Kẻ Thay Thế FULL


14.
Con người vì yêu mà hèn mọn, con người vì những điều mình muốn mà hèn mọn.
Sau năm hai mươi lăm tuổi, tôi với Giang Minh, có hai ước muốn.

Tình yêu thì không cần nói, nguyện vọng cũng chỉ là cầu anh ta đại phát từ bi mà cưới tôi.

Có thể nói, tôi đã tâng bốc anh ta quá cao trong một thời gian dài, bởi thế anh ta mới ngày càng vô lương tâm, hoặc giả, tôi không tâng bốc anh ta, anh ta vẫn sẽ vô lương tâm như thế.
Thừa nhận bản thân không được yêu, nhẹ nhàng như thế nhưng cũng khó khăn đến vậy.
Lúc biết mình mang thai ngoài ý muốn, tôi rất sợ hãi, lại có chút mừng thầm.

Mừng thầm là vì, tôi có thai, vậy theo logic thường thấy, Giang Minh cuối cùng sẽ cưới tôi đúng không, có phải tôi sẽ mẹ quý nhờ con, cử hành hôn lễ đúng không?
Thế nhưng không có gì cả.
Thẳng đến khi trong bụng là một đứa trẻ tám tháng, Giang Minh không làm gì cả, thậm chí ngay cả một câu nói, một lời hứa, anh ta cũng chưa từng nói qua.
Có khả năng tôi sẽ phát điên mất.

Và tôi thật sự phát điên.

Nếu như có video hay nhật ký ghi lại, tôi nghĩ tôi không muốn đối mặt với bản thân trong khoảng thời gian đen tối điên cuồng ấy.

Bất an, khó chịu, mâu thuẫn, tức giận, lo được lo mất … Nói thẳng ra là một người đàn bà chanh chua.
Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhận được quà.


Nhiều năm như thế, tôi chưa bao giờ nhận được.

Tôi cứ nghĩ, yêu là hai bên cùng hướng về nhau, chứ không chỉ đâu riêng con gái được đòi quà, tôi cũng không để vào mắt mấy cô gái suốt ngày làm nũng đòi quà.

Năm ấy, tôi muốn có một cành hoa hồng, chỉ một cành hoa hồng mà thôi.

Nhưng tôi không nhận được.
Giang Minh, sau lưng tôi, lén tặng hoa cho Lục Vi Vi.

Còn mở miệng hỏi tôi, tôi là loại con gái nào.
Tôi khóc cả một đêm, lại sợ đánh thức anh ta nên cứ thể mở to mắt nhìn trần, để nước mắt rơi cả một đêm.

Tôi đã không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nữa.

Tôi biết, tôi đang mang thai, tôi không nên khóc.

Nhưng tôi không làm được.
Tôi ra ngoài đi dạo một vòng.

Ngoài trời đang mưa.

Một mình tôi đi trên phố lắm người qua kẻ lại, vác cái bụng to, hệt như du hồn lang thang.

Chiếc xe bên cạnh phanh gấp, người đàn ông thò đầu ra ngoài vừa khạc nhổ vừa chửi không có mắt, vội đi đầu thai à.

Anh ta nhìn tôi ngã ngồi dưới đất, hô một tiếng “Trời ạ”, vội vàng xuống xe đỡ tôi.

Anh ta bảo vệ cái bụng lớn của tôi, kinh ngạc hỏi “Người nhà cô đâu? Làm sao mà nửa đêm, lại một mình đi ngoài này? Bụng còn lớn như thế? Người nhà cô đâu, hay cô có nhớ số điện thoại của họ không? Tôi giúp cô gọi điện.

Cô như thế này, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì biết làm sao?”
Tôi cúi đầu, ngồi trong vũng nước bùn ướt sũng, ôm mặt khóc rống lên.

Nhìn xem, một người qua đường còn quan tâm tôi đến thế.

Nhìn xem, có người tốt thế này, vậy mà có người lại xấu xa thế kia.
Ngày thứ hai, Giang Minh ăn cháo xong, bèn đưa cho tôi cốc nước ấm.


Tôi uống nước xong, đứa trẻ trong bụng tay đấm chân đá, tôi rất đau, quyết định bắt xe đến bệnh viện kiểm tra.

Đến buổi chiều, con của tôi đã cứng ngắc bất động trong bụng.

Sau đó nữa, nó biến thành một miếng thịt đầy máu, bị bác sĩ lấy ra khỏi người tôi.

Tôi không có dũng khí nhìn con lần cuối.
Buổi tối, Giang Minh mới tới, khả năng là thấy trong nồi cơm điện không có cơm nóng đi.

Kỳ thực, anh ta vẫn có thể tìm ra tôi, chỉ là anh ta muốn hay không thôi.
Nhìn anh ta tựa hồ rất áy náy.

Hai mắt đều hồng lên, nắm chặt tay tôi, nói xin lỗi.

Lần đầu tiên trong đời anh ta giải thích với tôi, nói hôm ấy Lục Vi Vi ly hôn, cô ta gả cho một tên đàn ông không ra gì, cô đơn một thân một mình lại bệnh tật, chỉ có thể ở lại bệnh viện, anh ta là do động lòng trắc ẩn nên mới đến thăm bệnh, theo lẽ thường nên mua một bó hoa, vừa vặn hôm đó là lễ tình nhân, cả con phố lớn đều chỉ bán hoa hồng, không có hoa khác, anh ta đành tùy tiện mua một bó, chỉ như vậy thôi.
Ồ.
Thật ra tôi không nghe rõ lắm.

Tôi nói, tốt biết mấy, anh cuối cùng cũng đợi được cô ta ly hôn rồi.

Chúc mừng nhé.
Thế mà anh ta nhìn tôi chăm chú, đỏ hồng cả hai mắt.
Đúng là chuyện lạ nhỉ!
Trước đây, khi Giang Minh cau mày, tôi đều sẽ vì anh ta mà đau lòng.


Mười mấy năm qua, cho dù là tôi giận anh ta cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy anh ta cau mày, nhìn thấy biểu cảm này của anh ta, dù chỉ là một chút buồn phiền cũng lòng tôi đau nhói, mở rộng vòng tay ôm anh ta, giống như một con chó nhỏ vậy.
Thế nhưng, giờ phút này, tôi đột nhiên bình tĩnh lại.

Tôi hỏi anh ta, cốc nước mà anh ta đưa tôi có phải đã bỏ thêm thứ không nên bỏ không, anh ta có phải muốn gi.ết con của tôi không? Giang Minh ngây ngốc, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, vừa đau đớn, vừa oan uổng.

Anh ta hỏi tôi tại sao em lại nghĩ rằng anh là loại người như vậy? Tôi lãnh đạm nói, không phải thì không phải, anh kích động như vậy làm gì.
Tôi nhìn anh ta như nhìn gốc cây, ngọn cỏ, bức tường, một người hay một vật không liên quan đến mình.

Tôi nhìn anh ta, người đàn ông tôi yêu mười mấy năm, lần đầu tiên khóc trước mặt tôi, khóc như một đứa trẻ.
Nhưng, lòng tôi đã sớm khô cằn, một chút bọt sóng này làm sao có tác dụng đây.

Thì ra, yêu là cái dạng này, không yêu cũng là cái dạng này.

Thì ra, thừa nhận bản thân mình không được yêu lại dễ dàng đến thế.
Tôi thua rồi, tôi đã nói dối.
Tôi tốn tinh lực mười mấy năm nay nhưng ngôi nhà bốn tầng kiểu phương Tây đó không làm dịu đi sự ghen tị của cha mẹ đối với những người có một cậu con trai.
Tôi tốn mười mấy năm tuổi xuân nhưng vẫn không thể khiến Giang Minh yêu tôi thêm một phần.
Bùi Chiêu Đệ chính là Bùi Chiêu Đệ, có gọi dễ nghe hơn thì từ trong cốt tủy vẫn là Bùi Chiêu Đệ.
Tôi thua rồi, tôi nhận bại.
Ngay từ đầu đã không mạnh mẽ, vậy vì sao tôi còn phải cố gắng giả trang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận