Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Edit: Mon

Sau khi ba người đến bệnh viện, y tá tiêm phòng cho Khâu Khâu.

Khứu giác của Khâu Khâu cực kỳ nhạy bén, chỉ cần ngửi thấy mùi nước sát trùng là những ký ức tồi tệ bị kích hoạt. Trước đó khi đi tiêm, bé con luôn khóc từ khi vào phòng đến khi ra về, nhưng lần này bé con được Cù Mạt Dư ôm trong lòng ngực, lông mày nhỏ suýt chút nữa đã xoắn thành con giun đất, nhưng vẫn chịu đựng mà không hề khóc. Đến lúc cắm kim vào nhóc con mới gào lên hai tiếng, nhưng sau khi được dỗ dành thì không khóc nữa.

Thẩm Đại nhớ tới những gì mình đã đọc trong sách nuôi dạy con cái, pheromone của Alpha có thể khiến trẻ con cảm thấy an toàn, dũng cảm và mạnh mẽ hơn. Trong khoảng thời gian này, Khâu Khâu quả thực không còn nhạy cảm và dễ sợ hãi như xưa, buổi tối ngủ được hơn rất nhiều. Anh không muốn thừa nhận điều đó, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng có Cù Mạt Dư ở bên, sức khỏe thể chất và tinh thần của Khâu Khâu thực sự tốt hơn.

Sau khi tiêm phòng, bọn họ lại đến thăm bà ngoại. Người duy nhất chăm sóc bà ngoại là y tá, nghe nói sáng sớm nay Thẩm Tần đã ra cửa, trong lòng Thẩm Đại cảm thấy bất mãn, nhưng anh đã quen với việc Thẩm Tần không đáng tin cậy.

Tinh thần của bà ngoại càng ngày càng kém, hơn phân nửa thời gian đều dành cho việc ngủ, hiện tại bà ngoại ôm Khâu Khâu cũng cảm thấy mệt mỏi, phải có người ở một bên đỡ tay bà. Ở đây, bà được hưởng thụ sự chăm sóc và y tế tốt nhất, nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn bước chân rời đi của bà.

Bà ngoại chậm rãi dặn dò với Cù Mạt Dư vài câu, chẳng hạn như đối xử tốt với Thẩm Đại và Khâu Khâu, bà cũng không còn sức lực để phân biệt Cù Mạt Dư tốt hay xấu, bà chỉ biết đây là Alpha duy nhất mà bọn họ có thể dựa vào.

Cù Mạt Dư ở bên cạnh luôn gật đầu và hứa hẹn, dáng vẻ lắng nghe cẩn thận của hắn như một học sinh khiêm tốn. Trong ấn tượng của Thẩm Đại, Cù Mạt Dư chưa bao giờ kiên nhẫn với cha mẹ mình như vậy. Anh chỉ lẳng lặng nhìn, trong lòng tràn ngập chua xóa, đúng vậy, Cù Mạt Dư nhất định sẽ đối xử tốt với Khâu Khâu như đã hứa, đồng thời cũng sẽ thuận tiện cung cấp cho anh những "lễ vật" hào phóng. Theo một khía cạnh nào đó, điều này rất phù hợp với sự kỳ vọng của bà ngoại.

Bất luận là ai khi nhìn thấy cốt truyện hoang đường này chắc cũng chỉ biết chúc mừng anh rằng "mẹ quý vì con", chẳng ai hiểu được nỗi tuyệt vọng trong lòng anh.

Sau khi bồi bà ngoại cơm trưa, bọn họ mới rời khỏi bệnh viện.

Trên xe, Cù Mạt Dư an ủi Thẩm Đại: "Ít nhất ở nơi này áp dụng các phương pháp trị liệu nhẹ nhàng, bà ngoại sẽ không phải chịu quá nhiều đau đớn."

Thẩm Đại gật đầu: "Tôi có chuẩn bị tâm lý."


"Em sẽ ở bên cạnh anh." Cù Mạt Dư lại nắm lấy tay Thẩm Đại: "Bất cứ lúc nào."

Thẩm Đại không nắm lấy bàn tay ấm áp mạnh mẽ kia, nhưng cũng không rút tay về. Trong lúc nhất thời anh nghĩ, hay là cứ giả bộ như vậy, giả vờ như không biết gì cả, không vạch trần vẻ "thâm tình" của Cù Mạt Dư. Phối hợp diễn thật tốt vở kịch "người một nhà" này, như vậy thì mọi người ngoại trừ anh đều sẽ hài lòng, có phải như vậy mới là điều tốt nhất với Khâu Khâu không.

Anh không có đáp án, cũng không có phương án, anh kéo lê cơ thể mệt mỏi và đau đớn của mình thật lâu thật lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy ánh sáng. Có lẽ khi anh không còn mong muốn được " đi ra ngoài" nữa, cũng không còn theo đuổi bất cứ điều gì, khi đó mọi thứ đối với anh thực sự không còn quan trọng.

Bọn họ quay trở lại nhà cũ của Cù gia, nhưng Cù Thận không có ở đó, Cù phu nhân nói rằng ông ấy nhận một cuộc gọi liên quan đến công việc, sau đó vội vàng rời đi.

Thẩm Đại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Cù Thận cho anh cảm giác bị áp bách mạnh mẽ hơn so với Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư không vui nói: "Ba muốn chúng con trở lại ăn tối nhưng mình lại không có ở nhà. Hôm nay con đã mang A Đại và Khâu Khâu về, có chuyện gì mà không thể để sang một bên." Hắn móc di động ra muốn gọi điện, hắn muốn Cù Thận nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hắn và Khâu Khâu.

Cù phu nhân khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, cũng không phải con không biết ông ấy, chúng ta ăn cơm thôi." Bà ôm lấy Khâu Khâu rồi hôn lần này đến lần khác, như thể không có chồng ở đây bà lại càng thoải mái hơn.

Cù Mạt Dư suy nghĩ một lúc rồi đặt điện thoại xuống, dù sao bọn họ cũng sẽ ở lại đến tối, cha của hắn nhất định sẽ trở về.

Đây là lần đầu tiên Khâu Khâu đến nhà cũ, tất cả những người giúp việc ở trong gia đình đều đến xem tiểu thiếu gia. Có một nửa số người đã làm việc trong Cù gia hai đời, chăm sóc Cù Mạt Dư lớn lên. Hiện tại hắn có con trai thì bọn cũng cũng rất vui bẻ, bộ dáng phấn điêu ngọc trác* của Khâu Khâu cũng nhận được sự yêu thích của người khác.

(*phấn điêu ngọc trác: Ngọc đã được mài dũa, ý chỉ trẻ con xinh đẹp đáng yêu)

Cù phu nhân ôm Khâu Khâu đi thu xếp cơm tối, Cù Mạt Dư lôi kéo Thẩm Đại đi "du lịch" trong nhà cũ.


Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Đại đến đây, nhưng đây là lần đầu tiên anh đi tham quan nơi này. Cù Mạt Dư đưa anh đi xem căn phòng hắn ở khi còn nhỏ, nói rằng hắn đã chuyển đi sau khi trưởng thành vào năm 18 tuổi, vì vậy phòng ngủ này vẫn tràn ngập hơi thở thiếu niên. Có rất nhiều bộ sưu tập và đồ chơi của con trai, hắn đã từng học tập và sinh hoạt ở đây. Bên trong căn phòng có một số giải thưởng về thể thao, còn có rất nhiều cuốn sách vượt xa tuổi tác của hắn lúc đó.

Nơi trưởng thành của đỉnh cấp Alpha chứa đầy những trải nghiệm rực rỡ lóa mắt.

Cù Mạt Dư đưa Thẩm Đại đi đến mọi ngóc ngách của căn nhà, dõi theo quá trình trưởng thành và con đường ký ức của hắn, chia sẻ với Thẩm Đại về tuổi thơ và thiếu niên. Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, trước đây hắn không cho rằng hắn cần phải chia sẻ quá khứ cùng với ai cả, nhưng hiện tại hắn muốn Thẩm Đại hiểu về hắn, cũng hy vọng Thẩm Đại có thể có quan hệ với hắn. Hắn rất muốn biết Thẩm Đại khi còn bé trông như thế nào, thời thiếu niên ra sao, và khi lớn lên anh như nào. Điều thú vị là hắn rất háo hức muốn được gần gũi hơn với một người, từ thể xác đến trái tim, từ trái tim đến thể xác.

