Thô bạo dày vò Điền Chính Quốc tới gần sáng, Kim Thái Hanh coi như dục vọng đã được thỏa mãn, cỗ giận trong lòng cũng được giải tỏa.
Nhìn Điền Chính Quốc mê man ngủ trên giường, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, mày không yên mà nhíu chặt, hàng mi còn vương lại nước mắt. Tâm trạng lại trở nên hỗn độn.
'Ùùù...ùuu...'
Điện thoại hắn đặt trên bàn đầu giường bắt đầu rung lên.
Thu hồi lại cảm xúc kì lạ kia, nhanh chóng nghe điện thoại.
- Nói... _ Hắn lạnh lùng nói vào điện thoại.
"Lão đại, đã tìm thấy tin tức về Trịnh tiểu thư..." _ Đầu dây bên kia gấp gáp bẩm báo.
- Sao? Mau nói nhanh lên... _ Hắn kích động.
"Washington... Lão đại, thông tin chi tiết, thuộc hạ đã gửi vào mail cho ngài rồi..."
- Được, báo người mua vé máy bay nhanh lên, thông báo rằng chi nhánh Kim thị ở Mĩ gặp vấn đề, tôi phải sang đó giải quyết... _ Hắn nói nhanh, tiến về phía bàn làm việc lấy giấy tờ quan trọng, không cần quần áo, đem tập tài liệu rời khỏi nhà, trước lúc rời đi, còn nhìn về phía người đang mê man trên giường, khoảnh khắc đó rất nhanh qua đi, hắn lạnh lùng bước đi.
"Có phải, sắp kết thúc rồi không?"
Sáng sớm hôm sau khi Điền Chính Quốc thức dậy, mới phát hiện Kim Thái Hanh đã rời đi rồi.
- Đã đi làm rồi sao?
Nhấc thân thể đau nhức bị hắn dày vò đêm qua đi thẳng vào nhà vệ sinh để tẩy rửa.
- Điền Chính Quốc... Điền Chính Quốc... _ Nhìn chính mình trong gương, thân thể thường ngày trắng nõn mềm mại, hôm nay lại chằng chịt dấu hôn xanh tím. Đau đớn tự gọi tên mình, nhớ lại những gì hắn đã nói, không khỏi lại lần nữa rơi nước mắt, cứ ngỡ rằng nước mắt đã cạn trong đêm qua, không ngờ hiện tại vẫn có thể lăn xuống được.
'Reng... Reng'
Thất thần ngồi bó gối trên ghế sô pha ngoài phòng khách thì điện thoại bàn bên cạnh vang lên không ngừng.
- Alo... _ Cậu mệt mỏi trả lời.
"Chính Quốc, Thái Hanh sang Mĩ con có biết không vậy hả? Đi gấp như vậy, đã bàn với nhau chưa?" _ Kim phu nhân đầu bên kia lo lắng hỏi.
- D...dạ? Mẹ nói vậy là... _ Cậu kinh ngạc.
"Con không biết sao? Công việc Thái Hanh như vậy con còn không chịu quan tâm chồng nữa sao? Con làm vợ kiểu gì vậy hả?" _ Kim phu nhân có chút nóng nảy mà trách móc.
- Co..con xin lỗi, con xin lỗi... _ Cậu bối rối.
'Thái Hanh, anh... Đừng như vậy được không? Là vì em nên anh mới rời đi?...'
"Thật không hiểu con như thế nào nữa, thôi, ta có việc bận rồi, chuyện này bỏ qua cho con đó, nhớ quan tâm chồng con một chút."
- Vâng, con chào mẹ...
Điện thoại bị ngắt ngay sau đó, cậu liền vội gọi ngay cho Thạc Trân.
- Alo? Thạc Trân, tại...tại sao Thái Hanh lại đi Mĩ, công bên kia rất nghiêm trọng sao?
"À Chính Quốc, tôi vừa nhận được thông báo, hình như là gặp chút vấn đề thì phải..." _ Thạc Trân bên kia trả lời.
- Như vậy là bởi vì công việc... _ Cậu khẽ nói thầm, trong lòng nhẹ đi chút ít.
"Hả? Hai người lại xảy ra chuyện gì sao?"
- Không sao... Cậu... cậu tiếp tục làm việc đi, cảm ơn.
"Ừm, không có gì. À, nghe bảo Kim Thái Hanh có thể sẽ đi vài tháng đấy, hay tối nay tôi sang với cậu chơi? Tiện thể chỉ giúp tôi vài món..."
- Ừmm... Tối gặp, tạm biệt...
"Tạm biệt."
Điện thoại ngắt kết nối, Chính Quốc khẽ thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng.
- Không biết anh ấy đã nguôi giận hay chưa...?
Cậu không biết rằng, cuộc sống cô độc của cậu đang bắt đầu...
...
• Tên: Trịnh Thiên Mỹ ( tên trong ngành : Cindy Kim )
• Công việc: Người mẫu (do chi nhánh tập đoàn Điền thị quản lí)
• Địa chỉ:...
•...
...
Gấp lại tập hồ sơ trên tay, Kim Thái Hanh thoải mái nằm ngửa ra chiếc ghế xoay đắt tiền trong phòng làm việc của Tổng giám đốc nơi đất Mĩ xa xôi. Tay vươn tới chiếc điện thoại trên bàn nhấn nút.
- Thông báo với chi nhánh Điền thị, chúng ta cần người mẫu quay quảng cáo cho tòa nhà Winsky mới hoàn thành. Yêu cầu người mẫu Cindy Kim, tuyệt đối phải là cô ấy. Cho người tìm hiểu lịch trình của cô ấy cho tôi... _ Nói xong theo thói quen không đợi bên kia có phản hồi liền ngắt máy.
"Thiên Mỹ, anh tìm được em rồi... Anh sẽ không cho phép kẻ nào làm tổn thương em nữa..."
Trong khi hắn hạnh phúc vì tìm được người hắn thương yêu, lại vô tình quên ngay đi cậu trai nhỏ bé, ở nơi mà cậu gọi là 'nhà' của bọn họ, cô đơn, lo lắng, lặng lẽ chờ đợi hắn trở về, lại không nghĩ rằng ở đây hắn vô cùng vui vẻ hạnh phúc...
...
- Chính Quốc, cậu và Kim Thái Hanh lại xảy ra chuyện gì nữa sao? _ Thạc Trân vừa cắt củ quả, vừa quay sang phía Chính Quốc đang khuấy đều đều nồi súp, đôi mắt vẫn còn hơi sưng kia chứa đầy u sầu. Nghe Thạc Trân nói 1 giờ đồng hồ nữa Kim Nam Tuấn sẽ tới ăn tối cùng họ thế nên cậu nấu rất nhiều món.
- Chính Quốc!!!...
- Hả? Ah! _ Không thấy cậu trả lời, Thạc Trân liền gọi lớn. Không may Chính Quốc vì bị giật mình mà sơ ý làm súp nóng bay lên tay, mu bàn tay rất nhanh xuất hiện vùng do chuyển sang đỏ hồng đau rát.
- Chính Quốc! Không sao chứ... Xin lỗi, mau lại ghế ngồi đi... _ Thạc Trân cả kinh, vội bước tới đưa cậu tới bàn ăn ngồi xuống.
- Chính Quốc, xin lỗi,... _ Thạc Trân rối rít, nhận được cái lắc đầu từ cậu mới bớt lo.
- Không sao đâu,... Là tôi không chịu chú ý thôi... Bôi thuốc là được...
- Thuốc ở đâu? Tôi lấy giúp cậu...
- Ở trong ngăn tủ bên kia... _ Cậu chỉ tay về phía chiếc tủ gỗ trong phòng bếp.
- Được, đợi chút...
....
Thoa thuốc, băng bó xong xuôi, Thạc Trân chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại vô tình nhìn thấy những vết xanh tím sau cổ áo sơ mi của cậu, vội vạch ra xem, không khỏi rùng mình.
- Chính Quốc, chuyện này là sao? Kim Thái Hanh lại ngược đãi cậu sao? Hả? _ Hóa ra, vừa mới đến đây đã cảm thấy có gì lạ, nhất là dáng đi khó khăn của Chính Quốc, đôi lúc còn thấy cậu nghiến chặt răng mà đổ mồ hôi lạnh.
-...
- Chính Quốc, trả lời tôi đi!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn khiến cậu thành ra như vậy? _ Thạc Trân có chút nổi nóng.
- Không phải... Là...là hiểu lầm thôi,... Không sao cả......
- Hiểu lầm là sa...
- Thạc Trân... Tôi...tôi lên phòng một chút... _ Cậu nhăn mặt trả lời, bỗng nhiên cắt ngang Thạc Trân, đứng ngay dậy bước nhanh khỏi phòng bếp.
Thạc Trân không để ý để cậu rời đi, trong lòng vẫn còn bất bình nghi hoặc, thoáng lướt qua ghế Chính Quốc ngồi có máu, sợ hãi nhìn người vừa rời đi kia, rồi càng hoảng loạn hơn... Điền Chính Quốc mất đi ý thức ngã xuống sàn ngất xỉu.
- Chính Quốc!!!!