Ngày hôm ấy, sự kiện đầu tiên đánh dấu một chuỗi những sự kiện kinh hoàng nhất trong lịch sử nhân loại. Thậm chí sau này, chúng còn được đưa vào sách vở như lời cảnh tỉnh đến với thế hệ muôn đời sau, rằng mẹ thiên nhiên đã từng giận dữ như thế nào.
Tàu Dương Cầm là con tàu được kì công xây dựng bởi những nhà tài phiệt hàng đầu tại Việt Nam lúc bấy giờ. Thật khó mà tin được khi họ bỏ ra một số tiền khổng lồ để đóng một con tàu và tổ chức bữa tiệc lộng lẫy với cái giá mấy chục nghìn vé vào cửa ngay trong ngày khai trương. Báo chí rầm rộ săn tin, ca ngợi nhà đầu tư bằng những lời lẽ hoa mĩ nhất. Dân chúng từ ngạc nhiên tới nghi ngờ, rồi chuyển sang háo hức chuẩn bị những bộ đồ sang chảnh cho buổi tiệc tại con tàu sang trọng tới độ nếu họ bỏ lỡ cơ hội lần này, rất có thể họ chẳng bao giờ được bước chân lên đó lần nào nữa.
Tất nhiên, báo chí và cả người dân đều có một thắc mắc, với vé vào cửa hấp dẫn như vậy, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người tới từ khắp nơi trên cả nước. Dù gì thì tàu Dương Cầm cũng chỉ là một con tàu, làm sao có thể chứa hết chín mươi triệu dân Việt Nam, chưa kể cả người nước ngoài đây?
Không ngoài sự mong đợi, giới tài phiệt nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho đại chúng. Tàu Dương Cầm sẽ được khai trương tại cảng biển Ninh Bình, vì vậy mà trong thời điểm ngành hàng không đang bị tê liệt nghiêm trọng, chỉ những con dân từ Thanh - Nghệ - Tĩnh trở vào Bắc mới kịp tới cảng để được hưởng cái diễm phúc xa hoa ấy.
Trong khi những con dân miền Nam đang tiếc hùi hụi thì ở ngoài Bắc, nhà nhà chẳng kịp mừng rỡ, tất bật chuẩn bị đồ đạc, gọi xe và lên đường tơi Ninh Bình ngay trong đêm. Cũng như bao người khác, An dùng toàn bộ số tiền chắt chiu cả năm trời sắm cho mình nào là váy vóc, son phấn, mua những thứ bình thường cô chỉ dám đứng nhìn và kiêu hãnh diện lên ngắm nghía. Chỉ trong thoáng chốc, cô cảm thấy một năm trời bán mình cho tư bản không hề uổng phí. May mắn làm sao, với một con dân sinh ra và lớn lên tại Ninh Bình, tất cả những việc cô phải làm chỉ là sắm sửa quần áo rồi chờ tới ngày thì rảo bước về phía con tàu.
Ở thời điểm ấy, tàu Dương Cầm đích thị là bước tiến mới trong hàng hải Việt Nam. Nó đứng sừng sững nơi vách biển, hiên ngang đón từng cơn sóng dữ dội tạt vào mạn tàu. Bảy giờ tối mới bắt đầu bữa tiệc, mà năm giờ chiều đã có hàng trăm người lũ lượt kéo nhau tới. Đến đúng bảy giờ, có ổng cộng hơn hai nghìn bảy trăm người đã tham gia. Truyền thông đứng kín cảng, cập nhật tin tức từng giờ. Nhiều kênh còn sẵn sàng chi tiền, đưa nhân viên lên tàu, phỏng vấn trực tiếp người dân ở trên đó.
An diện trên mình chiếc váy trắng đính vài viên đá quý cùng đai lưng bằng da màu nâu gỗ xoan, kèm theo mái tóc dài gợn sóng cô mới làm lúc chiều, trông cô khác gì thiếu nữ nhà khá giả, trốn ba trốn má rong ruổi trong những bữa tiệc về đêm.
An tự thấy mình xinh, xứng đáng được dạo một vòng quanh con tàu thay vì chen chúc trong cái náo nhiệt ở sảnh chính. Cô bước ra sân, dựa người vào lan can, tận hưởng làn gió biển mà thường ngày nó vẫn thổi vào cô nhưng hôm nay dường như lại mới mẻ đến lạ kì. Chỉ trong một khắc, An cảm nhận được bộ não bỗng chốc bừng tỉnh, điên cuồng nhắc nhở cô rằng bằng những kiến thức trước giờ của sinh viên ngành Địa lí học, cô hoàn toàn nhận ra sự bất thường của cơn gió. An cảm nhận rõ rành rành mẹ thiên nhiên đang liên tục kêu gào cô mau đi xuống tàu, về nhà và ngủ một giấc ngay lập tức. Thế nhưng, bằng niềm tin mãnh liệt lên con tàu kiên cố cùng sợi xích vừa dày vừa nặng đang giữ con tàu lại, cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của tự nhiên, bình thản bước vào khoang tàu, tiếp tục chuyến đi tự do của bản thân.
"Có vẻ như sắp có giông, hoặc một cơn mưa nhỏ. Thế tức là mình không nên ra ngoài sân nữa."
An nhanh chóng tìm được khu nghỉ ngơi, cô vào đại một phòng, chốt cửa lại rồi đánh một giấc. Có trời mới biết, trong khoảng thời gian An ngủ, từng sự kiện lớn nhỏ xảy ra, một cách ngẫu nhiên, trở thành bước đệm cho bi kịch thực sự đằng sau bức màn.
Chín giờ tối, mây đen ẩn mình trong màn đêm, kéo đến vây kín bầu trời. Chỉ khi mặt trăng bị che lấp, phía truyền thông và cả người dân mới để ý đến. Không lâu sau đó, từng hạt mưa tí tách rơi, nhanh dần, nặng dần. Không ít nhà báo và phóng viên đã chán nản bỏ về do đứng chờ suốt hai tiếng đã chẳng thu được cái gì mới mà lại còn gặp mưa. Phần còn lại thì cũng thu dọn đồ đạc khi họ nhận thấy rằng mưa bắt đầu dày hơn. Về phía con tàu, ngay khi vài giọt nước đầu tiên bắt đầu rơi xuống, nhân viên đã nhanh chóng đưa người dân vào đại sảnh, nhuốm màu không gian bằng âm nhạc và đồ ăn thức uống. Bọn họ đã phạm một sai lầm khủng khiếp, đem chừng ấy người cách ly với tiếng mưa giông sấm chớp đang ngày một lớn dần trong đêm tối.