Trong lòng Thẩm Đại có chút kháng cự, bởi vì chia sẻ quá khứ đại diện cho rất nhiều ý nghĩa, sẽ rút ngắn rất nhiều khoảng cách giữa người với người, nhưng anh lại nhịn không được cẩn thận lắng nghe và quan sát. Thậm chí khi nhìn thấy ảnh chụp thời trung học của Cù Mạt Dư, trong mỗi mảnh quá khứ được đưa vào, đều có hình bóng của chàng trai tuấn tú đó.

Khi đi đến vườn hoa, Thẩm Đại phát hiện nơi này có rất nhiều loại hoa quỳnh. Khi đến đây lần đầu tiên, trong ấn tượng của anh ở vườn hoa không hề có hoa quỳnh.

Cù Mạt Dư cũng nhìn vào những đóa hoa quỳnh, khi hắn bị tra tấn đến sống không bằng chết trong kỳ mẫn cảm, cha mẹ của hắn đã tìm kiếm chúng khắp thủ đô và thành phố lân cận để mang về đây. Hầu hết những bông hoa này đều chỉ nở rộ trong vài ngày, hắn dùng quần áo của Thẩm Đại để xây tổ, kèm theo hương thơm nồng nàn của hoa quỳnh, hắn đã sống sót qua được khoảng thời gian dày vò chí mạng đó. Đến bây giờ nhớ lại, hắn vẫn còn hãi hùng và hồi hộp. Hắn không thể có lần thứ hai trải qua kỳ mẫn cảm mà không có Thẩm Đại, hắn cũng không thể chấp nhận rằng nửa đời sau của mình không có Thẩm Đại.

Cù Mạt Dư dùng một ngón tay khuề vào một nụ hoa no đủ, đồng thời ghé vào tai Thẩm Đại thì thầm: "Em trồng vì anh, có thích không?"

Cơ thể Thẩm Đại xẹt qua một luồng điện, anh lui về phía sau nửa bước, bình tĩnh nói: "Chúng sẽ không qua được mùa đông."

"Khi trời lạnh sẽ chuyển chúng vào trong nhà. Chúng sẽ được nuôi dưỡng thật tốt ở trong nhà, và cả văn phòng của em." Cù Mạt Dư ôm lấy Thẩm Đại từ phía sau, nhẹ nhàng lay động anh, nhẹ nhàng hôn lên lên má anh: "Sau này, tất cả những nơi chúng ta sinh sống sẽ tràn ngập hoa quỳnh. Khi hoa nở, gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoa, được không?"

Thẩm Đại cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên.

"Được không, A Đại?" Cù Mạt Dư cọ vào đôi gò má mịn màng của Thẩm Đại, hấp thụ mùi hương pheromone nhàn nhạt phát ra từ tuyến thể của anh: "Anh thơm quá, hoa quỳnh là loài hoa thơm nhất trên thế giới."


Thần Đại đau lòng nhắm mắt lại.

Mãi cho đến khi kết thúc bữa tối thì Cù Thận mới trở về. Ông ta vẫn luôn ở bộ dáng không cười đó, khiến người ta khó đoán ra cảm xúc của ông ta, nhưng khi nhìn thấy Khâu Khâu, vẻ mặt của ông ta rõ ràng đã thay đổi, thậm chí trên khuôn mặt còn có ý cười.

"Lại đây, để tôi ôm đứa bé một cái." Cù Thận vẫy tay với Cù phu nhân.

Cù phu nhân nhìn Thẩm Đại một cái, sau đó ôm Khâu Khâu đến bên cạnh Cù Thận.

Cù Thận tiếp nhận Khâu Khâu, tỉ mỉ nhìn đôi lông mày xinh đẹp của bé con, cảm động nói: "Đứa trẻ này thật giống Mạt Dư khi nó còn nhỏ."

Khâu Khâu có vẻ hơi khó chịu, đá chân vào Cù Thận.

"Ai da, đứa nhỏ này thật sự rất khỏe." Cù Thận cười, trên mặt rõ ràng có vài phần đắc ý: "Điểm này cũng giống với Mạt Dư."

Cù phu nhân cũng âu yếm nhìn Khâu Khâu: "Đúng vậy, rất giống."

Cù Mạt Dư nói: "Phải không, con cảm thấy nó giống A Đại hơn."

"Đều giống, giống cả hai." Cù phu nhân xoa đầu Khâu Khâu: "Mắt mày giống con, miệng giống A Đại."

Trong lòng Thẩm Đại hy vọng Khâu Khâu sẽ mau khóc, có lẽ Khâu Khâu thật sự nhận được "tín hiệu" của ba ba, càng ngày càng không kiên nhẫn, cuối cùng bé con ê a mấy tiếng.

"Nó sắp khóc rồi, đưa cho con." Cù Mạt Dư vươn tay ôm lấy Khâu Khâu, thành thạo vỗ về lòng ngực nhỏ, khoe khoang cho cha mẹ xem, còn không quên nhấn mạnh: "Hiện tại Khâu Khâu rất thân thiết với con."

Cù Thận vừa lòng gật gật đầu: "Rất tốt, nên như vậy."


Thẩm Đại đứng ở một bên nhìn người nhà Cù gia ôm ấp thảo luận về con trai của mình, nhưng lại cảm thấy mình như người ngoài cuộc, trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng.

"Ba, Khâu Khâu khoẻ mạnh xinh đẹp như vậy, đều là bởi vì được Thẩm Đại sinh ra và được anh ấy nuôi dưỡng tốt."

Cù phu nhân cũng nói: "Đúng vậy, trước kia A Đại một mình chăm sóc con, vất vả như vậy nhưng cậu ấy vẫn chăm sóc cho Khâu Khâu rất tốt."

Cù Thận gật đầu, ông ta nhìn Thẩm Đại, ánh mắt có thể nói là hiền lành, trước đây trong mắt ông ta Thẩm Đại chả là gì cả, ông ta nói: "Tiểu Thẩm, cậu đã vất vả rồi, dù thế nào đi nữa Khâu Khâu cũng là bảo bối của Cù gia chúng ta."

Thẩm Đại không biết nên phản ứng thế nào.

"Ban đầu tôi phản đối hai người ở bên nhau, hi vọng cậu có thể hiểu cho tôi. Hôn nhân của Mạt Dư liên quan đến rất nhiều lợi ích, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, nhưng hiện tại tình cảm của của hai người rất tốt, lại có con, rất nhiều chuyện đều thuận lý thành chương." Cù Thận chăm chú nhìn Thẩm Đại, ông ta mỉm cười rồi nói: "Mạc Dư phải để tang ông nội hai năm để tròn chữ hiế, còn chưa đến hai năm, chưa thể kết hôn. Trước tiên để cho Khâu Khâu về nhà Cù gia, qua ba năm thì hai người có thể kết hôn ngay."

Thẩm Đại trừng mắt nhìn thẳng.

Cù Mạt Dư và Cù phu nhân cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ bọn họ hy vọng từng bước thuyết phục Cù Thận chấp nhận Thẩm Đại và Khâu Khâu, nhưng không ngờ hai người còn chưa nói gì mà Cù Thận đã đồng ý để bọn họ kết hôn.

"Cha, chúng ta......"

Cù Thận giơ tay ngăn Cù Mạt Dư lại: "Con đừng vội, khi thời gian để tang hết thì con muốn như thế nào, hôn lễ ra sao đều do các con tự quyết định. Nhưng đứa trẻ không thể mãi là con ngoài giá thú, vì vậy trước tiên đăng ký hộ khẩu của Khâu Khâu, sửa lại họ, sau này về quy cách sinh hoạt, chi phí giáo dục, ủy thác, bảo hiểm, quỹ, cổ phần, tất cả đều phải theo trưởng tôn của Cù gia."

"Không được!" Thẩm Đại trầm giọng nói.

____

Thẩm Đại, Khâu Khâu: CHÊ:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận