với Beth.”
“Mày đang nói cái gì thế?”
“Sau buổi lễ ở nhà thờ. Nó nói chuyện với Beth và với nội anh. Chính là cái thằng hôm nay chơi piano đấy.”
Cái đầu đang ong ong của Clayton bỗng tỉnh hẳn ra. Lúc đầu chỉ là hơi ngờ ngợ, về sau rõ ràng hơn. Đó chính là cái tuần Thigh-bolt lấy trộm cái máy ảnh và thẻ nhớ của gã.
“Mày chắc chứ?”
“Vâng, em chắc mà. Cái mặt nó em nhớ như in.”
“Hắn có tấm ảnh của Beth hả?”
“Em nói với anh rồi còn gì. Em thấy mà. Cũng lạ, anh nhỉ? Hôm nay em lại còn thấy họ đi cùng nhau nữa? Em nghĩ anh muốn biết.”
Clayton xử lý thông tin của Tony. “Tao muốn mày kể cho tao nghe mọi thứ mày còn nhớ về bức ảnh.”
Thằng sâu bọ Tony này cò một trí nhớ tốt đến ngạc nhiên, và Clayton không mất nhiều thời gian để nắm được toàn bộ câu chuyện. Rằng bức ảnh đã có từ vài năm trước và được chụp tại hội chợ. Rằng Thigh-bolt không biết tên cô ta, và hắn đang tìm kiếm cô ta.
Sau khi Tony ra về, Clayton tiếp tục suy ngẫm những gì gã vừa nghe được.
Khong thể nào có chuyện Thigh-bolt đã đến đây từ năm năm trước rồi quên mất tên cô ta. Vậy hắn lấy tấm ảnh ở đâu? Có đúng là hắn đã đi bộ khắp đất nước để tìm cô ta không? Và nếu vậy thì điều đó có nghĩa là gì? Hắn đã theo dõi cô ta à?
Lúc này gã vẫn chưa chắc chắn, nhưng có gì đó không ổn. Và Beth, vẫn ngờ nghệch như thường, không chỉ cho hắn vào giường, mà còn cho hắn vào cả cuộc sống của nữa.
Gã cau mày. Gã không thích điều đó. Gã không hề thích điều đó và gã khá chắc là Beth cũng sẽ không thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận