Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Trong kinh thành, lòng người kinh hoàng, đều trốn ở trong nhà không dám ra ngoài. Văn Đế Triệu Hạo Uyên từ trong miệng Lâm gia biết được những binh lính ngoài thành kia là do Triệu Á Thanh dẫn tới đánh, liền nổi giận ngút trời. Lúc này cũng hiểu ra vì sao ép hỏi Đỗ gia nhiều ngày, vẫn không tra được chuyện có liên quan đến binh phù. Thì ra Đỗ gia đã sớm đưa binh phù cho Triệu Á Thanh! Ban đầu cũng không nên tồn tại tâm thiện, bỏ qua tên oắt con này!

Loạn trong giặc ngoài, bên ngoài đều đang đánh. Chiến báo từ tiền tuyến, bởi vì có Triệu Á Thanh dẫn binh vây công (vây hãm + tấn công) kinh thành, không truyền tin vào được trong kinh thành nên Văn Đế hoàn toàn không biết bên ngoài ra sao. Chỉ có thể hạ tử lệnh cho Lâm gia, kêu cấm quân tử thủ kinh thành. Cũng cố gắng để người đi truyền thư, muốn điều động năm vạn quân đội vùng ven của Mạc gia tới đây, đối phó Triệu Á Thanh.

Lúc này cấm quân đang anh dũng kháng địch, trong kinh thế cục đại biến, chuyện Lâm gia nắm trong tay cấm quân đã bị phơi bày. Lâm Kỳ sợ người có lòng nhân cơ hội dùng tính mạng của người Lâm gia uy hiếp hắn, liền đưa hết người thân quan trọng trong nhà tới Dịch Vương phủ.

Lâm Sóc và Lâm Ngọc vốn không chịu trốn tránh, muốn cùng Lâm Kỳ kháng địch, nhưng là bị Lâm Kỳ lạnh mặt, dùng lời lẽ lấy đại cục làm trọng thuyết phục rồi.

Lâm Kỳ nói: "Đệ đã trông coi cấm quân ba năm, chỉ có đệ hiểu rõ quân đội Lâm gia nhất. Cho dù các huynh có ra chiến trận cũng không giúp được gì. Còn không bằng ở lại bên cạnh tổ mẫu, mẫu thân, muội muội, bảo vệ họ cẩn thận, đừng làm cho đệ phân tâm!"

Lâm Sóc và Lâm Ngọc không dám phản bác Lâm Kỳ, hai vị huynh trưởng lớn hơn Lâm Kỳ, nghe theo lời đệ đệ mình, đưa người nhà đến Dịch Vương phủ tránh nạn.

May mà lúc này Văn Đế nóng lòng như ma, lo lắng nhất là chuyện Triệu Á Thanh lãnh đạo năm vạn quân đội vùng ven ở ngoài thành, không có tinh lực phái người theo dõi kỹ Hàn gia. Nếu không cả đám người Lâm gia chạy đến Dịch Vương phủ, muốn Văn Đế không hoài nghi cũng khó.

Người Lâm gia tới Dịch Vương phủ, vui mừng nhất chính là Dịch Vương phi rồi. Vốn là trượng phu bị thương, nhi tử ra chiến trường, hai phụ tử đều không ở bên cạnh nàng, khiến lòng nàng khó chịu.--ll,,,e,eq,,q,uu..do,,,nn--- Nay người Lâm gia tới, rốt cuộc trong lòng Dịch Vương phi không còn sợ hãi nữa. Huống chi người tới rất có thể là thân gia tương lai của nàng, phải tiếp đãi tốt mới được! Không còn lo lắng hoảng sợ như vài ngày trước đó, Dịch Vương phi nâng lên tinh thần tiếp đãi tốt người Lâm gia, nhân cơ hội tạo dựng mối quan hệ với họ.

Dịch Vương phi cùng Lâm lão phu nhân và An thị chung sống khá hòa hợp, chỉ là với Lâm Thư thì nàng không biết nên chung sống thế nào. Cô nương Lâm Thư này không hẳn là tệ, chỉ là cả ngày mặt ủ mày ê, hoang mang lo sợ. Nói với nàng cái gì, phải nói nhiều lần, nàng mới đáp lại một câu.

Dịch Vương phi đoán không ra Lâm Thư đang lo lắng cho nhi tử nhà mình hay là huynh trưởng của Lâm Thư. Còn chưa rõ rốt cuộc Lâm Thư có ý với nhi tử mình hay không, nàng đành phải an ủi: "Lâm tiểu thư đừng lo lắng, huynh trưởng con nhất định sẽ bảo vệ tốt kinh thành!"

Lâm Thư quay đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dịch Vương phi, tò mò hỏi: "Vương phi, ngài không lo lắng cho Hàn Lạc Tuyển và Dịch Vương gia sao?"

"Không, ta tin tưởng phụ tử bọn họ. Nam nhân của ta, nhi tử của ta sẽ không kém cỏi như vậy. Huống chi, ta ở đây lo lắng thì hữu dụng sao? Có lẽ chưa đợi được bọn họ đắc thắng trở về, ta đã ngã bệnh trước. Ta phải tự chăm sóc mình thật tốt, đây mới là hy vọng giúp bọn họ." Dịch Vương phi cười đến thản nhiên thong dong.

Lâm Thư đăm chiêu ngẫm kỹ lời của nàng, đồng ý gật đầu một cái.

"Đúng, ta phải tin tưởng tam ca của ta, tin tưởng Hàn Lạc Tuyển."

Nghe được Lâm Thư nhắc tới nhi tử, trong lòng Dịch Vương phi hơi vui vẻ. Xem ra người ta cũng có ý với nhi tử nhà mình! Có ý, vậy thì dễ làm rồi! Dịch Vương phi đẩy mạnh suy nghĩ, trong lòng vội vàng hy vọng chiến sự sớm kết thúc, quốc sự yên ổn. Sau đó vội vàng đến cầu hôn Lâm gia, để cho nhi tử cưới Lâm tiểu thư, rồi sinh tôn tử béo mập cho nàng ôm!

Trong lúc Dịch Vương phi bắt đầu ảo tưởng tính toán thì Lâm Thư đột nhiên đứng lên khỏi ghế, nói với nàng: "Vương phi, thật sự xin lỗi. Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện cần làm, muốn đi trước ạ."

Dịch Vương phi kỳ quái, trước mắt trừ chiến sự còn có việc gấp gì đây, liền gọi Lâm Thư lại hỏi: "Lâm tiểu thư sao vậy? Hiện tại có việc gấp gì muốn làm chứ?"

Suy nghĩ một lúc, suy tính chuyện này cũng có liên quan đến Dịch Vương phủ, Lâm Thư nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy bọn họ đang anh dũng đối kháng kẻ địch,..,..;l;;l-= chúng ta ở đây hưởng thụ an nhàn là không đúng! –q;;q;uu’’’’---=Ta muốn nói một chủ ý cho huynh trưởng ta.-==d,,o..,,onn....=- Chủ ý này có liên quan đến Dịch Vương phủ, muốn nhận được sự đồng ý của Vương phi."

Dịch Vương phi nghi ngờ, hỏi: "Lâm tiểu thư muốn làm cái gì?"

Lâm Thư kề sát vào tai Dịch Vương phi, nhỏ giọng nói. Dịch Vương phi nghe xong, mở to hai mắt, siết chặt khăn lụa trong tay. Nàng đã hơi hiểu vì sao nhi tử lại động tâm với cô nương này. Mặc dù thoạt nhìn Lâm Thư có hơi ngốc nghếch, song lại vô cùng can đảm! Người như vậy, có tình có nghĩa, đáng giá để người yêu thích!

"Ý Vương phi như thế nào? Đây cũng là cách mau chóng bình định chiến loạn, bắt giặc phải bắt vua trước. Nếu như bắt được nghịch tặc Triệu Á Thanh này, kinh thành lập tức an bình. Ở tiền tuyến, Dịch Vương gia và Hàn Lạc Tuyển nghe được tin tức cũng sẽ an tâm tác chiến, không cần phân tâm vì chúng ta." Lâm Thư chậm rãi nói.

Dịch Vương phi nhẹ nhàng gật đầu, tràn đầy tán thưởng nhìn Lâm Thư, nói: "Lâm tiểu thư quả là một cô nương can đảm! Nếu như hành động lần này thành công,--ll..,,qq,,,nhất định khiến cho tất cả mọi người yên lòng. Con ta cũng sẽ không phân tâm lo lắng cho chúng ta,---qu,,,yyd,,,,ônnn-==nhất định chuyên tâm đối kháng ngoại địch, sớm ngày đắc thắng trở về!"

Nhận được sự ủng hộ của Dịch Vương phi, Lâm Thư cười xán lạn, nói tiếng cám ơn rồi xoay người đi tìm Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ vừa nhìn thấy nàng, liền nổi giận trách mắng: "Thư nhi! Có phải muội đã quên lời ta dặn rồi không! Kêu muội ngoan ngoãn sống ở Dịch Vương phủ, còn chạy đến tìm ta làm chi!"

"Tam ca, trước tiên huynh đừng tức giận! Muội đột nhiên nghĩ ra một kế mới chạy đến tìm huynh. Huynh nghe muội nói trước rồi mắng sau nhé." Lâm Thư lấy lòng nói.

"Nói đi, là chuyện quan trọng gì mà khiến muội mạo hiểm chạy đến tìm ta." Sắc mặt hắn vẫn hết sức khó coi, giọng nói cứng ngắc, gương mặt lạnh lùng.

Lâm Thư nói hết tính toán của mình cho Lâm Kỳ. Sau khi nghe xong, Lâm Kỳ híp mắt, như có điều suy nghĩ. Hắn cảm thấy cách của Lâm Thư có thể thực hiện được. Hiện tại tình hình của hai bên là, bên ngoài không tiến công vào được, bên trong không biết tin tức của bên ngoài. Nếu có thể từ mật đạo của Hàn gia ra ngoại ô, sẽ dễ dàng dò xét động tĩnh của quân đội vùng ven rồi! Không khéo còn có thể bắt gọn tên tặc tử Triệu Á Thanh nữa!

"Dịch Vương phi vậy mà đồng ý ư?" Lâm Kỳ có chút không yên lòng hỏi.

"Đúng vậy! Chính Dịch Vương phi gật đầu đồng ý mà." Trọng giọng nói của nàng có chút hưng phấn khó phát hiện ra.

"Ta biết rồi, ta phái người hộ tống muội trở về Dịch Vương phủ. Khoảng thời gian này nhất định không được chạy loạn! Nghe chưa!" Lâm Kỳ nghiêm mặt dặn dò muội muội.

Lâm Thư ngoan ngoãn gật đầu, để người hộ tống trở về, lưu lại Lâm Kỳ, đang suy nghĩ tính toán sâu xa. Nếu như phái một đám cao thủ tinh nhuệ đi dò xét quân doanh của Triệu Á Thanh, có thể bắt hắn ta thì quá tốt.-ll,,qq.,,d,,,111=-= Nhưng giam giữ Triệu Á Thanh, bình định xong trận nội loạn này, không biết bệ hạ sẽ đối đãi với Lâm gia thế nào, điểm này còn phải suy nghĩ kỹ đã. Lâm Kỳ vô cùng rõ ràng năng lực hiện tại của mình, hắn vẫn chưa thể nắm hết cấm quân trong tay. Nhưng rõ ràng bệ hạ đã nổi lên kiêng kỵ với những thế gia chưởng quản binh quyền.-==llllđ,,..---ô===11---== Lần này nội loạn qua đi, bệ hạ nhất định sẽ tìm cách thu hồi binh quyền, nếu không sẽ chẳng thể an tâm ngồi trên long ỷ.

