Kẻ Thay Thế FULL


15.
Sau này, Giang Minh đối xử với tôi rất tốt.
Trước nay, tôi cho rằng đàn ông rất cẩu thả, vô tư, không để ý, để cho bọn họ làm ra mấy chuyện lãng mạn, thì đúng là làm khó bọn họ.

Sau này, tôi mới phát hiện ra, kỳ thực cái gì bọn họ cũng biết.

Giống như Giang Minh nhìn thấy tôi bỏ chiếc cài tóc khá đắt xuống, cũng giống như Giang Minh tặng tôi chín mươi chín bông hoa hồng vậy.

Anh ta cái gì cũng biết.

Chỉ là, anh ta không nguyện ý làm.
Kỳ thực, là do tôi không xứng.

Về sau, anh ta nguyện ý làm rồi, thì tôi nên nói gì bây giờ?
Nếu như có thể, tôi vẫn muốn cùng anh ta tốt đẹp trở lại, dù gì chúng tôi ở bên nhau đã mười hai năm rồi, nhưng thân thể nữ nhân lừa không nổi người, cái cảm giác không có ấy chính là không có.

Nhìn thấy đồ ăn ngon, không muốn chia sẻ cho anh ta cùng biết.

Khi anh ta thỉnh thoảng chạm vào tôi, tôi vừa cảm thấy không quen, vừa vô thức tránh né.

Một mình tôi ăn lẩu, một mình tôi đi công tác, một mình tôi đi xem phim, một mình tôi đi khám bệnh … Quen rồi liền cảm thấy tự do.

Có những lúc tôi sẽ vứt anh ta ra sau đầu, chính là cái cảm giác “Ồ, có một người như vậy sao, không nói tôi cũng quên mất.
Bạn trai sao? Đúng nha.
Lúc trước, tôi luôn miệng nói về bạn trai mình Giang Minh với thái độ cao ngạo, bày ra tư thế “Bà đây là hoa thơm có chủ”.


Hiện tại, không có người nhắc tới, tôi cũng không nhớ tới anh ta, có người nhắc tới, tôi sẽ duy trì trầm mặc, cảm thấy nhàm chán.

Tham gia tám chuyện cùng mấy cô bé mới bước chân ra ngoài xã hội, có ý nghĩa gì chứ? Tôi năm nay đã cả bó tuổi rồi, có thời gian rảnh tám chuyện, còn không bằng kiếm thêm chút tiền.
Hôm ấy, Giang Minh tan làm về nhà, thấy tôi đang hút thuốc, anh ta chau mày thành một đoàn, nói phụ nữ đừng hút thuốc, dáng vẻ em hút thuốc rất phong trần.
Tôi cảm thấy mình giống như bị kim đâm vài phát.

Khóe miệng câu lên nụ cười, nói, phải đấy, em chính là nữ biểu tử (gái bán hoa, gái điếm) đấy.
Nhìn đi, thừa nhận mình thối nát, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Cùng lắm là sau này không gả nữa.

Gả đi cũng chẳng thấy tốt hơn ở điểm nào.

Mười hai năm, tôi theo Giang Minh những mười hai năm, cũng chỉ là cái dáng vẻ này, vậy thì có làm sao? Đàn em đẹp trai mới tới công ty còn tưởng tôi đang độc thân kìa.
Cười ch.ết tôi.
Nhưng mà không sao cả, dù gì thì bọn họ đều có thể tặng tôi hoa hồng mà.
Hai mươi chín tuổi, năm nay tôi mới hai mươi chín tuổi thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận