Kế Phụ

Phiên ngoại: Hỏng bét! Ba ba sớm tiết?

“Ba ba, tôi không muốn! Tôi tuyệt đối không muốn. . .”

Đêm khuya yên ắng, vạn vật tĩnh lặng, tất cả mọi người đang trong mộng đẹp say sưa ngủ thì tại vùng ngoại ô London, trong một ngôi biệt thự đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, thê lương, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. May mắn thay, vùng ngoại thành này chỉ có lác đác vài căn nhà; hơn nữa lại cách rất xa, nếu không người dân chung quanh nhất định sẽ bị đánh thức.

Tiếng thét chói tai truyền ra từ lầu hai căn biệt thự, duy nhất chỉ có một gian phòng sáng đèn. Một thiếu niên mắt đen, tóc đen, mang dòng máu Châu Á, đại khái chừng mười bốn tuổi; vẻ mặt giống như thiên sứ đang hoảng sợ núp trong gầm giường.

Đầu bên kia giường là một thanh niên trông vô cùng anh tuấn, cũng mang dòng máu Châu Á, dáng vẻ nam tính, thành thục. Trên tay thanh niên cầm một bộ quần áo thủy thủ màu trắng, trông rất xinh xắn; y muốn lại gần kéo thiếu niên ra.

“Tiểu Mặc ngoan, mau ra ngoài đi!” Y có ý muốn chui vào kéo cậu thiếu niên ra. Nhưng có thể vì thân hình y quá cao lớn nên không cách nào chui vào gầm giường chật hẹp, chỉ có thể đứng ngoài sốt ruột kêu lên.

“Không muốn… Ba ba là biến thái, tôi mới không thèm đi ra ngoài….” Tiểu Mặc lắc đầu cự tuyệt, sợ hãi nhìn bộ quần áo thủy thủ trong tay y, thân thể nhỏ bé càng chui rúc vào trong, co người lại.

Y thật sự quá biến thái, thế nhưng lại bảo hắn mặc đồng phục thủy thủ chỉ có nữ sinh mới mặc. Thật là đáng sợ! Hắn tuyệt đối không mặc….

“Tiểu Mặc, ba ba không phải là biến thái! Ba ba chẳng qua là muốn nhìn xem em mặc bộ thủy thủ này vào sẽ xinh đẹp tới cỡ nào. Em là bé ngoan, mau ra ngoài mặc bộ thủy thủ này vào. Bộ thủy thủ này là ba ba kêu Long Cửu đặc biệt thiết kế….” Y cau mày, ôn nhu dụ dỗ nói.

Kể từ khi Tiểu Mặc sinh xong, vì lo lắng cho thân thể của Tiểu Mặc mà suốt nửa tháng y đã không đụng tới hắn. Thật quá vất vả! May mà hôm trước Tiểu Đường rốt cục cũng nói Tiểu Mặc đã điều dưỡng tốt, có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường. Chờ đợi quá lâu rốt cuộc lệnh cấm cũng được bãi bỏ, có thể yên lòng cùng Tiểu Mặc hảo hảo làm đủ vốn rồi!

Y lập tức nhờ nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới Long Cửu nhanh chóng thiết kế giúp Tiểu Mặc một bộ quần áo thủy thủ siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp khả ái. Y muốn Tiểu Mặc mặc bộ quần áo thủy thủ này cùng mình ân ái. Mong đợi đã lâu, y muốn tình thú một chút!

Thật ra thì y rất muốn Tiểu Mặc mặc bộ đồ thủy thủ làm với mình một lần, chỉ cần tùy tiện tưởng tượng một chút bộ dáng rên rỉ khi mặc đồ thủy thủ của Tiểu Mặc là y liền cứng lên!

Vì có thể hảo hảo ân ái với Tiểu Mặc, không cho cục cưng quấy rầy bọn họ, y còn đặc biệt nhờ Tiểu Đường dẫn cục cưng sang Pháp chăm sóc mấy ngày. Vốn tưởng rằng rốt cục có thể vui vẻ ân ái với con riêng, nhưng không nghĩ tới con riêng xấu hổ thế nhưng không đáp ứng mặc bộ đồ thủy thủ này…thực khiến y tức chết mà!

“Tôi chết cũng không mặc….” Điền Vũ Mặc lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt. Hắn mặc dù là người song tính nhưng từ nhỏ đến lớn hắn cũng chỉ mặc đồ nam, chưa từng mặc qua quần áo con gái bao giờ. Bây giờ cha kế lại muốn bắt hắn mặc bộ thủy thủ này. Thật quái gở!

Hơn nữa bộ thủy thủ này thiết kế thật quá hở hang. Váy ngắn củn lên tận mông, biểu hắn làm thế nào mặc! Cha kế thế nhưng lại kêu Long Cửu đi thiết kế loại quần áo này cho hắn mặc. Thật quá hạ lưu, lão sắc quỷ. . . .

“Tiểu Mặc, em đừng như vậy mà. Ba ba cầu xin em, em đáp ứng ba ba mặc một lần thôi cũng được! Em nhìn xem bộ thủy thủ này xinh đẹp biết mấy. Em mặc vào nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp. . . .” Nghiêm Ký Hạo nhức đầu nhìn con riêng, con riêng vẫn không muốn đi ra ngoài mặc bộ thủy thủ này vào, làm sao bây giờ? Y lại không có cách nào kéo Tiểu Mặc ra, ép hắn mặc vào!

“Đó là đồ dành cho con gái, cho dù ông nói thế nào đi nữa tôi cũng không đồng ý mặc….”

“Tiểu Mặc!” Vẫn bị con riêng cự tuyệt, Nghiêm Ký Hạo vô cùng thất vọng, có chút tức giận kêu lên. Xem ra dụ dỗ không phải là cách để Tiểu Mặc nghe lời, chỉ có thể ép buộc!

“Tiểu Mặc, em thật sự không thể đi ra ngoài, ngoan ngoãn mặc bộ thủy thủ này vào, khiến cho ba ba yêu em sao? Nếu không ba ba sẽ tức giận đó! Em biết ba ba tức giận sẽ như thế nào không?” Khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống, giả bộ hung ác nói.

Không đợi con riêng phản ứng, Nghiêm Ký Hạo lạnh lùng cười, nói: “Tôi nếu như tức giận thì sẽ không để cho em gặp mặt cục cưng nữa. Cả đời em cũng đừng mong thấy nó! Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời ba ba…. ba ba sẽ đưa cục cưng đưa Tiểu Đường bọn họ làm con nuôi. Dù sao Tiểu Đường vẫn rất thương cục cưng, rất muốn cục cưng là con ruột của hắn…..

Ánh mắt lóe lên một tia cười gian, hiện tại cục cưng là sinh mạng của Tiểu Mặc. Hắn tuyệt đối sẽ không muốn đưa cục cưng cho người khác, cho nên hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ….

“Không được! Không được đưa cục cưng cho người khác. . . .” Điền Vũ Mặc lập tức hoảng sợ hét lớn.”Ông không thể đưa cục cưng cho người khác, cục cưng là của tôi…” Tiểu Mặc gấp tới độ sắp khóc. Y thật sự quá hèn hạ, thế nhưng lại lấy cục cưng uy hiếp hắn, đại phôi đản. . . .

“Vậy em còn không mau ra đây, cởi quần áo mặc bộ đồ thủy thủ này vào, hảo hảo hầu hạ ba ba. . . .” Y tà ác cười nói, thật là siêu cấp xấu xa, hư hỏng tới cực điểm!

“Ông….” Tiểu Mặc định cãi lại nhưng sợ nếu như hắn không ngoan ngoãn nghe lời y thì y thật sẽ đưa cục cưng cho người khác! Nhưng là hắn không muốn mặc bộ thủy thủ này, phải làm sao bây giờ?

“Ông cái gì? Muốn cục cưng thì ra đi, nếu không tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Long Cửu, nói hắn không cần đưa cục cưng quay về nữa. Tôi sẽ đem cục cưng cho bọn họ luôn! Hắn và Tiểu Đường nhất định sẽ rất vui vẻ….” Y uy hiếp nói. Thật ra thì y mới không nỡ đem cục cưng cho người khác, không còn cách nào khác nên y mới cố ý nói vậy hù Tiểu Mặc!

“Tôi. . . . Tôi đi ra ngoài, ông đừng đem cục cưng cho người khác!” Cục cưng chính là mạng sống của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cục cưng cho người khác. Không còn lựa chọn nào khác hắn chỉ có thể từ gầm giường bò ra.