Suy đi nghĩ lại, Lâm Kỳ vẫn có ý dựa theo suy tính của Hàn Lạc Tuyển, quyết định lật đổ đương kim Hoàng thượng, lập tân vương khác. Đương kim Hoàng đế còn chưa lập thái tử, tìm một vị hoàng tử còn nhỏ tuổi không có thế lực nâng lên hoàng vị, ít nhất thế cục trong triều sẽ ổn định được vài chục năm. Trong lúc ấy, bọn họ sẽ có nhiều thời gian tìm cách đối phó với hoàng gia.

Mồng một tháng năm, vào hạ, mưa xối xả như trút nước, đây là mùa cỏ cây điên cuồng sinh trưởng. Cỏ dại tươi tốt phong phú, cộng thêm trời đổ mưa to, tiếng mưa rơi vang liên tục, có thể che giấu rất nhiều động tĩnh khác. Một nhóm người mặc hắc y, che mặt lặng lẽ chạy đến lều của Triệu Á Thanh.

Giờ phút này, ở trong lều, Triệu Á Thanh hết sức kích động. Trước mắt trời đổ mưa to, chính là thời cơ công thành tốt nhất! Liên tiếp bị đánh bại nhiều ngày, không tiến công vào được kinh thành, khiến hắn ta vô cùng nóng nảy. Hiện tại có trận mưa này, coi như cấm quân có thuốc nổ thì sao? Mưa lớn như xối nước, uy lực gì cũng bị mất! Triệu Á Thanh nắm chặt thời cơ, dẫn binh tiến công.

Sống ở trong lều, Triệu Á Thanh không nén được sự kích động trong lòng. Hắn ta giống như nhìn thấy được kinh thành bị chiếm đóng, hắn ta được bước lên ngôi vị hoàng đế, trong lòng tràn đầy kích động và vui sướng. Nhưng không ngờ, vui mừng quá sớm, sau gáy đột nhiên đau xót, bị vật gì đó đập mạnh vào. Sự vật trước mắt từ từ mơ hồ, Triệu Á Thanh nhắm hai mắt lại.

Bên này, đã đánh lui Hồ tộc, đánh thắng trận chiến, Hàn Lạc Tuyển nghe được tin tức từ kinh thành truyền đến, nói là Cửu hoàng tử lĩnh binh tiến vào hoàng cung, ép buộc bệ hạ, mong muốn soán vị. ---lll,,,,q,q,q,...d,,,/// ♥..,.♪..,♫---==Cấm quân liều chết cứu giá, nhưng không ngờ bệ hạ lại bị Triệu Á Thanh đâm chết tại chỗ. Cấm quân liều chết tranh đấu, cùng quân đội vùng ven đánh hai ngày hai đêm, mới bắt dược toàn bộ phản quân.

Tin tức này đối với Hàn Lạc Tuyển chính là một tin tức tốt. Lâm Kỳ người này quả nhiên không phải là một kẻ vô mưu, giết vua lập vương khác, đủ ngoan độc, cũng đủ thủ đoạn! Lưu lại người dọn dẹp tàn cuộc, Hàn Lạc Tuyển dẫn người chạy về kinh trước.

Mấy con tuấn mã hỏa tốc chạy băng băng ở giữa rừng núi, vó ngựa bước qua nơi trũng thấp, hất nước văng tung tóe khắp nơi. ĐỘt nhiên, trên núi vang lên tiếng động, mấy ống trúc có lửa văng đến chỗ Hàn Lạc Tuyển.

‘Đùng – đùng – đùng –’ Tiếng nổ lớn giống như sét đánh khiến người và ngựa văng đi bốn phương tám hướng.

Trước lúc nhắm mắt, Hàn Lạc Tuyển không hiểu, nơi này đã gần tới kinh thành rồi, là ai xuống tay với hắn chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui