12
Chu Dục Trạch không hề kể cho tôi nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa cậu ấy và Cố Đình Chiêu mà chỉ bảo rằng tôi không cần lo lắng đâu.
Vài ngày sau, cậu ấy vẫn đến làm việc như bình thường.
Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã qua đi thì đột nhiên, tôi nhận được tin nhắn của Chu Dục Trạch: "Chị ơi, em nhập viện rồi, đau quá à."
Trong ảnh, cánh tay trái của Chu Dục Trạch bị bó thạch cao.
Tôi sợ hết hồn, vội hỏi địa chỉ và số phòng rồi lập tức hối hả chạy đi.
Chu Dục Trạch cúi đầu, dựa nửa người trên giường bệnh.
Quần áo cậu ấy vương đầy bụi, trông rõ là nhếch nhác.
“Sao lại bị thương nặng thế này?”
Nhìn thấy tôi, đôi mắt Chu Dục Trạch như lập tức phát sáng.
Cậu bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương với tôi: "Chị ơi, anh phế liệu tìm em đua xe.
Em thắng rồi, nhưng anh ấy tức quá nên đã đánh em một trận."
Nhìn thấy lớp thạch cao dày, tôi không khỏi thở dài, rồi lấy một túi khăn giấy ướt ra lau sạch bụi trên mặt của Chu Dục Trạch.
“Cố Đình Chiêu là thằng điên, nhưng hắn không cần mạng, cậu cũng không cần à?”
“Anh ta thấy chị đối xử tốt với em nên nổi cơn ghen, muốn thách đấu với em.” Chu Dục Trạch lắc nhẹ nắm đấm: "Nhưng vẫn may là em đánh thắng anh ta rồi!"
"Thằng trà xanh chết giẫm, mày vẫn còn sức khua môi múa mép nhỉ." Ngoài cửa truyền đến giọng Cố Đình Chiêu.
Trông hắn còn đáng sợ hơn cả Chu Dục Trạch.
Cả hai tay đều được bó thạch cao, mắt trái sưng tấy và tím bầm.
Tôi hả hê trong lòng, hy vọng vết thương trên mặt hắn vĩnh viễn đừng lành lại.
Anh mà cũng xứng có vẻ ngoài giống Tùy Sách đôi ba phần à?
Nguyễn Tâm ở bên cạnh đỡ lấy hắn, nhưng biểu cảm của cô ta lại rất miễn cưỡng.
Cố Đình Chiêu nhìn tôi bằng đôi mắt ấm ức.
"Anh bị nó đánh thành bộ dạng này rồi, lẽ nào em không cảm thấy đau lòng vì anh sao?"
Tôi lườm hắn: "Đây gọi là ở ác gặp ác.
Tuổi tác ngài đã cao rồi, xương cốt không còn tốt nữa, đánh không lại người trẻ tuổi là chuyện rất bình thường, không phải sao?"
"Còn nữa, có người tình trong lòng anh ở bên cạnh kia kìa, còn cần tôi đau lòng à?
Cố Đình Chiêu đột nhiên trở nên kích động: "Hiểu Hiểu, em ghen rồi, phải không? Được, anh lập tức đuổi cô ta đi."
Vừa nói xong, hắn liền hất tay Nguyễn Tâm ra.
"Cút xa tôi một chút! Cô ở đây làm tôi thấy buồn nôn."
Nguyễn Tâm gạt nước mắt, chạy vù ra ngoài.
Vì động tác quá nhanh nên Cố Đình Chiêu lập tức mất thăng bằng.
Một chân đứng không vững làm hắn ngã sõng soài.
Cả hai tay đều đã bị bó thạch cao, hắn chật vật dưới sàn nhà, không sao tự đứng lên được.
"Hiểu Hiểu, em đến giúp anh được không? Anh đau quá đi mất."
Tôi đi đến chỗ Cố Đình Chiêu.
Ánh mắt hắn dần toát lên niềm vui sướng.
Lần này, đến lượt tôi nhìn hắn từ trên cao xuống: "Cố Đình Chiêu, tôi chân thành khuyên anh, anh không nên đến khoa ngoại mà nên đến khoa tâm thần khám thử đi."
Tôi không hề nể nang đóng sầm cửa, khóa con giòi đang lăn lộn vật vã bên ngoài..