Hắn thật quá ngu ngốc. Hôm qua khi Long Cửu và Tiểu Đường đến rước cục cưng, hắn không nên đồng ý cho bọn họ mang cục cưng đi. Nếu vậy thì bây giờ cũng sẽ không bị y uy hiếp!

“Lúc này mới ngoan nè!” Y lộ ra nụ cười thỏa mãn, đưa bộ đồ thủy thủ cho Tiểu Mặc. “Con ngoan, mau mặc vào! Ba ba mong đợi đã lâu….”

“. . . . Tôi chán ghét ông, ba ba bại hoại. . . . .” Tiểu Mặc tức giận nhận lấy bộ đồ thủy thủ, hung hăng liếc mắt lườm cha kế, nghiến răng nghiến lợi mắng. Trên đời này thật tìm không ra người tệ hơn cha kế, quá xấu xa, hắn thật muốn không bao giờ….thích cái loại ghê tởm, hư hỏng cha kế này nữa.

“Em càng ghét tôi chứng tỏ em càng yêu tôi. Cho nên em phải ra sức chán ghét tôi hơn nữa! Tôi không để ý đâu, dù sao thì tôi cũng sẽ cho rằng đó là phương thức bày tỏ tình yêu của em đối với tôi….” Y cười đùa nói, vẻ mặt thật cao hứng phải biết!

Nếu để Tiểu Mặc biết, cha kế của hắn thích nhất là nghe thấy hắn gọi y là ba ba bại hoại, muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn. Hắn nhất định sẽ tức đến xịt khói! Ha ha ha. . . .

“Ông…ông…” Tiểu Mặc bị sự vô sỉ của y làm cho tức đến phát run.

“Nếu như muốn cục cưng thì phải nhanh cởi quần áo ra, mặc bộ thủy thủ này vào!” Y không để ý đến vẻ mặt tức giận của hắn, hơi mỉm cười nói.

Tiểu Mặc cắn răng, lại một lần nữa hung hăng trừng mắt liếc y một cái, không cam lòng xoay người cởi áo ngủ xuống, ngượng ngùng mặc bộ thủy thủ vào.

Hắn vừa mặc đồ, trong lòng vừa âm thầm mắng cha kế. Thật mắc cở chết được! Hắn thế nhưng lại mặc đồ con gái, nếu bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ nói hắn là nhân yêu, là biến thái! Cũng tại y làm hại, y tuyệt đối là người biến thái nhất trên toàn vũ trụ này….

“Tiểu Mặc, mặc có vừa không? Mau quay lại cho ba ba xem….Thật là đứa nhỏ hay xấu hổ, rõ ràng sớm đã bị ba ba nhìn sạch hết rồi còn bày đặt xoay người sang chỗ khác sợ bị ba ba thấy….” Y sốt ruột thúc giục, muốn lập tức nhìn thấy bộ dạng mặc đồ thủy thủ của Tiểu Mặc có bao nhiêu xinh đẹp.

Thật ra thì nếu như có thể, y thật hy vọng có thể tự mình giúp con riêng mặc bộ thủy thủ này vào nhưng y biết Tiểu Mặc nhất định sẽ không đồng ý. Lấy cục cưng uy hiếp con riêng đã đủ khiến cho con riêng tức giận rồi nếu như bức bách hắn để mình giúp hắn mặc đồ vào, hắn có thể sẽ giận thật! Nếu như Tiểu Mặc thực sự bị chọc cho tức giận thì sẽ không vui nữa. Tiểu Mặc mà giận thật thì sẽ phi thường kinh khủng….

“Mặc xong….” Tiểu Mặc buộc lại nơ bướm, xấu hổ xoay người đi qua.

Y nhất thời ngây người, mặc bộ đồ thủy thủ màu trắng này vào Tiểu Mặc trông thật khả ái động lòng người, bộ dáng xinh đẹp hấp dẫn so với bất kì nữ nhân nào cũng đều có hương vị hơn. Nếu không phải là hắn còn nhỏ quả thực có thể dùng đến cụm từ “phương hoa tuyệt đại” để hình dung. Hắn so với cửu thiên huyền nữ còn muốn đẹp hơn. Y thật không biết dùng từ ngữ nào thích hợp để hình dung vẻ đẹp của con riêng trong lúc này….

Bị cha kế nhìn chằm chằm, Tiểu Mặc càng thêm ngượng ngùng. Thân thể của hắn có hơn phân nửa là bị lõa lồ ở ngoài. Bộ đồ này thật quá hở hang, hắn chưa từng mặc thứ đồ nào lộ liễu này vậy, cảm giác này thật không được tự nhiên. . . .

“A ——” đang lúc Tiểu Mặc xấu hổ không thôi thì sói cha kế đột nhiên nhào tới đem hắn áp trên giường….

“Ông làm gì?” Tiểu Mặc nhìn cha kế đè lên người mình, ánh mắt phát sáng, vẻ mặt lang hóa, xấu hổ hét lớn, khẽ giằng ra.

“Tiểu Mặc, tôi muốn ăn em! Em quá xinh đẹp, quá khả ái, quá ngon miệng! ba ba không thể nhịn được, ba ba muốn lập tức ăn em sạch sẽ….” Y kích động kêu lên, sắc tình phát ra tiếng sói tru, cúi đầu thô bạo hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của Tiểu Mặc.

Nam tính dục vọng của y bởi vì con riêng đang thống khổ gầm thét. Y thật khó chịu, cũng không muốn nhịn nữa! Y muốn lập tức đoạt lấy con riêng, không cách nào yêu hắn cho đủ. Muốn đoạt lấy mỗi một tấc da tấc thịt trên người hắn, muốn đem hai lỗ nhỏ của hắn thao sưng, khiến cho hạ thân hắn chảy nước cả đêm….

“Ngô. . . Ngô ưm. . . Buông ra. . .” Tiểu Mặc bị y hôn đến sắp không thở nổi, thống khổ dùng sức đẩy y ra.

“Tiểu Mặc. . . .” Y cau mày nhìn hắn, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ không vui.

“. . . . Ông. . . . nhẹ nhàng một chút! Không nên thô bạo như vậy, người ta….sợ….” Tiểu Mặc nhìn y một cái, e lệ nhỏ giọng nói. Hắn biết tối nay y tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, không làm với hắn một lần y tuyệt đối sẽ không buông tha! Hơn nữa đã hơn nửa tháng y không đụng vào người hắn, quả thật khiến y nhịn sắp điên rồi. Hắn….bản thân hắn cũng có chút muốn. . ..

“Cảm ơn em, em yên tâm, tôi nhất định sẽ rất ôn nhu, mới vừa rồi là tại tôi quá gấp gáp! Lần này tôi nhất định sẽ rất ôn nhu. . . . .” Thấy Tiểu Mặc không phải là muốn cự tuyệt mình, y lập tức cười toe toét, vội vàng gật đầu nói.

“Nhớ sau khi làm xong phải nhanh rước cục cưng về!” Tiểu Mặc dặn dò nói

“Ừm!” Y gật đầu, ở trong lòng cười xấu xa, chờ đón cục cưng về xong y muốn cho Tiểu Mặc ôm cục cưng làm với mình. Vừa mới nghĩ tới cảnh đó, quá kích thích!

Nam nhân cúi đầu hôn lên môi Tiểu mặc, bất quá lần này ôn nhu hơn nhiều. Tiểu Mặc cũng không giãy dụa phản kháng nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường để y….

Hôn môi xong, y từ cằm hôn xuống cái cổ trắng nỏn của Tiểu Mặc. Những chỗ đôi môi chạm qua đều xuất hiện những dấu đỏ rực.

Y không muốn cởi bộ đồ thủy thủ trên người Tiểu Mặc xuống mà chỉ kéo áo hắn ra, để lộ làn da trắng nỏn như ngọc, trơn mịn như gấm. Bởi vì sau khi sinh xong nên bộ ngực so với lúc đang mang thai càng đầy đặn hơn. Mặc dù ngực không to đủ để một bàn tay ôm trọn nhưng so với trước kia, bộ ngực của hắn đã trở nên mềm mại, đầy đặn hơn rất nhiều, vô cùng hấp dẫn…..

Trên bộ ngực trắng ngần là hai đầu nhũ đỏ tươi chói mắt, cũng bởi vì sau khi sinh xong nên hai đầu ngực đã to bằng hai trái anh đào nhỏ. Đáng tiếc là bên trong không có sữa.

Ngay từ khi Tiểu Mặc mới sinh xong y đã lập tức nhìn xem ngực của Tiểu Mặc có sữa hay không nhưng đáp án phủ phàn làm y vô cùng thất vọng. Không biết có phải vì tại Tiểu Mặc còn nhỏ hay không mà sinh con xong vẫn không có sữa cho con bú; chỉ có thể để Tiểu Tiểu bú sữa bột….

Mặc dù ngực Tiểu Mặc không có sữa nhưng vẫn là bảo bối yêu nhất của y. Y ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve hai trái anh đào. Tiểu Mặc lập tức thở gấp.

“Ưm a. . . . Nga ngô. . . A a. . . Ba ba. . . . Đừng đụng vào chỗ đó, thật khó chịu…. A a. . . Nga nha. . . Ba ba, phía dưới. . . . A a. . . . Phía dưới cứng. . . . A a a. . . . Nga Hmm. . . Aha. . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc đỏ lên, ngượng ngùng nhỏ giọng nói với cha kế.

Mới vừa sinh xong nên thân thể nhạy cảm đến kinh người, chẳng qua là bị y vuốt ve hai đầu nhũ, dục vọng phía dưới đã trở nên căng tức. Ngay cả Tiểu Mặc cũng bị thân thể nhạy cảm, *** đãng của mình hù không nhẹ…

“Không thể nào! Ba ba mới vừa đụng có một chút mà đã vậy, quá mau đi….” Y nghe thấy vậy cũng kinh hãi, kinh ngạc kêu lên, lập tức kéo váy Tiểu Mặc lên xem có phải thật là cương lên không.

Bởi vì bên trong Tiểu Mặc cái gì cũng không có mặc nên sau khi kéo váy lên là y đã thấy tiểu ngọc hành cao cao đứng vững rồi, tiểu khả ái rất khát khao a!

“Ba ba hư, đừng xem nữa… Xấu hổ . . . . Mắc cở chết được. . . .” Tiểu Mặc quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn y nữa, mắc cỡ đến cổ đều đỏ ửng. Hắn thật quá mất thể diện, mới bị ba ba sờ sờ hai đầu nhũ mà đã dựng lên. Hắn càng ngày càng *** đãng hạ lưu rồi! Hắn không còn mặt mũi nào gặp ba ba nữa. Hắn thật hận không thể nhanh chóng tìm một cái động chui vào…..

“Tiểu sắc quỷ, thèm khát ba ba đến vậy sao? Mới bị ba ba đụng hai cái, tiểu kê kê đã không thành thật rồi. Thật là siêu cấp tiểu sắc quỷ, siêu cấp tiểu *** phụ. . . . .” Y nắm lấy hạ thể khả ái của Tiểu Mặc.

“A a. . . Ba ba, không nên. . . . ưm a a. . . . Đừng như vậy. . . . A a. . . . Nga nha. . .ba ba thật hư, không cho phép đụng vào tiểu kê kê của tôi….. A a a. . . . Nha a a. . . .” Tiểu Mặc mắc cở, có ý muốn đẩy y ra nhưng lại không nỡ, muốn đại côn th*t làm cho khoái cảm. Giống như y, thân thể cấm dục nửa tháng trở nên rất cơ khát. Hắn và y đều khát khao đối phương….

“Tiểu kê kê của em muốn ba ba như vậy, ba ba dĩ nhiên phải hảo hảo thỏa mãn hắn!” Y cười tà, kéo hai chân ngọc của Tiểu Mặc ra để hạ thể thần bí của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài. Hạ thể của Tiểu Mặc hoàn toàn khác với thiếu nam và thiếu nữ bình thường khác, hắn thế nhưng có cả hai bộ phận sinh dục nam nữ…

Y tiếp tục xoa nắn tiểu côn th*t của Tiểu mặc, một tay khác mò xuống vuốt ve tiểu mật hoa và cúc huyệt phía dưới phân thân

“A a a a. . . . . A nha. . . . Ba ba. . . . A a. . . . Ba ba. . . . Nga ngô. . .phía dưới của tôi nóng như thiêu cháy….ưm a….. thật thoải mái. . . . A a. . . Sảng khoái. . . . . A a nha nha. . . .” Ba chỗ mẫn cảm nhất đều bị y tà ác chơi đùa. Tiểu Mặc cảm thấy dục tiên dục tử, ba chỗ khác nhau truyền đến khoái cảm kịch liệt, xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể hắn, cảm giác vô cùng kích thích làm cho hắn nhịn không được phải chảy nước mắt.

“Tiểu bảo bối, xem em thoải mái đến như vậy nhị thúc cũng thật kích động. Nhị thúc thật muốn đâm vào tao muội muội của em, nó cũng muốn sung sướng. . .Nhị thúc thật muốn biết tiểu muội muội sau khi sinh con xong có bị lỏng hay không…..” Nhìn Tiểu Mặc sảng khoái vui vẻ, bộ dáng xuân tình nhộn nhạo khiến trong lòng y như hổ gầm, ngưng vuốt ve Tiểu Mặc, kéo quần xuống.

Bên trong của y và Tiểu Mặc giống nhau, đều không có mặc gì cả. Tiểu huynh đệ lớn đến dọa người, đã sớm ngẩng cao đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chuẩn bị làm một cuộc đại chiến.

“Tiểu lẳng lơ, nhị thúc tới đây….” Y cầm lấy phân thân tràn đầy tinh thần, nhắm vào cánh hoa tinh mỹ đâm một phát, như bổ đôi thân thể Tiểu Mặc ra….

“A a a ——” Tiểu Mặc nắm chặc bả vai của cha kế, kêu to một tiếng, dùng sức thả lỏng thân thể tiếp nhận sự xâm chiếm của ba ba. Gậy lửa khổng lồ giống như một bó đuốc sống thiêu đốt cái lỗ nhỏ. Bất quá mặc dù y rất nôn nóng nhưng cũng không đánh mất lý trí, động tác vẫn phi thường ôn nhu, cũng không có tổn thương tới hắn!

Y vừa cẩn thận, nhẹ nhàng tiến vào hoa huy*t của Tiểu Mặc, vừa dùng ngón tay tiếp tục khuấy động, mơn trớn ngọc hành và cúc huyệt, không muốn hắn bị côn th*t đâm đau. Y dụng tâm lương khổ khiến Tiểu Mặc không còn kêu thảm thiết nữa, chẳng qua là phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái. . . .

“Ưm a. . . . . Ngô. . . . Tiến vào. . . . . A a. . . . Ba ba đi vào bên trong. . . . Nga nha. . . . Ừ ngô. . . . .”

Đại nhục bổng o0o hùng vũ từ từ len lỏi vào bên trong nhỏ hẹp. Bị quái vật to lớn đột nhiên xông tới, thân thể tự nhiên cảm giác một áp lực đáng sợ, còn có một chút đau nhức. Nhưng khoái cảm từ ngọc hành và hậu huyệt phía sau nhanh chóng truyền đến làm cho chút đau nhức nào không thấm vào đâu cả….

“Tiểu Mặc, lỗ nhỏ này của em thật chặt, thật nhỏ, hoàn toàn không giống vừa mới sinh em bé! Em thật đúng là bảo bối của ba ba….” Hoàn toàn tiến vào thân thể của Tiểu Mặc, phát hiện hắn vẫn chặt như lúc ban đầu, y vui mừng cười to nói, hài lòng cực kỳ, đại nhục bổng o0o hưng phấn động động, vui vẻ di chuyển trong cơ thể con riêng.

“A a. . . Ba ba đừng gấp…. A a. . . Ừ a a…..Nhị thúc sáp….tiểu muội muội…. A ừ. . . . thật sảng khoái. . . . A a. . . .” say mê khoái cảm mà ba ba mang tới. Tiểu Mặc không nhịn được *** đãng kêu to.

“Ai bảo nhị thúc đã thật lâu không có ân ái với muội muội. Hôm nay nhị thúc phải hảo hảo chơi….tiểu lẳng lơ này. Thật con mẹ nó chặt như vậy….” Y vui vẻ lay động, hai tay ra sức hầu hạ ngọc hành và cúc huyệt của Tiểu Mặc, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Mặc, cười *** nói.

Tiểu Mặc quần áo xốc xếch, thân thể nửa kín nửa hở, *** đãng hạ lưu nằm dưới người mình, mở rộng hai chân cho y thao, âm thanh rên rỉ *** mỵ phát ra từng hồi. Hưởng thụ lỗ nhỏ xiết chặt đến mê người của Tiểu mặc, khỏi phải nói y có bao nhiêu kích động, bao nhiêu hạnh phúc.

Thật tốt quá! Sau nửa tháng, Tiểu Mặc rốt cuộc cũng nằm dưới thân mình, mặc cho mình *** ngoạn, ra sức thao. Thân thể đặc biệt này của hắn thật đẹp, so với thiên sứ còn khả ái hơn. Thân thể này của Tiểu Mặc chỉ thuộc riêng mình y, người khác hoàn toàn không thể đụng vào. Điều này khiến y cực kì hạnh phúc, y thật là người đàn ông hạnh phúc nhất trên cõi đời này.

Hưng phấn quá độ, phân thân chôn trong tiểu huyệt nóng bỏng mê người thế nhưng lại sớm tiết. Dương cụ mới thao được mấy cái, thế nhưng mầm móng nóng hổi đã phun vào trong thân thể Tiểu Mặc.

“Ba ba, sao lại nhanh như vậy a? Giờ mới bắt đầu mà….” Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn y, không thể tin được y thế nhưng lại bắn ra sớm như vậy. Y luôn luôn mạnh mẽ, phi thường cường tráng, làm lúc nào cũng khiến cho hắn chịu không nổi. Y thể lực bền bị đến kinh người, lúc nào cũng là hắn bắn trước. Sớm tiết? Chưa có lần nào y bắn ra trước hắn, chuyện gì xảy ra vậy?

“. . . . .” Y cũng u mê, vẻ mặt khó có thể tin được. Mình thế nhưng lại sớm tiết? Thượng Đế ơi! Y chưa bao giờ như vậy, mẹ kiếp, có lầm hay không! Thế nhưng lại ở trước mặt Tiểu Mặc sớm tiết. Bây giờ đang là lúc quan trọng mà, thật không muốn sống nữa a!

“Ba ba. . .ba ba có phải hay không bất lực?” Tiểu Mặc chần chờ một chút, lớn mật xấu hổ hỏi.

“Em nói gì?” Nghe thấy vậy, y nhất thời tức điên. Đàn ông bị nói gì cũng được, nhưng không thể cho phép người khác nói hắn bất lực!

“Tôi. . . .” Trong lòng Tiểu Mặc kêu to không tốt, hỏng bét, hắn gây họa rồi. Lần này nhất định ba ba sẽ không bỏ qua cho hắn, không biết y có làm gì hắn không?

“Em thế nhưng lại dám nói tôi bất lực? Mẹ kiếp, tôi sẽ cho em biết đến tột cùng là tôi có bất lực hay không!” Vốn rất tức giận, y lại càng thêm giận dữ, thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm Tiểu Mặc, nghiến răng nghiến lợi mắng. Tôn nghiêm đàn ông của y đã bị Tiểu Mặc vũ nhục nghiêm trọng, y nhất định phải bù đắp lại mặt mũi!

“Ba ba, tôi sai rồi, van xin ba ba tha thứ cho tôi….” Nhìn gương mặt tuấn tú xanh mét, ánh mắt đỏ ngầu như sắp phun ra lửa của ba ba, Tiểu Mặc mếu máo, đáng thương cầu khẩn nói, nhưng là đã quá muộn!

“Tiểu lẳng lơ, dám mắng lão tử bất lực. Hôm nay lão tử nhất định phải làm cho em biết tôi rốt cuộc là có bất lực hay không! Tiểu tiện nhân, em chuẩn bị ba ngày không thể xuống giường đi! Lão tử hôm nay phải làm một trăm lần…”

“Một trăm lần?! Tôi không thể—— ”

Trong nhà truyền ra tiếng thét thê lương, đáng thương, sau đó cả một đêm vọng ra tiếng rên rỉ kiều mỵ mê người và tiếng khóc…..

Ai! Đáng thương Điền Vũ Mặc không biết phải nằm trên giường bao lâu. Từ chuyện này có thể rút ra một bài học kinh nghiệm, không thể ăn nói lung tung, nếu không kết quả sẽ vô cùng thê thảm nha….

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui