Chín giờ rưỡi, một sự kiện ngẫu nhiên đến không thể ngẫu nhiên hơn đã xảy ra. Mắt xích nhỏ trong dây xích lớn đang giữ con tàu bị một tảng đá thô kệch bay tới, đập méo một bên. Dòng biển thì ngày càng dữ dội, giằng co với dây xích, cướp con tàu khỏi bến cảng. Mắt xích không còn nguyên vẹn chống chọi với thiên nhiên. Nhưng ai mà chống lại được thiên nhiên chứ, biển đã thực sự cướp được con tàu. Dây xích lớn nhất đứt làm đôi. Những dây xích nhỏ khác không chịu được sức nặng của con tàu, lần lượt đứt lìa. Từng cơn sóng lần nữa đập vào mạn thuyền đưa tàu Dương Cầm hòa vào biển lớn.
Uỳnh!
Tiếng động lớn đánh thức An dậy ngay tức khắc. Cô vội vã mở cửa phòng ra. Âm nhạc từ đại sảnh lập tức ập tới, xông thẳng vào não bộ, khiến cô bị chấn động, ngã khuỵu xuống.
Thi thoảng kĩ thuật cách âm tốt quá cũng không phải chuyện gì hay ho.
"Cái thứ âm thanh khủng khiếp gì đây". Cô bực bội càu nhàu, đứng vội lên và hướng về căn phòng ngay bên phải – phòng A201, cũng là nguồn cơn đã gọi mình dậy.
Cùng lúc đó, cũng có một ông chú trung niên từ căn phòng ngay cạnh đi ra. Không cần hỏi cũng biết, chú muốn phàn nàn về âm thanh vừa rồi.
Hai chú cháu chào hỏi nhau lấy lệ, rồi kiên nhẫn gõ cửa phòng A201 nhưng không có chút phản ứng gì. Cả hai định bỏ về thì ông chú phát hiện cửa phòng không khóa.
"Gái đứng đây chờ chú, chú vào thử xem có chuyện gì không".
Ông chú dặn dò An một chút, rồi mở cửa đi vào.
Chú chưa đi được một bước, đã kinh ngạc đứng sững lại ở cửa. An lấy làm lạ, cũng ngó đầu vào theo.
Một người đàn ông trưởng thành nằm bất động dưới sàn nhà. Máu tươi nhuộm đỏ căn phòng, bắn cả lên tường, nằm lẫn trong vũng máu còn có những viên bi đỏ tươi, vài viên vẫn đang lăn long lóc. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, hòa lẫn với thứ mùi bẩn tưởi nào đấy kích thích cổ họng, trực trào nôn ra bữa tối mới ăn xong.
An sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, mất thăng bằng rồi ngã xuống. Cô còn kinh hãi hơn nữa khi chứng kiến ông chú trung niên chạy tới, bất chấp việc dính máu và lật cái xác lên, nhưng ngay sau đó ông chú đau đớn bóp lấy cổ, tay còn lại đập thùm thụp lên ngực cho đến khi máu tươi cùng những viên bi đỏ bắt đầu trào ra từ miệng. Chỉ sau vài phút, một người đàn ông khỏe mạnh đã biến thành cái xác nằm bất động trong vũng máu.
Một viên bi đỏ lăn về phía cửa kéo An ra khỏi cú sốc. Cô sợ hãi hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy và đâm sầm vào nhóm người vừa tới từ sảnh lớn.
Họ nhanh chóng nắm bắt tình hình, ôm lấy vai cô gái đang kích động: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
An dùng hết sức bình sinh, run rẩy nói:
"Họ chết rồi".
"Ai chết cơ"? Nhóm người kia gặng hỏi thêm.
Cô chỉ vào căn phòng A201, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.
Đoàn người dần đi và căn phòng. Hai người đi trước bước nhanh qua đỡ lấy xác chết. An sợ hãi hét lên: "Đừng động vào." Nhưng đã quá muộn, họ đau đớn ôm lấy cổ, quay người lại cầu cứu trong vô vọng. An trông thấy họ sắp bước tới đây, cô dãy mạnh ra khỏi người đang ôm vai cô, bỏ lại hai chữ "chạy đi" rồi nghe theo đôi chân mà chạy thật xa.
Tiếng gào thét ngày một lớn dần. An nhận ra không chỉ có mỗi phòng A201, khắp nơi đều thấy máu và những viên bi đỏ chết chóc. Tới những thằng ngu nhất cũng thừa biết một điều rằng: Con tàu nhiễm phải bệnh dịch kì quái nào rồi. Nhưng chỉ có trời mới biết, còn thứ đáng sợ hơn ở đằng sau, thứ công trình đồ sộ kiên cố này sắp bị nuốt chửng bởi biển cả.
Bản năng sinh tồn mãnh liệt dẫn lối An đến khu vực ngoài trời. Như tất cả những người đã tới đây, cô quỳ rập xuống, tuyệt vọng nhìn khoảng không đen kịt trước mặt xen lẫn sấm chớp và gió bão.
Lúc ấy là mười giờ rưỡi, An khóc tới khàn cả cổ, hoảng loạn bấm gọi từng dãy số trong danh bạ. Điện thoại đã mất sóng từ lâu. Tàu Dương Cầm – niềm tự hào của giới tài phiệt đang lênh đênh trên biển, bị màn đêm vây hãm, bị gió bão lăm le phá hủy, phía trong khoang còn cả thứ bệnh dịch sắp lan ra khắp con tàu.
Có lẽ mẹ thiên nhiên vẫn còn muốn cứu lấy An. Có lẽ số phận của cô không phải là chết giữa biển khơi khắc nghiệt. Có lẽ vì vậy mà cô đã nhìn thấy ánh sáng của hy vọng – ánh đèn rọi tới từ ngọn hải đăng gần đó. Ngay lập tức, cô vớ lấy phao cứu sinh rồi nhảy thẳng xuống biển, nhằm hướng ngọn hải đăng mà bơi, cho đến khi tâm trí cô bị xâm chiếm bởi bóng tối, ngất lịm đi giữa giông bão.
Reng reng reng..
Tiếng chuông báo thức xé tan sự cô đơn lạnh lẽo của đại dương. Trần Hòa An, lúc ấy đang học lớp sáu, bừng tỉnh sau cơn ác mộng đầu tiên trong cuộc đời. Cô vẫn chưa thoát khỏi cú sốc, nước mắt đầm đìa, mồ hôi túa ra như mưa. Dư âm khủng khiếp của cơn mơ tàn phá dữ dội tâm trí đứa trẻ mười hai tuổi, khiến nó không khỏi rùng rình khi nhớ lại và khóc toáng lên ngay lập tức.