Kẻ Ngốc Lạnh Lùng (truyện Ngắn)

Một đêm chật vật chạy mấy lượt trên đoạn đường từ nơi cấm trại tới thành phố tìm Ann, cô đã thức trắng không ngủ. Thức xuyên đêm không phải là trước nay không từng, nhưng việc tiệc tùng thâu đêm cũng không làm cô kiệt sức như thế này. Cheer ngồi ở so pha chờ Ann tỉnh lại, ngồi một lát thì ngủ gật lúc nào không hay.


Cái so pha ở bệnh viện dù có êm ái tới mấy vẫn ngủ không thoải mái bằng cái giường của mình, nhất là khi chân bạn dài hơn cái ghế. Cheer vừa trở mình đã rớt xuống đất như trái mít rụng. Ngốc đầu dậy, mặt ngáo ngơ, muôn vàn dấu chấm hỏi lơ lửng "tôi là ai?", "đây là đâu?" "Sao tôi lại ở nơi này?" Cheer quên luôn lý do vì sao mình có mặt ở đó.

Sau vào giây gọi đủ ba hồn bảy vía từ chín tầng mây trở về. Được chợp mắt một chút, khoảng 60 phút thôi, như vậy cũng tỉnh táo hơn nhiều. Cheer đứng dậy nhìn Ann trên giường vẫn im ru bất động, tư thế không thay đổi chút nào từ lúc cô vào tới bây giờ. Tự nhiên Cheer nảy sinh cảm giác lo lắng: "sao chị ấy im ru vậy? Có khi nào.... ngừng thở rồi không?"

Thông cảm cho Cheer, từ hồi đó tới bây giờ cô có chăm sóc người bệnh đâu. Nên có thiếu kiến thức dẫn tơi việc suy nghĩ mông lung, lo lắng vớ vẩn một chút.

Nghĩ như vậy, Cheer rón rén bước lại gần giường, quan sát, tìm ra dấu hiệu cho biết Ann còn thở. Cô nhìn chăm chú vào hai cánh mũi, khi người ta thở cánh mũi sẽ phập phòng.

- Sao không chuyển động gì hết vậy.

Cheer hoang mang-ing!!!!

Vì Ann thở quá nhẹ nên mọi cử động đều rất nhỏ.

Còn một cách để xác định nữa, đó là kiểm tra tim còn đập không. Nghĩ là làm, Cheer cuối người xuống, nghiêng mặt qua một bên áp tai vào ngực. Nhưng chưa kịp nghe được cái gì thì cửa phòng bật mở, hù Cheer mất cả hồn, bộ mặt lúng túng như vừa bị phát hiện đi ăn trộm: Mẹ ơi! Giật cả mình.

Không chỉ Cheer giật mình, cô y tá bước vào thấy cử chỉ mờ ám như vậy cũng bị hù chết khiếp. Hành động ám muội gì đây. Cô ấy tưởng hai người họ ...à mà không....là Cheer đang cuối xuống hôm Ann.

(Bởi vậy, tôi nói cô y tá này, có phải đây là hậu quả việc đọc bách hợp quá 180 phút/ ngày, nhìn đâu cũng thấy không bình thường 🤧. Cũng giống như tôi, đi ngoài công viên mà thấy 2 chị gái xinh đẹp đi cùng nhau liền suy nghĩ "ai cong ai thụ ta???" 🙄 À thôi! Bỏ qua đi.)

Khi Cheer đứng thẳng lên, chiều cao lập tức lấn áp người khác, mái tóc gợn sóng sinh động tuỳ tiện cột cao sau gáy để lộ ra cái cổ thon gọn. Mà thật ra, cô cột tóc là vì hai ngày rồi chưa gội, bữa nay là ngày thứ ba.

Khuôn mặt Cheer là sự phân chia tỷ lệ hoàn hảo mắt, mũi, miệng, không lỗi lầm một ly, cùng làn da trắng mịn không tỳ vết nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng. Cheer cười ngựng ngùng khoe ra hàm răng trăng đều như bắp, trắng như ngọc trai. Đã có ai nói với cô "nụ cười của cô cực kỳ câu người" chưa. Cười một cái sẽ làm trái tim thiếu nữ xao động.

Nhìn Cheer cười, cô y tá vành tai cũng đỏ lên: Mấy chị đẹp gái cứ yêu nhau hết đi. Em đẩy thuyền. Dằn xuống tâm tư kích động, tiếp tục đẩy xe lăn lại gần giường. Cất giọng êm ngọt nói với Cheer:

- Chị đánh thức bệnh nhân dậy nhé. Cô ấy cần phải làm vài kiểm tra.

- À!!

Cheer máy móc trả lời rồi quay lại giường gọi Ann. Cheer gọi mà không dám gọi, cho nên cô nhẹ nhất có thể chạm tay vào vai Ann, khe khẽ gọi giống như người mẹ đang đánh thức đứa con bé bỗng đang mê ngủ nướng, không chịu dậy: Chị Ann!! Chị Ann! Dậy đi, chị phải đi làm kiểm tra nè.

Ann nghe có người gọi mấy tiếng cũng mơ màng thức tỉnh, hàng mi rung rung lay động như nụ hoa đang bung cánh đón những giọt sương mai và ánh bình minh lúc buổi sớm.

Vừa mở mắt đã thấy mặt Cheer phóng đại trước mặt, Ann ngạc nhiên tưởng mình sốt quá sinh ảo giác. Tâm tư khẻ biến động, Ann trở mình, nằm nghiêng người ôm chăn vào ngực, cổ họng lúc này khô khốc, khó chịu. Trán vẫn còn nặng tựa như bị đá đè xuống. Sau khi nuốt ngụm nước bọt để cổ họng mềm lại mới có thể nặng nề lên tiếng:


- Sao cô lại ở đây?

- Tôi tới để chịu trách nhiệm với chị!!!

Cheer nói dứt khoát- rõ ràng- rành mạch.

Nghe Cheer nói xong câu này, cô y tá liếc cô một cái."Yo!! Chịu trách nhiệm??!" Chà!!!

Cô gái nhích xe lăn tới gần một chút để nghe ngóng thêm câu chuyện.

- Tôi có bắt cô phải chịu trách nhiệm cái gì đâu?

Nè! Chị đừng có dại dột như vậy chứ. Cứ để cô ấy chịu trách nhiệm đi. Dù có làm cái gì sai trái trong lúc thiếu suy nghĩ, nhưng người ta cũng có lòng với chị mà. Đừng từ chối! Cho người ta cơ hội đi!! -Cô y tá gào thét trong lòng- chị mà buông ra là mất đó!!

Cô ấy nghĩ mình phải làm cái gì đó để giúp Cheer, vì vậy cô nói như vô tình tán dốc:

- Nghe Bác sĩ nói lần này hình như bệnh không nhẹ đâu. Còn có cả bệnh cũ ảnh hưởng. Cho nên cần phải đi kiểm tra tổng quát ạ! Chị ấy bị bệnh đường hô hấp, mà phải dầm mưa, có thể dẫn tới viêm phổi đấy. Rất nguy hiểm. Sau người nhà lại sơ suất như vậy.

Y tá nói xong bước vòng qua bên kia giường bệnh, giúp Ann tháo kim tiêm truyền dịch ra.

- Đúng là thiếu trách nhiệm.

Cheer thừa nhận lỗi của mình, cô lanh lẹ đỡ vai giúp Ann ngồi dậy, lại thấy chị nhìn xung quanh giường tìm kiếm, Cheer hỏi:

- Chị muốn tìm cái gì?

- Dép của tôi!!

Nhưng mà hình như Yingtor không có chuẩn bị dép vào cho cô. Ann miễn cưỡng thả chân xuống giường. Nhưng chân chưa kịp chạm đất đã bị Cheer nhất bổng lên. Ann hoảng hồn thốt lên:

- A!!!

Rất nhanh Cheer đã bế cô đặt ngồi gọn trên xe lăn. Y tá âm thầm bắn một like cho Cheer.

Ann được y tá đẩy đi làm kiểm tra, cố ấy nói người nhà không cần đi theo, bảo Cheer ngồi trong phòng đợi. Khi hai người họ đi khỏi, Cheer bấm điện thoại gọi cho một người bạn:

- Đi mua giúp tôi đôi dép đi trong nhà...

- Phải! Ngày bây giờ..


- Dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt rồi..... Tôi đợi ở bệnh viện CK....không phải tôi, một người đồng nghiệp thôi....À! Mua thêm trái cây, và...người nằm viện cần dùng cái gì cứ mua hết tới đây.

Trong phòng kiểm tra, Ann đang làm một bài kiểm tra lực bơm của phổi.

Sau lần đầu tiên cô thổi vào một cái ống, cái ống đó liên kết với một thiết bị đo lường, trên màn hình của thiết bị có một cây kim chạy qua lại giữa những cái vạch xanh đỏ và các con số, cái kim sẽ di chuyển mỗi lần Ann thổi hơi vào đầu ống. Người bác sĩ sau khi xem xong kết quả thì nói:

- Thổi lại lần hai. Hít thật nhiều không khí và thổi vào cái ống thật mạnh nhé.

Ann làm theo hướng dẫn. Thật ra lần đầu tiên cô đã làm hết sức mình rồi, chỉ tại hơi thở cô yếu thôi. Đọc kết quả lần hai xong, anh ta lắc đầu nói:

- Sau yếu như thế này!!! Lần thứ ba nhé, thổi thật mạnh vào.

Anh bác sĩ à! Anh không thấy sự cố gắng của tôi hay sao? Tôi đã cố gắng hết sức thật đó.

Sau khi chơi trò thổi ống xong, Ann được dẫn đi chụp X-quang phổi, xét nghiệm máu kiểm tra bạch cầu, nội soi xoang. Ann có cảm giác mình được thử nghiệm hết tất cả các trò trong cái bệnh viện này rồi. Cô có phải là người bị bệnh hiểm nghèo gì đâu, chỉ bị sốt chút thôi mà. Có phải là nhầm lẫn gì rồi hay không.

Kiểm tra xong cô được đẩy về phòng, Cheer vẫn còn ở đó. Ann sợ sẽ tiếp tục bị Cheer bồng lần nữa, nên đã tính thật nhanh trèo lên giường. Nhưng Cheer đã đi tới, thả đôi dép đi trong nhà bằng lông cừu màu cam lè hình củ cà rốt xuống trước chân cô. Ôi! Cái màu thật ôn nhu. 🙄

Thật ra khi nhìn thấy đôi dép màu nhu như này, lông mày Cheer liên tục giật.

- Cậu thích những màu như thế này hả?

- Ha ha!! Tôi nghĩ phòng bệnh u ám, không khí nặng nề, nên có những màu sắc tươi tắn như vậy thì mới có sinh khí.... Sợ bà không thích màu cam, nên tôi mua hờ đôi màu khác nè. Xem thử xem.

Nói rồi hắn lôi ra đôi dép xanh dạ quang hình con ếch

-_- !

Cheer cầm đôi xanh dạ quang đuổi đánh hắn ra khỏi phòng.

Ann nhìn đôi dép xong, khẽ nói: Cảm ơn!

Không ngờ Cheer ấy cũng thật chu đáo. Ann được Cheer đỡ lên giường, đắp chăn. Nhìn túi lớn túi nhỏ chất trong phòng, mấy món này xuất hiện khi nào vậy? Thấy vẻ mặt thắc mắc đó Cheer ra vẻ phóng khoáng nói:

- Tôi có mua cho chị trái cây, sữa, đồ ăn vặt, thuốc bổ, nước yến, sôcola, còn có đồ dùng cá nhân.... Tôi cũng không biết chị còn cần cái gì nữa nên chỉ mua như vậy. Nếu chị muốn mua thêm cái gì cứ nói với tôi.


Bộ Cheer định nuôi heo hay sao vậy -_- hay muốn cho Ann định cư trong bệnh viện mấy tháng?? Mua nhiều đồ như vậy còn nói thiếu?? Sợ Ann xài giáp năm cũng không hết.

- Sức khoẻ của tôi không có gì. Chỉ là bệnh cũ tái phát. Cô không cần bận tâm như vậy.

- Chuyện hôm qua là do tôi sơ suất nên mới để chị bị bỏ lại đó. Tôi xin lỗi. Vì vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc sức khoẻ của chị cho đến khi bình phục hoàn toàn....Nếu không làm như vậy thì lương tâm tôi sẽ không yên.

Thường thì khi nói, người ta nói rất hay, còn có làm hay không là chuyện khác. Ann không tiếp tục chuyện đó nữa, mà đổi sang chuyện khác, lựa lời tiễn khách:

- Hôm nay phòng đã bắt đầu chạy kế hoạch, tổ trưởng chắc rất bận. Cô về làm việc đi. Tôi không làm phiền thời gian của cô.

- Không bận. Tôi muốn biết kết quả kiểm tra sức khoẻ của chị. Chị không có gì tôi mới yên tâm. Đợi người nhà chị vào thì tôi về cũng được....

- Tôi không báo cho người nhà.

- Không báo người nhà??

Cheer nhướng cao chân mày ngạc nhiên vô cùng, sao lại không báo cho người nhà chứ?

- Vậy ai đưa chị vào bệnh viện?

- Bạn.

- Bạn trai??!!!

Câu hỏi này Ann không trả lời cũng không có trách nhiệm trả lời, các mối quan hệ cá nhân và chuyện đời tư cô không muốn chia sẻ với ai, và cũng chưa từng. Còn đối với Cheer, không trả lời chính là đã xác nhận.

Ây ya! Người bạn trai này có phải thiếu trách nhiệm quá không. Bạn gái bệnh nặng như vậy mà hắn không có mặc ở đây chăm sóc. Làm bạn trai người ta như thế nào vậy. Hừ!!! Cheer thầm mắng.

(Yingtor cần kêu oan: là do cô ấy đuổi tôi về mà 😭)

Sau đó, căn phòng hầu như rơi vào im lặng. Cheer không hỏi thì Ann không trả lời. Một lúc sau, cái loa nhỏ ở đầu giường phát ra thông báo: "mời người nhà cô Ann số phòng 507 tới gặp bác sĩ để báo kết quả kiểm tra."

Nghe thông báo, Ann xuống giường, không có Yingtor ở đây cô đành phải tự mình đi, cũng tại cô bảo Yingtor về mà. Cheer đẩy xe lăn tới trước mặt, Ann ngước lên nhìn cô.

- Nhìn tôi làm gì. Đi thôi!

- Tôi tự đi được. Cô về đi.

- Ây da. Đã nói là phải nghe kết quả tôi mới yên tâm mà. Thế nào mấy đứa ở công ty cũng đeo bám tôi để hỏi sức khoẻ của chị. Tôi mà không trả lời được chắc mấy đứa nó bỏ tổ chức vào đây luôn. Mấy đứa rất lo cho chị.

Cheer cứ khăng khăng nói như đĩa, Ann cũng phải cam chịu để Cheer đưa đi. Vào phòng bác sĩ, nhìn thấy một người lạ đi cùng Ann chứ không phải Yingtor, Baifern ngạc nhiên hỏi:

- Chào! Không biết cô đây là gì với Ann??

- Đồng nghiệp. Ann trả lời


Cheer nhanh nhẹn chen vào bắt tay Baifern, giới thiệu bản thân:

- Tôi là Cheer, cấp trên của chị ấy. Tôi sẽ là người trực tiếp chịu trách nhiệm cho tới khi cô ấy xuất viện. Cho nên Bác sĩ cứ nói trực tiếp với tôi.

Baifern nghe Cheer nói xong chỉ cười nhẹ một cái đầy ẩn ý, đưa tay nời Cheer ngồi xuống ghế. Baifern bắt đầu xem các kết quả kiểm tra:

- Có biểu hiện bị viêm phổi nhé. Vì phổi bị tổn thương nên hoạt động yếu. Coi kết quả còn tưởng tôi đang khám cho cụ bà 60 tuổi.

"Viêm phổi" Cheer nghe xong hai từ này thấy quen, sau đó mới nhớ là đã nghe qua rồi: "miệng cô y tá đó linh ghê."

Baifern là bác sĩ điều trị căn bệnh hen suyễn cho Ann từ hơn ba năm về trước. Tuy nhiên, 2 năm trở lại đây Ann không còn đi khám định kỳ như trước nữa. Cô còn nghĩ không biết có phải Ann đã đổi bệnh viện hay đổi bác sĩ không. Không ngờ bây giờ gặp lại tình trạng lại thậm tệ hơn như vậy.

- Buổi chiều còn hay phát sốt không?

- Còn.

Baifern bỏ mấy tờ phim chụp xuống bàn, để gọn qua một bên, nhìn Ann hỏi:

- Có đi khám và uống đúng liều không?

Bị nói trúng tim đen nhưng Ann vẫn nói dối không chớp mắt:

- Không..... có!

Mà cô cũng không có nói dối. Đã lâu rồi cô không có đi khám bệnh, làm gì có thuốc mà uống chứ. Trước kia, mọi việc cô làm đều vì có mẹ bên cạnh. Bây giờ, mẹ không quan tâm cô nữa, Ann càng bỏ bê bản thân.

Baifern nhìn Ann trả lời mà không tin tưởng chút nào. Cái việc Ann bỏ thuốc không uống vô tình bị cô phát hiện được, thật ra lần đó Ann đi tái khám, Baifern hỏi "đã uống hết thuốc chưa?"

Ann thành thật trả lời "chưa!!"

Vậy là lòi ra ngay. Đi tái khám đúng ngày, thuốc cho đủ liều lượng, mà lại uống không hết thì biết ngay là bỏ thuốc. Lần đó Ann bị Baifern giáo huấn cho một buổi về tầm quan trọng của việc uống thuốc đầy đủ theo chỉ định của bác sĩ. Ann cũng đã hứa sẽ ghi nhớ rồi, vậy mà Baifern còn chưa vừa lòng. Cô ấy lưu vào hồ sơ của Ann dòng lưu ý đặc biệt "Bỏ thuốc. Không uống theo chỉ định."

Vậy là cái ghi chú đó biến Ann trở thành bệnh nhân cá biệt trong black list của mấy vị bác sĩ. Biểu hiện chính là: khi cô khám bác sĩ nào thì người đó trước tiên đều giảng cho cô một bài về việc uống thuốc đầy đủ. Phát thuốc xong lại tiếp tục dặn 7749 lần việc "nhất định phải uống thuốc đầy đủ, không bỏ liều."

Trở lại hiện tại.

Baifern chỉ định Ann phải nằm viện điều trị 7 ngày .

-------

Quay trở về trước đó vài tiếng , khi Baifern còn đang trên giường ôm bạn trai "trong mơ",cô nhận được cuộc gọi từ Yingor. Cuộc gọi chỉ ngắn gọn với vài nội dung: Ann tối hôm qua nhập viện. Sẵn cô ấy ở trong bệnh viện, nhờ Baifern làm luôn mấy kiểm tra tổng quát, bệnh gì trị đó. Sắp xếp cho Ann ở bệnh viện lâu một chút cũng không sao, ở hẵn mười bữa nữa tháng thì càng tốt. Trị hết hẳng bệnh mới cho về.

....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận