Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]

Một tháng...


Hai tháng...


Rồi ba tháng trôi qua.


Tin về Kim Thái Minh được giữ im lặng, Kim Thái Hanh khuôn mặt mệt mỏi, u ám. Thông báo được truyền xuống duy nhất chính là Kim Thái Minh chán ngán công việc này và đã ra nước ngoài sinh sống, du lịch khắp nơi. Yên Vũ được Kim Thái Hanh tín nhiệm đưa vào vị trí giám đốc dự án mới của Kim thị. Cậu chia tay với cô gái mà bà nội kỳ vọng rằng hai người sẽ có thể tiến tới hôn nhân, thừa nhận vẫn luôn thích một người khác, mà người này vừa vặn lại chính là đàn ông, mọi thứ sau đó tiếp tục diễn ra bình thường, bà nội nhìn cháu đứa cháu trai từ bé mất cha mẹ, một mình cứng cỏi lớn lên cùng bà nội, hiểu thuận không dám cãi lời, bà nhìn ra tâm tư của cậu, nhìn cậu u sầu gầy đi, thương xót đứa cháu trai bắt đầu lầm lũi ít cười, bà không trách mắng chỉ có thể xoa đầu cậu, nói mọi chuyện đều sẽ ổn thôi...còn Kim Thái Minh giống như hoàn toàn đã biến mất, chỉ là những người biết sự thật, tâm đều nặng nề không yên.

Mùa xuân qua đi, mùa hạ lại tới, Yên Vũ tựa người vào lan can, nghe tiếng nước vỗ vào bờ, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh sau cơn mưa đôi lúc lại khiến cậu rùng mình. Ngay tại chỗ này chính là nơi cuối cùng cậu nhìn thấy người đó, cũng là lúc cậu tự tay gạt đi chân tình của mình.

Nhiều lúc, cậu lại nhìn thấy người kia, vừa cười vừa nói rõ ràng cậu thích người kia như vậy, ấy thế mà lại cứng đầu không chịu nhận. Cậu nhìn thấy người kia đứng ở phía xa vẫy tay gọi cậu đi tới, nghe thấy người nọ ra lệnh đi mua cà phê, trong vô thức chuẩn bị hai phần cơm trưa, vô thức mua hai ly cà phê nóng. Nhưng, hoá ra tất cả đều chỉ là ảo giác.










...











Yên Vũ thắt chiếc cà vạt lấy chiếc áo vest đen đặt trên giường khoác lên người xong mới xoay người ra khỏi phòng. Dự án mà cậu phụ trách trong vòng vài tháng đã hoàn thành, Kim thị mở tiệc lớn cho toàn bộ nhân viên còn đặc biệt thưởng lớn cho cậu.

Bữa tiệc tổ chức ở khách sạn lớn, ai cũng cười tươi, ăn vận lộng lẫy đứng trò chuyện làm quen với nhau, chỉ riêng Yên Vũ sau khi cùng Kim Thái Hanh chào hỏi những quan chức cấp cao của chính phủ, Kim thị thường xây trường, trung tâm bảo trợ xã hội, được chính phủ khen tặng tuyên dương, nghe nói, dự án sắp tới của Kim thị ở một tỉnh miền núi được chính phủ đầu tư vốn, cậu uống vài ly rượu, bản thân đã thấy choáng váng, tuy gần đây tửu lượng đã được cải thiện nhưng vẫn còn kém xa so với người khác. Đứng tựa lan can ngoài ban công, trời vừa tạnh mưa, không khí lành lạnh không gian ồn ào ở phía xa cậu lại cảm thấy có chút dễ chịu, cậu lại có thời gian nghĩ về một người.

Ban công rộng lớn thắp sáng đèn, đôi mắt của cậu lơ đãng lại nhìn thấy người nọ đứng ở gần đó... Im lặng nhìn cậu.

- Anh lại xuất hiện rồi? _ Yên Vũ bật cười.

- Em phát hiện ra, nếu uống rượu vào, nghĩ tới anh sẽ có thể nhìn thấy anh ở gần hơn đấy. _ Người kia không nhúc nhích, vẫn đứng đó nhìn cậu.

- Anh đi lâu quá... Em rất nhớ anh đấy. _ Giọng cậu nhỏ lại, nhưng hành lang vắng người, giọng của cậu vẫn đủ để người khác nghe được.

Đột nhiên cậu bật cười, vẫy tay về hướng người kia cho dù bản thân rõ biết là ảo giác.

- Mau lại đây... Mọi lần, cho dù là nhớ anh đến sinh ảo giác hay nằm mơ thấy anh, em đều là người chạy lại phía anh rồi anh lại biến mất. Lần này anh bước lại chỗ em được không?

Lời vừa dứt, tầm nhìn mờ đi vì men rượu nhìn thấy người kia bước về phía này. Tiếng bước chân thật rõ ràng chân thật.

- Không phải em ghét anh lắm sao?


Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc mà đã lâu cậu vẫn nhung nhớ. Trái tim mãnh liệt đập rộn lên, khoé môi run run.

- Anh về rồi đúng không?

- Ừm, anh về rồi...

- Em say đến ảo giác nặng rồi sao? _ Cậu đưa tay lên xoa mắt, cố nhìn thật rõ người đứng trước mặt mình.

- Không phải...

- ... _ Cậu híp mắt nhìn.

- Em không tin sao?

Cậu nhẹ gật đầu sau đó lại lắc đầu, mắt không dám nhắm lại vì sợ rằng... Chớp mắt một cái, người đó lại biến mất.

- Em yêu anh chứ?

- Yêu... _ Cậu gật đầu.

Giây tiếp theo cậu nhìn thấy Kim Thái Minh cười nhẹ, tiến lên một bước, cả người cậu rơi vào vòng tay ấm áp, môi lấp tức bị khoá chặt, nụ hôn này quá mạnh mẽ, môi cậu bị cắn phải phát đau, thế nhưng, cậu không muốn hai người tách ra chút nào, không kiêng dè mà đáp trả, một nụ hôn này không thể nói hết nỗi nhớ trong lòng cả hai người họ, không thể nói thành lời, cứ để nụ hôn này lấp đầy tất cả, ngay cả khi thiếu dưỡng khí phải tách ra, bọn họ đều không thể chờ đợi mà vội vàng tiếp tục.

Kim Thái Minh cứ nghĩ rằng thời gian trôi qua thì sẽ có thể quên đi cậu, thế nhưng từ khi tỉnh lại sau hôn mê, từng giây từng phút nỗi nhớ trong lòng anh giống như cây đinh mà đâm xuyên qua da thịt thấu tận vào tim mình, cuối cùng không còn cách nào liền phải nhanh chóng quay trở về, lần này, cho dù có dùng thủ đoạn hèn hạ nhất, anh nhất định cũng phải cột chặt Yên Vũ bên người...

Cảm xúc con người kết hợp cùng mẹ rượu khiến con người mất đi khống chế của mình. Bằng cách nào đó chật vật tới được phòng khách sạn, suốt cả đường đi khao khát tình dục thuần túy của con người bị khơi dậy mãnh liệt, Kim Thái Minh đè chặt Yên Vũ trên cửa, lộn xộn cởi hết quần áo vướng víu của cả hai, Yên Vũ vội đến mức luống cuống chân tay, ôm chặt lấy cổ người kia tiếp tục hôn môi, dục vọng suốt hai mươi mấy năm lần đầu tiên bị khơi dậy, nhưng tất cả lúng túng đều bị men rượu lấn át, chỉ còn lại cảm giác nóng nực ham muốn thân thể đối phương, từng xúc cảm lạ lùng mà người kia đem lại. Người kia không chết, hoặc đây chỉ là ảo mộng điên cuồng của cậu, cho dù là mơ, cậu cũng sẽ trân trọng từng phút giây này.











...










Yên Vũ hé mắt tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, đầu ong ong, nhưng mà... Từng chi tiết đêm qua lại rõ mồn một. Phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay người khác, cậu trừng lớn mắt, lo sợ người cùng cậu không phải người kia.

- Tỉnh rồi sao? Em không cần sợ như vậy, anh đã về rồi... _ Giọng nói quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu.

Cậu vội vàng ngước mặt nhìn người nọ, đúng là Kim Thái Minh rồi! Mọi thứ hôm qua không phải là ảo giác, thật tốt quá...

Kim Thái Minh cười ôn nhu hôn lên trán cậu.

- Thật sự không phải ảo giác đâu...


- Anh đã đi đâu vậy? _ Mắt cậu đỏ lên, nén giọt nước mắt nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình.

- Hòn đảo đó phát nổ, may mắn anh kịp nhảy xuống biển, nhưng bị tác động của vụ nổ làm bị thương nặng, dạt vào một làng chài, được một gia đình ngư dân cứu sống. Gia đình ông ấy chỉ có ba người, hai vợ chồng và một cô con gái, khi anh khoẻ lại có giúp gia đình họ ra ngoài biển đánh cá, con gái ông ấy có thai rồi, anh đưa cô ấy về cùng, dù sao anh cũng phải về sớm tổ chức tiệc cưới, hơn nữa đứa trẻ kia sinh ra nên được sống cuộc sống tốt hơn...

Kim Thái Minh nhận thấy người trong lòng cứng đờ, liền hoảng hốt.

- Đứa bé kia là con của anh. Anh trở lại kết hôn cùng cô gái kia? Chuyện tối qua anh trả thù tôi? _ Yên Vũ tức giận ngồi dậy nhịn cơn đau từ hạ thân mà đi tìm quần áo, cơ thể đều là dấu hôn xanh tím bại lộ trong ánh sáng.

Kim Thái Minh vội vàng ôm chặt lấy cậu, vội vàng giải thích.

- Yên Vũ, nghe anh nói, cái thai đó không phải do anh mà. Cô gái đó có thai với một gã du khách, tên kia đi rồi, đứa bé thì khi phát hiện ra đã không thể bỏ rồi, cô ta có ước mơ trở thành diễn viên, cũng có năng khiếu diễn xuất. Gia đình đó cứu mạng anh, anh cũng nên đưa cô ta vào đất liền, đợi sau khi sinh nâng đỡ cô ta vào ngành diễn xuất!

Người trong lòng có chút bình tĩnh lại, anh cũng nhẹ giọng hơn, dùng chăn bọc chặt cả hai với nhau.

- Em xem, anh thích em, em cũng thích anh. Chúng ta gạo đã nấu thành cơm, cũng nên coi ngày kết hôn đi... _ Vừa nói vừa quan sát sắc mặt người trong lòng.

- Mặc dù anh đã nghĩ ra đủ kiểu cầu hôn em, nhưng mà Yên Vũ à, lần gặp nạn này, anh đã nhận ra anh không thể thiếu em được, biết em vẫn luôn ở đây chờ anh, anh cảm thấy thật may mắn, may mắn vì bản thân vẫn còn sống để trở về. Anh không muốn chờ cơ hội nào khác nữa, Yên Vũ, chúng ta kết hôn đi. Em đồng ý chứ?

Kim Thái Minh vừa nói vừa với lấy chiếc quần bị ném trên sàn lấy ra một chiếc hộp. Bên trong hộp một chiếc nhẫn được chế tác riêng, sắc sảo, lấp lánh nhưng không quá khoa trương.

- Yên Vũ, em đồng ý lấy anh chứ?

Yên Vũ nghiêng đầu nhìn người ôm chặt mình phía sau không trả lời. Một lúc sau mới nhăn mặt đưa tay đến trước mặt Kim Thái Minh.

- Anh ăn sạch tôi rồi, nhìn xem, anh đang suy nghĩ thứ gì trong đầu chứ? Miệng thì anh đang cầu hôn tôi, nhưng thân dưới anh thế nào hả? Tay anh sờ ở đâu hả? Đeo nhẫn lên đây đi!

- Em nói như vậy là sao chứ? Hai người trần truồng ôm sát lấy nhau, anh là đàn ông trẻ sinh lý tốt, có phản ứng là chuyện bình thường. Vợ ở trong lòng, chồng không nổi tà tâm với vợ thì còn có thể nghĩ tới ai?

Kim Thái Minh vui mừng, lấy nhẫn đeo lên ngón áp út của cậu. Anh cúi xuống ngậm lấy môi cậu, quấn quýt hôn môi, chính là có một người tâm địa đen tối không còn nhịn nổi mà đè người kia xuống giường, một lần rồi một lần lộn xộn.

Năm đó, toàn bộ nhân viên Kim thị một được một phen bị doạ sợ. Phó tổng giám đốc Kim thị Kim Thái Minh trước đây chỉ toàn hẹn hò cùng các tiểu thư xinh đẹp, sau khi trở về nước liền tuyên bố kết hôn với nam thư ký của mình. Trong mắt nhân viên Kim thị, Phó tổng cùng thư ký của mình chẳng khác nào như chó với mèo, đùng một cái tuyên bố kết hôn, quả thực là khiến cho bọn họ tiếp thu không kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận