Chap 10
Không nhìn thấy bất kỳ phản kháng của Yuri, Taeyeon dịu dàng đặt môi lên cánh môi sưng đỏ, nhẹ nhàng dẫn dắt, bàn tay tiếp tục mơn trớn vuốt ve cơ thể nhạy cảm, khao khát muốn được hòa làm một cùng với mình.
"Yul, chị yêu em!"
"Taeyeon, em không thể..."
Yuri nghiêng đầu né tránh nụ hôn của người phía trên, giọng nói run rẩy yếu ớt vang lên, cô vẫn chưa thể sẵn sàng cho điều này.
"Ok! Không sao đâu!" - Tựa trán mình vào trán Yuri, Taeyeon thì thầm khẽ nhầm trấn an người yêu cũng như tự nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại, mấy ngày qua cô đã kiềm nén cảm xúc quá lâu nên bây giờ mới mất đi sự kiểm soát, Taeyeon thề rằng mình không hề muốn làm tổn thương Yuri với bất kỳ hình thức nào: "Chị đã vội vàng quá rồi, xin lỗi em!"
Vẫn khuôn mặt thân thương quen thuộc, vẫn cử chỉ dịu dàng trước đây cô từng rất thích, thế nhưng hiện tại trong tâm trí Yuri chỉ là nỗi đau khổ và tủi nhục luôn đeo đẳng cô từng giây từng phút. Yuri không cách nào xua đi những khổ sở đang đè nặng tinh thần mình, đặc biệt là khi phải đối diện với mối tình đầu này.
Yuri cuộn tròn cơ thể bên dưới tấm chăn tạo khoảng cách với Taeyeon, ánh mắt né tránh không dám nhìn vào người bên cạnh: "Làm ơn...em muốn được ở một mình..."
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi!"
Taeyeon áy náy lùi về sau, nhìn cơ thể co ro chưa hết hốt hoảng vì sự đường đột của mình, Taeyeon chỉ biết thở dài rời khỏi phòng. Bên ngoài cánh cửa, Jessica đã nhìn thấy và đoán biết phần nào câu chuyện, nhưng hơn ai hết cô cũng biết rõ thân phận của một người ngoài cuộc không thể làm được gì khác hơn.
"Yul muốn ở một mình, cô cũng đừng vào trong." - Taeyeon lên tiếng khi lướt ngang qua người Jessica bỏ về phòng, cô đang bắt đầu sợ hãi và cảnh giác vì sự thân thiết mà Jessica có được với người yêu mình. Trực giác phụ nữ đã nói cho Taeyeon biết cô không nên để họ gần nhau nữa.
Jessica mím môi nhìn dáng vẻ cô độc đang nằm trên giường, cô rất muốn vào trong cùng Yuri nhưng cũng không có lý do nào để làm vậy.
.
.
.
7 ngày sau
Kể từ ngày hôm đó Jessica đã không còn xuất hiện trước mặt Yuri, cuộc sống tẻ nhạt của vị phu nhân xấu số càng thêm lạnh lẽo. Thời gian đầu, Yuri cũng thử cố gắng thích ứng với việc không có cô điều dưỡng bên cạnh, thế nhưng nó thật sự không hề dễ dàng, Yuri thậm chí còn không thể ngủ được nếu không sử dụng thuốc an thần, việc duy trì sự sống hoàn toàn dựa vào việc truyền dịch, dẫn đến tình hình sức khỏe của cô càng lúc càng tệ.
Taeyeon đau xót nhìn Yuri nằm thiếp đi sau khi vừa uống thuốc an thần, cô đang trò chuyện cùng bác sĩ riêng của mình về tình trạng của Yuri.
"Sức khỏe của cô ấy vốn đã rất kém, hiện tại lại suy nhược ngày càng trầm trọng hơn..."
"Tôi đang cần giải pháp, không cần những lý do và vấn đề."
"Vấn đề ở đây chính là tâm bệnh, nếu bệnh nhân không được chữa trị đúng cách tôi e rằng cô ấy không cầm cự nổi một tháng nữa đâu."
Vừa nói xong, vị bác sĩ liền bị Taeyeon túm lấy cổ áo tức giận quát: "Ông nói vậy là sao? Người rõ ràng vẫn khỏe mạnh bình thường, không hề có bệnh, chỉ là triệu chứng biếng ăn và mất ngủ thôi, làm sao lại thành không cầm cự được?"
Người bác sĩ tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn trấn tĩnh lại được đáp trả: "Cô không nhìn thấy sao? Người bình thường sẽ không trở nên như vậy, cô ấy thậm chí còn chẳng buồn điều trị."
"Chết tiệt, vậy thì anh hãy làm cái gì đi chứ?"
"Jessica... Sica..." - Giọng nói trầm khàn thốt lên thu hút sự chú ý của Taeyeon, Yuri đang mê man gọi tên một người phụ nữ, và người đó lại không phải là Taeyeon.
"Hôm nay đủ rồi, anh về đi."
Ngồi bên cạnh giường nhìn khuôn mặt xanh xao của người yêu, Taeyeon đau lòng chấp nhận sự thật rằng cô đang dần mất đi Yuri, nếu tiếp tục muốn níu giữ thứ hạnh phúc đã không còn trọn vẹn của quá khứ, cô sẽ hoàn toàn mất đi người phụ nữ này.
"Cho dù là như vậy, chị cũng không để em rời khỏi tầm mắt của mình nữa đâu."
.
.
.
Jessica vẫn luôn lo lắng cho Yuri từ lúc cô được thông báo không cần đến biệt thự để chăm sóc của phu nhân nữa, hôm nay khi hay tin sức khỏe của yuri ngày càng xuống dốc, cô không hề suy nghĩ nhận lời trở về tiếp tục công việc. Nếu là trước đây Jessica sẽ dứt khoát từ chối những người xem thường mình, nhưng đối với những chuyện liên quan tới Yuri, Jessica không thể nào dửng dưng được.
"Cô ấy sao rồi?" - Jessica nhìn Yuri vẫn nằm mê man trên giường, giống như ngày cô cô bắt đầu công việc điều dưỡng này, có khác chăng cảm xúc và tình hình của Yuri càng lúc càng tệ đi.
"Yuri vừa thiếp đi, cô ấy không thể ăn được gì ngoài việc truyền dịch dinh dưỡng."
"Đó là cách giám đốc yêu thương Yuri sao?"
"Cô nói cái gì?"
"Cô có nhận ra rằng bản thân đang dần trở nên giống K không? Tôi nghĩ điều Yuri cần bây giờ không phải là tình yêu nữa mà là cuộc sống tự do, dù là ngắn ngủi cũng được."
"..."
"Tự do? Hình như tôi luôn biết điều đó nhưng vẫn cố tình lờ đi vì sự ích kỷ của bản thân mình."
Trong quá khứ, những khi Yuri hạnh phúc và cười rạng rỡ nhất là khi được tự do làm điều mình thích, tự do lựa chọn cuộc sống cho bản thân. Còn Yuri của hiện tại luôn bị đóng khung vào những ép buộc của những kẻ luôn nói yêu thương cô ấy, Taeyeon đã không nhận ra rằng bản thân cũng trở nên như vậy.
"Thời gian này cô hãy chăm sóc tiếp cho Yuri, tôi nhờ cả vào cô đấy Jessica."
"Tôi biết rồi, giám đốc."
.
.
.
Nắm lấy bàn tay gầy của người nằm trên giường, Jessica đau lòng thốt: "Đừng sợ, tôi trở về rồi!"
.
.
.
TBC.