Vài phút sau, Thái Minh đã có mặt tại khu rừng phía đông, ở đây đang xảy ra một vụ đấu súng, ngoài tiếng súng liên tục vang lên thì chẳng còn nghe được tiếng gì khác, tổ chức thiệt hại rất nhiều, số người trụ lại được chỉ đếm trên đầu ngón tay, có Kim Thái Hanh, Kim Nam Tuấn và J. Mà bên phục kích, chính là hắc bang của chú ruột bọn họ - Kim Thái Hùng cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ còn 10 người, mà 10 người này cũng chính là xạ thủ giỏi nhất trong bang.
Tiếng súng nổ vang trời, hiện lên khung cảnh chết chóc rợn người.
Thái Minh rút súng ra rồi lên nòng, bắt đầu tham gia vào cuộc chiến.
"Thái Minh, mục tiêu chính ở hướng 12 giờ, hắn ta là cánh tay phải của Kim Thái Hùng, tiêu diệt hắn ta càng nhanh càng tốt."
Tiếng Kim Thái Hanh ra lệnh vang lên từ chiếc tai nghe.
- Đã... _ Một chiếc máy bay xuất hiện giữa khu rừng, nơi khoảng đất trống đang xảy ra cuộc đấu súng. Đến lúc nó đậu hẳn thì Kim Thái Hùng cũng xuất hiện, còn có... Chính Quốc đang bất tỉnh.
- Chính Quốc! _ Thái Minh lo lắng gọi cậu. Còn Kim Thái Hanh bình tĩnh nhíu mày quan sát.
- Cháu trai của ta, Kim Thái Hanh, haha, cháu dâu của ta cũng đẹp đó chứ, nhưng mà... Thật tiếc nó lại là con của gã họ Điền. Ta thấy, nếu giữ mạng sống cho đứa con của hắn thì quá tốt cho hắn rồi..._ Kim Thái Hùng ha hả cười thỏa mãn.
- Ông muốn gì? _ Kim Thái Hanh bình tĩnh, mắt khẽ đưa tới chỗ Chính Quốc đang bị hai tên thuộc hạ giữ chặt. Vì thuốc mê loại nhẹ nên đang có dấu hiệu tỉnh dậy. Tim hắn khẽ động.
- Thái Hanh, đem khu huấn luyện này, đổi lấy Điền Chính Quốc, như thế nào?
Chính Quốc lấy lại được chút ý thức, chân tay mềm nhũn, không thể cử động, Kim Thái Hanh và Kim Thái Minh đang đứng ở đối diện cách cậu 5m, nhìn hoàn cảnh hiện tại cũng đoán ra được tình huống gì, cậu bị Kim Thái Hùng bắt để trao đổi khu huấn luyện gì đó.
- Thái..._ Muốn gọi tên hắn, nhưng rồi nhớ ra, mình không thể gọi.
Hắn nhìn sang chỗ cậu một giây rồi quay trở lại, cười lạnh.
- Ông nghĩ, cậu ta quan trọng đến vậy sao? Cứ giết cậu ta nếu ông muốn, đối với tôi không quan trọng.
Vỡ tan, trái tim cậu vỡ tan, trong một khắc, cậu đã ích kỉ mong hắn có thể chọn mình, nhưng hóa ra cũng chỉ là tự mình đa tình.
- Anh à, sao anh có thể, Chính Quốc sẽ gặp nguy hiểm...
- Không cần quan tâm. _ Hắn nhìn thẳng, chậm rãi nhắm mắt lại, di chuyển thân hình cao lớn sang một bên. Bàn tay lại càng nắm chặt khẩu súng trong tay.
"Đoàng"
"Đoàng đoàng."
- A... Khốn nạn! Lại dám cho người đánh lén. _ Một viên đạn găm sâu vào tay phải Kim Thái Hùng. Sau đó Kim Thái Hanh cũng giơ súng bắn chết hai tên thuộc hạ đang giữ cậu. Đồng thời tiếng súng cũng nổ ra lần nữa.
Ngay từ lúc Kim Thái Hùng ra điều kiện, hắn đã đã nhìn thấy J ở đằng xa ra dấu hiệu xin chỉ thị của hắn.
- Điền Chính Quốc! Điền Chính Quốc! _ Hắn đi tới gọi cậu, nhưng cậu chỉ có thể giương đôi mắt đau khổ nhìn hắn.
- Em không cử động được..._ Cậu yếu ớt nói, gương mặt tái xanh.
- Haha, cậu ta trúng thuốc của ta, nếu không giải được, lại có thể sống xót tới ngày mai sao?
- Ưm..._ Hắn khẽ rên lên một tiếng. Một ống tiêm găm vào vai hắn. Mà người bắn là thuộc hạ của Kim Thái Hùng.
- Làm tốt lắm, không ngờ... hahaha... _ Lão ta hả hê, không may ăn thêm một phát súng từ Kim Thái Hanh vào chân.
- Chết tiệt, Thái Minh, Nam Tuấn, dọn sạch chỗ này đi. _ Hắn tức giận nói, nhanh chóng rút ống tiêm ra rồi bế Chính Quốc rời khỏi.
Vài phút sau, đám người của Kim Thái Hùng chỉ còn cách giơ tay đầu hàng.
- Haha, Thái Minh, coi như hôm nay ta ra đường bước nhầm chân đi. Nhưng mà, cháu đối với thằng bé Điền Chính Quốc kia không nên rõ ràng như thế chứ? Cháu xem, như thế này không tốt nha... Ta biết hết. _ Lão như không sợ, nói đùa cợt nhả.
- Câm miệng, ông có hai lựa chọn, một là giao ra thuốc giải may ra tôi còn tha cho ông một mạng, hai là tôi giết chết ông ngay tại đây! _ Anh tức giận.
- Được... Loại thuốc mà Điền Chính Quốc bị tiêm vào không khó giải, trong 4 giờ đồng hồ trúng thuốc, chỉ cần hai vợ chồng nó chịu phối hợp với nhau một chút, không dùng thuốc gì trợ giúp, kiên trì trong vòng 12h, bằng không hai đứa nó sẽ cùng nhau chết... Từ khi được chế thành công, chẳng ai có thể sống sót được, bởi vì không ai đủ sức trụ được tới 12h, chưa phải chịu sự thống khổ vì thuốc, đã chết vì kiệt sức mất rồi. Rất thú vị phải không? Tuy là hai loại thuốc có tác dụng khác nhau, nhưng lại cùng một cách chữa trị.
Kim Thái Minh bất lực chỉ có thể nắm chặt khẩu súng của mình, cứ nghĩ Điền Chính Quốc đang ở bên Kim Thái Hanh, anh càng không ngăn được trái tim mình nhói lên.
- Tạm biệt, chúng ta sẽ gặp lại thôi. _ Lão khó khăn bước đi, không dám chậm bước, chỉ sợ Kim Thái Minh hoặc Kim Nam Tuấn sẽ ngay lập tức bắn chết mình.
- J, cho người tới dọn dẹp, tránh để cảnh sát nghe ngóng được tin tức gì. _ Kim Nam Tuấn nói vào trong bộ đàm, sau đó thở dài xoay người tới chỗ Kim Thái Minh.
- Thái Minh, ông ta nói gì vậy? Không phải cậu có..._ Kim Nam Tuấn nhíu mày.
- Anh đừng nghe ông ta nói, tình cảm của tôi, tôi sẽ biết phải làm sao.
- Tốt nhất không có gì... _ Kim Nam Tuấn nói xong, thẳng bước tới khu vực điều chế thuốc và vũ khí kiểm tra.
...
- Cậu ta trúng phải thứ thuốc gì? _ Hắn đứng khoanh tay bên giường, quan sát hai vị bác sĩ đang loay hoay kiểm tra cho cậu.
- Thiếu gia, chuyện này, chúng tôi... _ Vị bác sĩ khó xử không nói nên lời.
- Sao? _ Hắn tiến tới ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, nhắm mắt tỏ ra an tĩnh, nhưng thực chất lại cảm thấy bản thân không ổn, cơn khó chịu như muốn phát tiết, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi. Chẳng lẽ chỉ là thuốc kích dục? Nhưng cảm giác chỉ là muốn phát tiết bình thường, không giống bị trúng loại thuốc này.
- Chúng tôi bất tài, không thể xác định được được loại thuốc gì, xin thiếu gia tha tội...
- Vô dụng!
Điện thoại trên bàn rung lên, Kim Thái Hanh thường không để nhạc chuông điện thoại, bởi vì hắn cho rằng, tiếng chuông điện thoại đôi khi sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm.
- Nam Tuấn, sao rồi? _ Hắn lười biếng nói.
"..."
Kim Nam Tuấn ở đầu bên kia nói sơ qua tình hình ở khu huấn luyện và nói qua thuốc mà hắn và cậu mắc phải. Hắn nghe xong liền nhíu mày.
- Không có thuốc sao?
"..."
- Tôi biết rồi, cho người tăng cường bảo vệ Trung Hải Điện cho tôi, cho người vào tập trung huấn luyện, Kim Thái Hùng có thể quay lại tập kích, kiểm tra nội bộ, có thể trong tổ chức có tay trong. _ Nói xong, trực tiếp cúp máy.
- Các người có thể rời khỏi đây, không được để lộ chuyện hôm nay ra ngoài. _ Hắn phất tay, chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài, đặc biệt là Kim Thái Phong, cha hắn.
- Vâng, cảm ơn thiếu gia, chúng tôi xin phép.
Hai vị bác sĩ rời đi, hắn mới đi tới bên giường bế cậu vào nhà tắm, tắm rửa cho cả hai.
- Anh... Anh không sao chứ? _ Cậu cúi mặt ngồi dựa vào thành bồn tắm, không dám ngẩng đầu lên vì người kia không mặc quần áo mà trực tiếp tắm cho mình. Bởi vì hiện không chút khí lực, đành đỏ mặt xấu hổ, bất đắc dĩ để mặc cho hắn.
Sau khi tắm sạch sẽ cho cậu, hắn không nói gì, bế cậu khỏi bồn tắm rồi lau khô người cho cậu, rồi trực tiếp bế trở lại giường.
- Em...em chưa mặc quần áo. _ Cậu hoảng hốt, dùng hết sức động đậy. Cậu chưa mặc quần áo lại bị hắn nằm đè lên người, như vậy không phải rất kì quái sao?
- Không cần. _ Kết quả nhận được câu trả lời ngắn gọn của hắn cùng một nụ hôn sâu.