Kẻ Nguy Hiểm

Chap 4

Jessica hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn chăm chăm vào đôi tay của mình sầu khổ, rõ ràng cô như người vô tri vô giác không hề hay biết chuyện gì, đùng một cái nhận được tin nhắn bạn trai đòi chia tay, sau đó phát hiện ra bí mật khủng khiếp có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới, cậu chủ lịch thiệp và tốt bụng hóa ra lại là một kẻ biến thái nguy hiểm.

"Hắn ta còn mới gọi điện cho mình được nghỉ làm một tuần có lương nữa chứ. Nếu là lúc trước mình còn thích thú mừng rỡ vì cậu chủ yêu vợ nên muốn tự mình chăm sóc, bây giờ mới biết do những vết tích để lại trên người cô ấy nên không muốn mình tiếp xúc. Đau đầu thật!"

Jessica đang rất giằng xé nội tâm, nếu cô báo cảnh sát chắc chắn bản thân cũng sẽ gặp không ít phiền phức, hơn hết người phụ nữ ấy rõ ràng rất tỉnh táo để đề nghị cô xem xét lại tình hình, nhưng không hề đề cập đến việc muốn mình giúp cô trốn thoát hay báo cảnh sát, Jessica không thể liều lĩnh mạo hiểm.

Tiếp tục màn vò đầu bức tóc của mình khi vẫn chưa thể nghĩ được cách tốt nhất: "Sao lúc đầu mày không nghĩ cẩn thận như giờ có phải tốt hơn không? Quên luôn cả việc bị đá vì cô mất rồi. Điên mất thôi!"

Bên ngoài cánh cửa phòng, Krystal được mẹ đề cử đến xem tình hình chị gái khi vừa chia tay bạn trai, cô chỉ thầm chặt lưỡi cảm thán: "Xem ra chị ấy tổn thương rất lớn sau khi chia tay, tạm thời không nên làm phiền vậy."

Bên trong phòng, Jessica chợt đứng bật dậy lẩm bẩm: "Không được, hai năm qua cô ấy ngày nào cũng bị tiêm thuốc mê, bây giờ có thể không sao nhưng nếu tiếp tục không khác nào cố ý giết người, mình phải làm cái gì đó thôi."

.

.


.

1 tuần sau.

"Cậu chủ lại đi công tác sao ạ?" - Jessica nhìn chiếc vali to bên cạnh K lên tiếng hỏi, hôm nay là ngày cô bắt đầu làm lại sau một tuần đầy căng thẳng ở nhà.

"Phải, vợ tôi nhà hộ lý Jung chăm sóc rồi, lần này nhanh nhất chắc cũng một tuần tôi mới về được."

"Vâng, cậu chủ cứ yên tâm làm việc nhé!"

Nụ cười giả tạo trên môi tắt ngấm đi khi K đã hoàn toàn rời khỏi nhà, Jessica kín đáo quan sát camera ở phòng khách và phòng ăn của nhà, may mắn là trong phòng Yuri không có lắp camera, nếu không việc Yuri tỉnh lại trước mắt cô đã sớm bị K phát hiện.

Đi nhanh đến phòng Yuri, Jessica nhìn lại đồng hồ của mình rồi thở dài, vẫn còn khá sớm, cô cũng không vội đánh thức cô ấy dậy, cuối cùng cô chọn cách làm những việc bình thường vẫn hay làm, lấy khăn và chậu nước ấm lau người cho cô chủ tội nghiệp.

"Xin lỗi vì đã biết quá trễ, nhưng đáng lẽ ra tôi không biết chắc sẽ tốt cho chúng ta hơn, tôi bây giờ rất sợ hãi."

Jessica hơi do dự khi cởi nút áo cho Yuri, đều cô từ lâu đã không còn thấy e ngại, vì việc cô nhìn vào cơ thể người phụ nữ này còn nhiều hơn việc nhìn cơ thể chính mình. Nhưng giờ phút này cô có chút không quen, cô sợ bản thân sẽ nhìn thấy những vết bầm chưa tan hết từ dấu tích bạo hành của người chồng xấu xa đó.

"May thật! Cô ấy đã lành lặn rồi!"

"Tôi tưởng cô đã nghỉ việc rồi chứ?" - Giọng Yuri trầm thấp vang lên làm Jessica giật bắn người.

"Cô không bị đánh... thuốc mê nữa sao?"

"Tôi đã bí mật tráo thuốc mê khi anh ta không để ý, may mắn là K không phát hiện ra. Có điều..." - Yuri nhìn lại bàn tay Jessica đang còn đặt trên ngực mình qua lớp khăn lau, ngại ngùng nói: "Vì đã tỉnh lại rồi nên tôi có thể tự chăm sóc bản thân..."

Jessica vội thu tay về: "À, tôi không cố ý. Nhưng lúc đầu cô nên nói cho tôi biết khi tôi vừa vào chứ?"

Yuri cài lại cúc áo của mình chầm chậm đáp: "K là người đa nghi, tôi cũng phải cẩn thận hơn. Cô vẫn còn nhiều thắc mắc nên mới chưa có động thái nào còn gì? Jessica!"


Jessica cảm thấy bối rối khi bị nhìn thấu suy nghĩ, người phụ nữ này tuy hôn mê gần hai năm nay nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn và sáng suốt, trước kia chắc chắn là một mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa thông minh cuốn hút.

"Phải, tôi đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng tôi không chắc đó có phải cách tốt nhất cho tôi và cô không?"

Yuri khẽ cười, cô chớp nhẹ mắt nhìn cô gái trẻ tuy ngây ngô có phần ngốc nghếch nhưng cũng rất cẩn thận và tinh tế: "Tôi không biết cô hiểu về K bao nhiêu, nhưng gia đình của anh ta có thế lực bên phía cảnh sát, việc cô báo với cảnh sát không phải giải pháp tốt, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng của cô."

Sắc mặt Jessica tối sầm lại theo từng lời nói của Yuri: "Vậy phải làm sao bây giờ, nếu không có lý do chính đáng tôi cũng không thể nghỉ ngang..."

"Không phải cô từng nói mình chia tay với người yêu sao? Cô có thể dùng lý do đó để xin nghỉ việc, nói rằng sợ không thể tập trung chăm sóc tốt cho tôi chẳng hạn."

Jessica cảm thấy càng lúc càng khó hiểu về Yuri, rõ ràng tình trạng của cô ấy không hề ổn, thế mà lúc nào nói chuyện cũng luôn nghĩ cách giúp cho cô: "Phải tuyệt vọng thế nào mà cô lại như thế? Người bình thường luôn tìm cách cầu xin sự giúp đỡ từ những người có thể giúp họ."

Yuri nở một nụ cười khác, nhưng lần này trông có vẻ u buồn hơn trước rất nhiều: "Cơ thể của tôi càng lúc càng trở nên tệ hại hơn, càng tiếp tục, có khả năng sau này tôi sẽ trở thành người thực vật thật sự khi ngày nào cũng bị tiêm thuốc vào người."

"..."

"Nếu cố gắng chịu đựng, một thời gian nữa tôi sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, biến giả thành thật như những gì đang diễn ra hiện tại, cô chỉ cần chịu đựng thêm đến lúc đó thôi."

Jessica đã không kiềm chế thêm được rơi nước mắt xúc động, nếu mọi chuyện như vậy thật thì cô thành ra cái gì đây: "Phải có cách khác chứ, cô không có ai thân thích có thể tin tưởng được sao? Tôi sẽ truyền tin cho người đó."

"Tin tưởng sao?" - Yuri thoáng dao động vì câu hỏi của Jessica, cô quả thật có người mình tin tưởng, trái tim cô cũng từng vì người ấy mà lỗi nhịp, nhưng hoàn cảnh bây giờ cô không muốn nhất chính là người đó thấy bộ dạng tệ hại của mình, càng sợ người mình yêu thương gặp nguy hiểm hơn cả chính mình.


"Xem như là không có đi, K không hề để ý đến người đó, tôi không thể phá hỏng thêm cuộc đời ai khác vì cuộc đời sắp tàn của mình."

Jessica nhìn bàn tay khẽ run lên đang nắm chặt vạt chăn bên dưới, chần chừ một lúc mới đưa tay mình ra nắm lấy an ủi: "Yuri, cô đã rất sợ hãi và cô độc suốt thời gian qua, tôi không chắc mình có thể làm gì cho cô, nhưng tôi sẽ giúp cô những việc trong khả năng của mình, tôi hứa đấy!"

"Cảm ơn cô, Jessica!" - Lúc này Yuri đã không thể che giấu thêm cảm xúc sợ hãi của chính mình, làm sao không sợ được với cuộc sống địa ngục này chứ.

"Thời gian không có K ở đây, cô hãy trò chuyện với tôi, như thế là được rồi."

"Được, tôi sẽ làm như vậy."

.

.

.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận