Hắn đi theo hoa hồng ra tới hành lang, lại nhìn thấy một chiếc bật lửa được đặt ở chính giữa, không phải là chiếc mà hắn đưa cho Du Dã, mà là đồ mới hoàn toàn, thiết kế đơn giản mà tinh tế, chạm khắc hai chữ "Quý Du".
Trong lòng Quý Khâm Sinh có một ít dự cảm mơ hồ, nhưng cũng không dám chắc. Một loạt tiếng gảy đàn vọng lên từ dưới lầu, tiết tấu thanh thoát, giai điệu thân quen.
Cầu thang được trải một lớp thảm màu đỏ, có lẽ là do thời gian gấp gáp, không mua được nguyên tấm hoàn chỉnh, vài miếng thảm đỏ được nối vào nhau, xếp chồng lên bậc thang, trông có vẻ rất mềm mại.
Quý Khâm Sinh giẫm lên thảm đỏ đi xuống, ôm một bó hoa hồng, toàn bộ rèm cửa sổ dưới lầu đều bị kéo ra, Du Dã mặc áo sơ mi trắng, quần đen, để chân trần ôm một chiếc đàn ghi ta.
Kỹ thuật gảy đàn của cậu rất vụng về, chơi chỉ có thể coi là trôi chảy một cách miễn cưỡng, bởi vì căng thẳng, cả gương mặt của Du Dã đều đỏ bừng. Cậu khẽ ngân lên ca khúc tiếng Pháp kia một cách vấp váp gian nan, cậu đã lén lút luyện tập rất nhiều ngày, kể từ khi có ý tưởng này.
Đại khái là cậu cũng không thể được gọi là rất có thiên phú, cậu nhìn Quý Khâm Sinh đang mặc một bộ âu phục màu đen, ôm hoa hồng đứng ở cách đó không xa, ca từ cũng gần như quên hết, chỉ có thể miễn cưỡng hừm hứm theo giai điệu.
Cậu chơi đàn guitar không hề giỏi, càng khỏi bàn đến kỹ thuật "một lòng hai việc"* có độ khó cao như vừa đàn vừa hát, cho dù đã luyện tập đến nỗi sắp phồng rộp hết các đầu ngón tay, hiệu quả cũng chẳng tốt tẹo nào.
*nguyên văn: nhất tâm nhị dụng (一心二用).
Du Dã có chút tiu nghỉu mà xụ mặt xuống, vừa định làm tín hiệu, để cho ban nhạc trốn ở trong nhà đi ra nối tiếp màn diễn tấu này, thì trông thấy Quý Khâm Sinh cắm hoa hồng vào bình hoa trên bàn trà, đi về phía cậu.
Từng bước từng bước, Quý Khâm Sinh nhìn thẳng vào cậu bằng một ánh mắt trong veo sáng ngời, chan chứa mong đợi và yêu thương, khiến cậu bị nhìn mà giống như được ủ trong một bầu rượu nóng, vừa ấm lại vừa say.
Du Dã ngồi trên một chiếc ghế đẩu chân cao, Quý Khâm Sinh choàng hai tay ôm lấy Du Dã, dạy người cách gảy đàn, khẽ cất giọng ngân nga, hơi thở phả vào bên tai Du Dã, cảm giác gai gai.
Rõ ràng bây giờ là cậu đang hát tình ca cho Quý Khâm Sinh, nhưng thực tế lại bị Quý Khâm Sinh thả thính ngược.
Quý Khâm Sinh đàn được một nửa, đột nhiên giữ chặt tay của Du Dã, ngón tay của hai người đè lên dây đàn đang dư chấn, Du Dã nghe thấy Quý Khâm Sinh nói: "Nhẫn của tôi đâu, A Dã."
Lỗ tai của Du Dã hơi ửng lên một chút sắc đỏ, Quý Khâm Sinh vươn tay nhéo lấy cằm của cậu, nhẹ nhàng nghiêng mặt của cậu sang, hôn lên môi cậu.
Du Dã thậm chí còn chẳng kịp ngăn cản, hai người bọn họ trong lúc thân mật không cẩn thận đụng phải cây đàn guitar, tạo ra một chuỗi âm điệu hỗn loạn.
Năm thành viên của ban nhạc lần lượt từ các góc nhà đi ra, giọng ca chính cầm lấy micro bắt đầu hát, người chơi guitar bắt đầu gảy đàn, piano điện tử bắt đầu tấu vang, tay trống cũng khua gõ rầm rầm, bọn họ hao hết tâm tư để ẩn nấp, không ngờ vừa mới hiện thân ra, lại thấy hai người đang ôm hôn nhau thắm thiết.
Khung cảnh có phần gượng gạo trong chốc lát, tựa như bị tĩnh lại. Vẫn là giọng ca chính biết cách ứng xử khôn khéo, nói chúc mừng trong tiếng nhạc, còn hô biến ra một cây pháo giấy cầm tay, giật xuống một cái, hàng loạt chuỗi ruy băng bay tá lả, rải vào không trung.
Vốn dĩ là bắt đầu từ Du Dã biểu diễn "ca khúc định tình" của hai người, sau đó cầu hôn, kết quả Du Dã thay vào đó, lại đầu óc choáng váng mà giao nộp chủ quyền. Thế nhưng cậu rốt cuộc cũng được nghe lại Et si tu n "existais pasmột lần nữa.
Ca khúc mà Quý Khâm Sinh từng định hát cho cậu, nhưng đã không thành công.
Du Dã đút bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào trong túi quần, cậu cảm thấy hôm nay chẳng thành công một chút nào, cũng không thể gọi là lãng mạn, thế nhưng trong ánh mặt trời rực rỡ như là muôn hoa nở rộ ở nơi đây, nhìn Quý Khâm Sinh ôm đàn guitar, cậu xấu hổ đến nỗi cảm thấy mắt mũi sưng đau, chẳng mấy chốc viền mắt đã ươn ướt.
Cậu lấy từ trong túi ra hai chiếc nhẫn kia, tuy rằng cũng có từng cân nhắc phải chăng là nên mua nhẫn mới, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn dùng đôi nhẫn ban đầu, bởi vậy đêm qua cậu đã lén lút tháo chiếc nhẫn ra khỏi người của Quý Khâm Sinh.
Du Dã quỳ một chân trên mặt đất, ngước nhìn Quý Khâm Sinh, cậu không muốn khóc, nhưng chẳng biết vì sao mà nước mắt cứ tuôn rơi: "A Khâm, lời này em nghĩ hai năm trước anh đã định nói với em."
Lời nói của cậu khiến cho Quý Khâm Sinh đổi sắc mặt, nghĩ đến quá khứ, những cảm xúc khó chịu ấy thoáng hiện lên trên gương mặt của Quý Khâm Sinh, nhưng đã rất mau chóng bị che đậy.
Cơ mà những cảm xúc khó chịu ấy đã đủ khiến cho Du Dã lo lắng hơn rất nhiều, ban nhạc phối hợp chơi một giai điệu vui vẻ, bọn họ đều cho rằng Du Dã là mừng đến phát khóc, khóc vì kích động, tuy rằng còn chưa lấy nhẫn ra, còn chưa cầu hôn, mà đã khóc trước rồi.
Du Dã nuốt lại tiếng nức nở: "Kỳ thực hai năm trước ở tòa giáo đường kia, em là thật sự muốn kết hôn với anh."
Du Dã: "Chỉ là khi ấy chúng ta mới quen biết hơn hai tháng, em chưa từng nghĩ... chỉ vì hai tháng đó, anh lại đợi mất hai năm."
Du Dã: "Ban đầu em trách anh bởi vì sự kiện kia, em trách anh, em cũng không khống chế được bản thân mình, em nghĩ em đau nhiều lắm, anh sẽ vĩnh viễn không hiểu được em đau nhiều như thế nào."
Du Dã: "Nhưng lúc em biết anh bị bắt đi, em không biết anh sẽ bị như thế nào, liệu có bị thương, liệu có phải chịu đựng tất cả những gì em đã trải qua hay không."
Du Dã: "A Khâm, em sợ muốn chết."
Quý Khâm Sinh đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm người xuống ôm lấy cậu: "Đừng khóc nữa."
Du Dã lại lắc đầu, đẩy Quý Khâm Sinh ra, cậu cầm chiếc nhẫn: "Anh có bằng lòng đeo nhẫn cùng em một lần nữa không, lần này là thật, chúng ta kết hôn đi."
Quý Khâm Sinh từ chiếc nhẫn thấy được gương mặt khóc nhem nhuốc rối bời của Du Dã: "Biết rõ còn cố hỏi."
Du Dã đeo nhẫn vào cho Quý Khâm Sinh, lúc Quý Khâm Sinh đeo cho Du Dã, ngón áp út của Du Dã lại gập lên, làm cho chiếc nhẫn bị kẹt lại, cậu thản nhiên đưa mắt nhìn Quý Khâm Sinh: "Hôm qua em đã nói dối anh."
Quý Khâm Sinh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn: "Chuyện gì?"
Du Dã: "Hôm qua em nói em đã khỏe, thực ra em chưa khỏe. E rằng em còn phải mất một khoảng thời gian rất rất lâu nữa, mới có thể trở lại như xưa, anh..."
Quý Khâm Sinh duỗi thẳng ngón áp út của Du Dã, đẩy nhẫn xuống hết cỡ, hắn cụp mắt nhìn chiếc nhẫn nằm ở gốc ngón tay: "Gầy đi nhiều quá." Nhẫn cũng hết vừa rồi.
Du Dã không thốt nên lời, khó chịu.
Quý Khâm Sinh giương mắt: "Trong khoảng thời gian rất rất lâu này, tôi không có ý định vắng mặt, cũng tuyệt đối sẽ không vắng mặt. Chúng ta đã xa nhau hai năm, từ nay về sau mỗi một năm, tôi đều sẽ ở bên cạnh em."
Quý Khâm Sinh: "Em thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa, tôi chính là một người rất cố chấp, một khi em chịu đựng hết nổi muốn bỏ chạy, tôi cũng sẽ không buông tay."
Du Dã bỗng chốc phì cười, Quý Khâm Sinh ngày thường nói lời yêu thương rất đa dạng và trôi chảy, cho đến lúc chính thức phải dùng, lại nói lời yêu thương tựa như đang dọa dẫm, dọa dẫm nhưng cũng là lời yêu thương.
Cậu nói, nhất trí.
Cuối cùng, bọn họ vẫn quyết định hưởng tuần trăng mật tại Pháp, ở lại thị trấn nhỏ kia trọn một tháng. Cho đến khi ngón tay của Du Dã lại đeo vừa chiếc nhẫn một lần nữa, cậu đã tăng cân.
Cậu vẫn đang uống thuốc, chỉ là lượng thuốc đã giảm bớt dần dần. Trong buổi gọi video tiếp theo với bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm rất mừng cho tình trạng của cậu, nói cứ tiếp tục như thế này, có lẽ chẳng bao lâu nữa là đã có thể ngưng thuốc hoàn toàn.
Bác sĩ Lâm còn nói, chuyện giường chiếu nên khắc chế.
Du Dã đỏ mặt, sau đó trong lúc cậu và Trình Sở trò chuyện qua video, Kẹo Sữa và Sô-cô-la lượn vòng xung quanh Trình Sở, Sô-cô-la vẫy đuôi rất vui vẻ, ra sức ngoáy tít mù.
Cậu ở bên này nhìn video gọi tên Sô-cô-la, nhìn mũi của con chó cọ vào ống kính, tạo ra một màn sương trắng, mờ hết cả màn hình.
Đúng lúc này, Quý Khâm Sinh vừa mới từ bên ngoài trở về, cổ lỗ sĩ mà ôm hoa tươi. Mỗi ngày Quý Khâm Sinh đều sẽ tặng cho Du Dã một bó hoa, Du Dã đều sẽ cố gắng hết sức để thời gian nở hoa kéo dài thêm một chút.
Quý Khâm Sinh đi tới sau lưng cậu, cúi người xuống ôm hôn một cách tự nhiên.
Trình Sở gào gào thét thét qua màn hình, nói đút cơm chó đầy mồm tui rồi, thật quá đáng!
Du Dã không để ý tới y, ánh mắt của cậu lưu luyến mà nhìn Quý Khâm Sinh, ngón tay lướt nhè nhẹ qua cằm của người nọ, lại hôn lên đó một cái.
Cậu nói: "Chúng ta về nhà đi, em nhớ Kẹo Sữa và Sô-cô-la."
Quý Khâm Sinh nói: "Được, chúng ta về nhà."
=======================================================
Editor: Kết thúc viên mãn *tung hoa*
Cảm ơn cả nhà đã theo dõi bộ truyện này suốt gần một năm nay ;A; Đây có lẽ là bộ tôi ngâm lâu nhất, cũng được thực hiện trong khoảng thời gian tôi bận rộn nhất, thực sự rất áy náy với các bạn theo truyện đã lâu mà quên hết tình tiết phải mò về đọc lại.+
Trì Tổng là tác giả yêu thích thứ hai của tôi chỉ sau chị Ngũ, mặc dù hai người này có phong cách hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi đã khá trau chuốt lời văn và cố gắng truyền tải chính xác nhất văn phong của tác giả trong bộ truyện, nhưng trong quá trình chuyển ngữ có thể vẫn có một số thiếu sót, mong các bạn đọc đáng yêu dễ tính nhà tôi bỏ qua cho tôi nhé, tôi sẽ cố gắng để tiến bộ hơn X"D
Tôi vừa bổ sung một phần review, trước đây không có vì một số lý do, tôi cũng đã nói rõ trong review. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ các hố mới của tôi nhé