Du Dã không hỏi Quý Khâm Sinh có phải là đã biết, Quý Khâm Sinh cũng không nói gì. Cậu chỉ biết là những ngón tay được hôn không còn run rẩy, mỗi một nụ hôn của Quý Khâm Sinh, đều giống như là đang hỏi cậu, có đau không.
Du Dã muốn nói rất đau, thế nhưng cậu không nói ra được, đã có thời cả người cậu đều bị những cảm xúc tiêu cực đó vò nát, rồi lại ghép từng mảnh một vào với nhau.
Nhưng điều kỳ diệu chính là, trong thời khắc này đây, cậu thực sự không còn đau nữa, cho dù trong lòng vẫn trống trải, thiếu mất một mảnh.
Tay nghề của Quý Khâm Sinh đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là đã có tiến bộ so với lần trước cậu ăn. Du Dã nhai mì một cách chậm rì rì, bất chợt nhớ ra tay nghề nấu mì của Quý Khâm Sinh rốt cuộc là học từ ai, là từ chính cậu.
Sau khi một vài hồi ức trở lại, vô số chi tiết nhỏ sẽ đồng thời trở lại theo. Cậu đã từng bị sự căm hờn và oán hận che mờ đôi mắt, nhìn không rõ, nghe không thấy, bây giờ lớp mây mù bị gạt ra, cậu đã nhìn thấy, cũng đã nghe thấy rồi.
Quý Khâm Sinh nói "tôi thích em gọi tôi là A Khâm", hai tiếng Văn Văn ở trong mơ, chiếc nhẫn đeo ở trên người hai năm không vứt, từ lần gặp gỡ ở quán bar, hắn hỏi, tên của em là gì.
Thì ra chân tướng đã có dấu hiệu báo trước từ lâu, chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ đến mà thôi. Du Dã nghĩ tới bao nhiêu lần mình ăn giấm của Văn Văn, nghĩ tới lúc cậu từ chối đeo nhẫn, Quý Khâm Sinh nói: "Không cần thì không cần vậy, dù sao cũng là thứ em không cần."
Một luồng chua xót siết chặt lấy trái tim của cậu, ngay cả mì ở trong miệng cậu, cũng chua vào tận đáy lòng. Cậu bưng bát lên, húp trọn một ngụm nước nóng to, nhưng cậu đã quá lâu không ăn gì, bỗng dưng ăn quá gấp, lại không nhịn được buồn nôn.
Du Dã cũng không muốn nôn, nhưng cậu không thể nhịn được. Cậu che miệng chạy vào nhà tắm, khóa trái nhốt Quý Khâm Sinh đi theo cùng ở ngoài cửa, cậu nhoài người lên bồn cầu nôn ra, trong cầu tiêu thoáng chốc tràn ngập một mùi hôi khó ngửi.
Sau khi Du Dã đã nôn sạch cả mì, nước, và thuốc ra, cậu nhấn nút xả nước, uể oải vịn bồn rửa tay đứng dậy, cậu thấy được chính mình ở trong gương, không biết tại sao lại nghĩ tới một câu thoại trong phim điện ảnh.
Anh xem người đó kìa, trông có khác gì một con chó đâu.
Cả người bốc mùi chua thối của chất nôn, đôi mắt sung huyết, mũi môi sưng vù, cậu vẫn còn là Du Dã hoạt bát sôi nổi của ngày trước sao, cậu bây giờ cứ như là một con chó bệnh, loại tương đối khó coi.
Cậu không muốn để cho Quý Khâm Sinh nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, người mà Quý Khâm Sinh thích, chỉ là Lục Văn của hai năm trước, không phải là Du Dã của hiện tại.
Du Dã rửa mặt, đánh răng một cách thô bạo, suýt chút nữa thì đánh cho lợi chảy máu, vẫn cảm thấy không xua đi được mùi chua thối khắp toàn thân. Cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ nhè nhẹ: "Em vẫn ổn chứ, có muốn uống nước không, để tôi vào xem em thế nào có được không."
Du Dã quăng bàn chải đánh răng vào bồn rửa tay, kem đánh răng dính máu trong khoang miệng của cậu chảy xuống dọc theo thành bồn rửa tay trắng toát, từng vệt từng dòng.
Cậu thở hổn hển, nhắm nghiền mắt lại: "Tôi cầu xin anh Quý Khâm Sinh."
Tiếng gõ cửa ngừng lại, Du Dã nhìn cái bóng đằng sau cửa kính mờ: "Anh cứ để tôi ở đây một mình đi."
Ngoài cửa vẫn luôn im ắng, Du Dã cũng không nhìn nữa, cậu cởi quần áo ra bắt đầu tắm rửa. Cậu dùng bông tắm bọt biển chà xát những nơi cậu cảm thấy chua thối nhiều lần, mãi cho đến khi những nơi này đều bị chà cho tấy đỏ, bị nước nóng dội qua là đau đến rát bỏng, mới cảm thấy sạch sẽ.
Ngoài cửa không có tiếng động một hồi lâu, loáng thoáng có tiếng đóng cửa vọng đến. Du Dã bất chợt tắt nước nóng, nhiệt độ nhanh chóng tản đi, hơi lạnh lại bò về trên thân thể, cậu cứ như là không có cảm giác gì, đứng như trời trồng ở trong một vũng nước, cậu cũng chẳng biết mình đã đứng bao lâu, chỉ biết là cuối cùng cho đến lúc thân thể không còn một chút hơi ấm nào nữa, mới mặc quần áo vào bước ra ngoài.
Trong phòng quả nhiên không có ai, Du Dã không nói được tâm trạng của mình, rốt cuộc là thả lỏng hay là không cam lòng.
Cậu đi dạo vài vòng quanh nhà, cuối cùng thả người vào ghế sô pha, đặt tay lên cái bụng phế vật của mình, mãi cho đến lúc tiếng nhập mật mã vào cửa vang lên, cậu mới bỗng dưng bật dậy khỏi chiếc ghế sô pha.
Quý Khâm Sinh đi rồi quay lại, xách theo một bát cháo và vài món ăn kèm thơm nức mũi, hắn quờ tay ra sau đóng cửa lại, nhìn Du Dã mang vẻ mặt kinh ngạc đang ngồi ở trên ghế sô pha: "Thoải mái hơn chút nào chưa? Đi ngủ một lát rồi húp một ít cháo nhé?"
Du Dã không có lên tiếng.
Quý Khâm Sinh thấy tóc cậu nhỏ nước, đặt cháo xuống rồi đi lấy khăn lông, lau tóc ướt cho cậu. Du Dã để hắn vầy vò mái tóc của mình qua một lớp khăn lông, cậu đột nhiên đặt tay lên eo của người nọ, đẩy mạnh một cái.
Dưới sự bất ngờ không kịp phòng bị, Quý Khâm Sinh lùi lại mấy bước, suýt nữa thì đứng không vững, Du Dã kéo khăn lông trên đầu xuống, ném sang bên cạnh, nắm lấy vạt áo của mình kéo lên, bắt đầu cởi quần áo.
Thân hình có phần quá mức gầy gò của cậu hiện ra trước mặt Quý Khâm Sinh, bóng đổ dưới xương sườn rõ ràng đến đáng sợ, thậm chí bắp thịt năm xưa cũng chỉ còn một tầng mỏng mảnh, thoạt trông yếu ớt không tả được.
Du Dã sau khi cởi áo xong chưa dừng lại, cậu cởi luôn cả quần ra, tùy tiện giẫm lên, đá sang bên cạnh.
Quý Khâm Sinh tiến lại gần ngăn cản bàn tay còn đang định cởi quần lót của cậu, hỏi với giọng khàn khàn: "Em đang làm gì vậy?"
Du Dã hơi giãy giụa một chút, giãy không ra. Cậu nhìn Quý Khâm Sinh qua mái tóc ướt nhẹp, đột nhiên ngẩng mặt lên định hôn môi Quý Khâm Sinh, nhưng lại bị hắn tránh khỏi.
Quý Khâm Sinh nhíu mày, gương mặt đầy vẻ không tình nguyện. Du Dã nhìn chằm chằm gương mặt của người này một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, cậu vừa cười vừa đẩy Quý Khâm Sinh ra: "Anh xem anh kìa, sao còn phải quay về đây làm gì nữa chứ?"
Quý Khâm Sinh giống như là nghe không rõ, im lặng nhìn cậu.
Du Dã xoay tại chỗ một vòng: "Bộ dạng trông giống quỷ của tôi hiện tại, xấu lắm có phải không."
Câu nói này ép cho hai mắt Quý Khâm Sinh bỗng chốc đỏ hoe, hắn bước đến, dùng hết sức bình sinh mà nắm lấy cánh tay của Du Dã, như là mang trong mình cơn cuồng nộ mãnh liệt, mà cánh tay của Du Dã, không cần nhìn cũng biết sẽ bị để lại vết đỏ.
Du Dã cứ như là không cảm giác được sự đau đớn: "Anh nhìn tôi này, Quý Khâm Sinh, anh có chắc chắn người anh yêu vẫn là tôi không?"
Cậu duỗi tay mò tới đũng quần của Quý Khâm Sinh, nắn bóp một hời hợt: "Anh thậm chí còn không cương nổi với tôi."
Còn thứ gì có thể chứng minh một người đàn ông rốt cuộc có còn hứng thú với bạn hay không hơn được ham muốn tình dục đây, ít nhất Quý Khâm Sinh đã không còn cương nổi với cậu.
Đã có một thời cậu chỉ cởi áo tắm thôi, cũng có thể dụ được người này hôn cổ cậu.
Hiện tại cậu để trần thân thể, nhưng lại không có cách nào khiến người liếc nhìn cậu lấy một cái.
Quý Khâm Sinh là yêu cậu, có lẽ còn sâu sắc hơn so với cậu nghĩ rất nhiều.
Dù sao Quý Khâm Sinh cũng đã tìm cậu suốt hai năm, phần cố chấp này còn chứa đựng sự nuối tiếc trong ký ức, có thể tô đẹp cho tất cả mọi thứ.
Nhưng kể từ khi cậu không còn là cậu, Quý Khâm Sinh chắc là sẽ thất vọng thôi, hắn có thể chịu đựng việc ở bên cạnh cậu, một người có bệnh tâm lý như thế này sao? Còn cần phải chịu đựng những cơn phát rồ, tâm thần cuồng loạn và cảm xúc tiêu cực bất thình lình của cậu, sát cánh bên cậu trong quá trình trị liệu, ôm lấy cậu từng bước một thoát ra khỏi bóng tối?
Việc này thoạt nghe có vẻ không tồi, giống như một giấc mộng đẹp xa xôi không thể với tới.
Khi mà cậu mất đi cả thân hình lẫn dung mạo đẹp đẽ, khi mà cậu đã chẳng còn giống như lúc ban đầu.
Cậu dựa vào đâu mà yêu cầu Quý Khâm Sinh ở lại, làm hao mòn sạch sẽ và triệt để thứ tình yêu duy nhất sở hữu độ ấm này.
==========================================================
Edit: Đọc đoạn này tự dưng nhớ đến lời bài hát: