- Chính Quốc...
- Thái Minh!? _ Hóa ra là người đến là Kim Thái Minh.
- Ừ, tôi đến thăm cậu, sức khỏe thế nào rồi? _ Anh vừa nói vừa giơ giỏ hoa quả lên.
- Tại sao cậu lại biết...
- À à, ba nói tôi tới... _ Có thể Chính Quốc không biết Thái Minh tối hôm đó cũng tới ngôi nhà ở ngoại ô.
- Cảm ơn, mau vào nhà đi. _ Cậu mỉm cười nhẹ, né sang một bên cho Thái Minh vào trong.
- Ừm, Chính Quốc, hình như cậu không được khỏe, mặt mũi xanh xao quá, đổ mồ hôi nhiều nữa, chưa khỏe sao? _ Anh đặt giỏ hoa quả xuống bàn, lo lắng quan sát cậu.
- Không sao? Tôi đã khỏe rồi... _ Cậu cố mỉm cười thật tươi để che dấu dáng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt mình.
- Đừng nói dối... _ Anh đứng dậy nhanh chóng bước tới chỗ cậu, tay đưa lên trán kiểm tra.
- Không, tôi đã nói... _ Chưa kịp nói xong, một cơn choáng váng kéo tới khiến cậu vô lực mà ngã xuống, cũng may Thái Minh đỡ được kịp thời.
- Chính Quốc! Chính Quốc, mau tỉnh lại! _ Anh hoảng hốt lay lay người cậu.
- Ai đến vậy? Ai yo? Là Kim Thái Minh nhị thiếu gia? _ Lệ Mẫn sau khi kêu cậu đi mở cửa, liền thật nhanh về phòng thay đồ trang điểm lại. Lúc nãy, khi nghe tiếng chuông cửa, cô ả đã rất nhanh phân tích rõ ràng, Kim Thái Hanh là người lạnh lùng, tuy tình nhân nhiều vô số kể, nhưng theo ả biết, trước đây chưa có ả tình nhân nào được Kim Thái Hanh đưa về nhà mình. Kim Thái Hanh lại còn rất kín tiếng, người ngoài không biết chính xác nơi hắn ở, bởi vì hắn sở hữu riêng trong tay hàng trăm biệt thự cao cấp ngoại trừ Kim gia, vậy nên chắc chắn người tìm hắn chỉ có đàn ông, mà đàn ông xung quanh Kim Thái Hanh chắc chắn phải là những người giàu có, cô ả cũng nên kết thân với đám đàn ông quanh hắn, ít nhất sau này khi bị Kim Thái Hanh đá ra ngoài, còn có thể tìm được người khác. Tất nhiên, bị Kim Thái Hanh đá là điều cô ả không muốn chút nào, hắn vừa đẹp trai vừa giàu có, là mẫu đàn ông cực phẩm bao người phụ nữ trên thế gian này ao ước, nhưng vẫn nên kĩ càng tính sẵn đường cho mình. [Và bà chị được tôi cho vào vai tình nhân của anh Kim là phúc trăm đời đó.]
- Cô là ai? _ Anh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, ánh mắt sắc lạnh.
- Tôi, tôi là... _ Với ánh mắt tỏa ra hàn khí áp bức đó, khiến cô ả không nói nên lời.
Không cần biết người phụ nữ trên kia là ai, Điền Chính Quốc hiện tại cả người mềm nhũn, mồ hôi ướt áo, cơ thể nóng như lửa đốt, anh còn đủ bình tĩnh nghe người phụ nữ có bề ngoài lẳng lơ đó giải thích sao? Nhanh chóng bế cậu đưa ra xe đi tới bệnh viện.
- Thái Minh!?
- Anh... _ Vừa chuẩn bị đưa cậu vào trong xe, thì bị Kim Thái Hanh bắt gặp. Đáng lý ra hắn phải cùng đối tác đi ăn trưa bàn chuyện kí hợp đồng mới, nhưng trong người lại có cảm giác không an tâm, liền giao việc cho thư kí mà lái xe về nhà.
- Cậu ta...đưa đây cho anh. _ Hắn bước tới gần lạnh lẽo ra lệnh.
- Cậu ấy...
- Cậu ta là vợ tôi...
Thái Minh do dự, nhìn lại Điền Chính Quốc trong lòng, bất đắc dĩ đưa cậu cho Kim Thái Hanh.
- Cậu ấy phát sốt, có thể là từ sáng.
- ... _ Hắn nhìn cậu, mày nhíu chặt khó chịu, con người này, tại sao cậu ta không chịu tự chăm sóc thật tốt cho mình?
- Thái Hanh... Anh về rồi. _ Lệ Mẫn đi từ trong nhà ra, trên người mặc một bộ váy trắng tinh khiết, trang điểm nhẹ nhàng hơn đi tới khoác tay hắn. Kim Thái Minh liếc cô ta một cái rồi cười khinh bỉ, ha, trong thời gian ngắn vậy mà đã thay đổi bộ mặt muốn quyến rũ người khác, hiện tại lại lật mặt như vậy, cô ta là tắc kè hoa sao?
- Anh hai, cô ta là ai? _ Thái Minh thu hồi vẻ cười cợt, lạnh giọng hỏi.
- Lệ Mẫn, vào trong đi. _ Hắn không trả lời anh, một câu ra lệnh cho Lệ Mẫn.
- Khoan đã, anh hai, em nhắc lại, Điền Chính Quốc là vợ anh, cho dù anh không yêu cậu ấy, nhưng cũng đừng làm cậu ấy tổn thương như vậy, nhìn xem, chỉ chưa đầy một tuần, cậu ấy vốn đã gầy, hiện tại nhìn lại còn gầy hơn, anh...
- Nói xong chưa, đừng nghĩ tôi không biết cậu đối với Điền Chính Quốc là như thế nào... _ Nói xong bế cậu vào trong xe đi thẳng tới bệnh viện tư của Kim gia.
- Nghe thấy cả rồi chứ? Cậu ta là vợ anh trai tôi, tình nhân như cô cũng nên biết phải như thế nào rồi, động vào Điền Chính Quốc, dù chỉ là một sợi tóc, tôi đảm bảo với cô, cả gia đình họ hàng và... Chính tính mạng của cô, sẽ được chôn cùng một chỗ trong thời gian nhanh nhất có thể... _ Thái Minh ghé sát tai Lệ Mẫn trầm giọng nói trong khi cô ta vừa ngạc nhiên đưa tay che miệng, vừa lo sợ hành động từ tối qua và sáng nay của mình, đứng chôn chân tại chỗ.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân phát sốt là do mệt mỏi, vết thương vẫn chưa lành cộng với việc từ trưa hôm qua hình như chưa ăn gì, cơ thể suy nhược và có thể là do nhiệt độ đêm qua giảm mạnh nên bị nhiễm lạnh. _ Vị bác sĩ kính cẩn nói.
- Nhiệt độ là bao nhiêu?
- Là 41°C, may mắn được đưa vào chưa muộn, nếu được đưa vào sớm hơn thì có lẽ sức khỏe sẽ phục hồi nhanh hơn. Hiện tại nhiệt độ đã giảm còn 39°C, nghỉ ngơi một chút nữa sẽ tỉnh.
- Ra ngoài đi.
- Vâng.
Hắn đi tới ngồi bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu lại không phát hiện ra trong tim mình đang dần xuất hiện một cảm xúc lạ.