Giang Dã và Diệp Thường Phi lẳng lặng tìm kiếm vết tích của Đàm Thanh.
Thế nhưng biển người bao la, vùng trời mênh mông, mẹ y lại cố tình giấu y, chẳng sót manh mối gì.
Hắn bắt đầu mất ngủ, thường mất tập trung trong giờ làm việc.
Hắn nhớ những thứ vụn vặt hồi Đàm Thanh còn kề bên hắn, hắn thích y từ lúc nào nhỉ? Từ lúc y dịu dàng, lặng lẽ săn sóc hắn? Từ lúc y ngoan ngoãn, phục tùng hắn trên giường? Từ lúc y vô tình biểu lộ vẻ mặt mê người ấy? Từ lúc hắn cảm nhận được hơi ấm của y, mùi sữa tắm dầu gội y dùng, tấm nệm êm ái bên chỗ y, giọng y, mặt y, mắt y, tay y…
Hắn nhớ đến những hành vi hắn để ý được.
Diệp Thường Phi thích y, nhưng y thích cậu ư? Hắn không biết.
Tuy nhiên, xét theo tính cách của y, nếu y thích ai rồi, sao y còn dây dưa với hắn như thế?
Nhớ lúc đầu, chính y nói chuyện dây dưa này chỉ là đôi bên giúp nhau giải tỏa nhu cầu sinh lý mà thôi.
Y cũng nói, y chưa thích ai.
Nghĩ đến việc y không thích cậu khiến lòng hắn nhẹ nhõm, hắn thở phào.
Đầu hắn trống rỗng, không biết chính hắn gặp cái vận gì nữa: từ khi hắn nhận ra hắn đã thích y, hắn chán ghét cậu.
Dạo này, ngày nào cậu cũng gọi điện hỏi hắn phát hiện thêm gì chưa, hắn ỡm ờ có lệ rồi gác máy, thậm chí hắn chẳng còn muốn nghe giọng cậu thêm tí nào.
Kính coong!
Lại có người ấn chuông cửa nhà hắn.
Hắn bực mình đứng dậy, dự cảm chẳng lành vẫn đọng trong lòng hắn.
Lúc hắn mở cửa, thấy người ấn chuông là cậu.
– Sao em lại… – lời vừa thoát khỏi cổ họng, hắn tự nhận ra giọng mình thể hiện sự chán ghét cậu quá rõ ràng, hắn vội thay giọng – Sao em lại đến đây?
Có vẻ cậu vừa chạy đến chỗ hắn, trán cậu lấm tấm mồ hôi.
Cậu thở vài hơi, rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, chất vấn:
– Anh đang giấu cái gì đó Giang Dã?
Hắn chột dạ quay mặt ra chỗ khác.
– Em đang nói gì vậy.
– Hắn đáp, thấy y im lặng, hắn đề nghị một câu – Đi theo anh.
Cậu lẳng lặng theo hắn, bước vào nhà hắn.
Cửa ra vào vừa khép, không khí trong nhà trầm xuống.
Hắn chẳng muốn thấy mặt cậu chút nào, bèn lấy cớ pha cà phê mà chui vào bếp.
– Em uống cà phê không?
– Tôi đào được chuyện Thanh Thanh gửi cho anh một kiện hàng chuyển phát nhanh.
Hắn giật mình, vô thức quay lưng về phía cậu.
– Chuyện Thanh Thanh biến mất, anh cũng góp phần nhỉ.
Tôi không mò thêm vết tích nào, nhưng tôi rất muốn biết cậu ấy gửi gì cho anh.
Hắn thẫn thờ nhìn máy pha cà phê.
Cậu cũng chưa hối hắn, dường như cậu đang chừa thời gian cho hắn ngẫm.
Hắn nghĩ, có gì mà phải giấu chứ.
Chỉ là, hắn cũng thích y thôi.
Nhưng chuyện hắn và y dây dưa, rồi chuyện y lại không thích cậu, mắc gì hắn phải thấy chột dạ với cậu chứ.
Hắn hít sâu, quyết không chùn bước, xoay người, đối mặt với cậu:
– Cậu ấy gửi mấy thứ mà anh bỏ quên bên chỗ cậu ấy.
Cái rương ấy nằm bên cạnh bàn trà ngoài phòng khách.
Cậu nhìn đồ trong rương.
– Hừ… quên lắm đồ thế.
– Trong cậu bỗng dấy lên một ý nghĩ mơ hồ.
Trong rương có ít đồ vạch ra quan hệ giữa hắn với y rõ mồn một, nhưng cậu vờ như không biết… cho đến khi cậu thấy một vật khiến cậu hoảng hốt, nhất thời không thể… – Gì… đây?
Cậu nhìn chiếc áo khoác màu xám trong rương.
Hắn ngạc nhiên, không ngờ cậu lại lôi tấm áo ấy ra, hỏi hắn.
– Áo khoác của anh.
Cậu nghe xong thì cứng đờ, chợt cậu nhận ra chuyện gì nực cười lắm, rồi cậu che mặt, như thể chuyện đang xảy ra không giống như những gì cậu từng nghĩ lắm.
– Tôi cứ ngỡ… Tôi – cũng – có – một – cái – áo – giống – y – như – đúc.
– Cậu gằn từng tiếng
Chiếc áo khoác xám gợi lại một đoạn quá khứ xa xăm của hắn.
Vẻ mặt hắn dịu lại, dường như hắn đang chìm trong quá khứ của hắn.
– Cái này à.
Hồi đó anh thấy em có nó, rồi thấy nó đẹp nên anh cố tình kiếm một chiếc giống em.
Cậu nhắm mắt, khẽ lắc đầu.
Kế đó, cậu xếp áo, cất lại vào rương.
– Hai người, mấy năm nay, vẫn…
Bỗng lời sau khó tỏ, cậu thở ra hít vào mấy hơi.
Hắn quyết định tiếp lời cậu một cách lạnh nhạt:
– Quên chưa nói với em.
Đúng là mấy năm nay anh với cậu ấy vẫn qua lại với nhau, lấy danh nghĩa bạn giường.
– Bạn… giường… – Cậu lẩm bẩm.
– Sau khi cậu ấy biến mất, anh mới nhận ra anh đã thích cậu ấy tự bao giờ.
– Hắn ngừng một chút, thấy mặt cậu hiểu hắn vừa nói gì, tuyên bố – Tiểu Phi, anh sẽ không nhường cậu ấy cho em!
Cậu thẫn thờ nhìn hắn chằm chằm, mắt cậu chớp mấy cái.
Rồi cậu bật cười, cứ như cậu vừa phát hiện mẩu chuyện hài hước nhất thế kỉ này vậy.
Sao em ấy lại cười?
Hắn cau mày, gương mặt điển trai hoang mang, các hành vi của cậu như đang châm biếm hắn vậy.
– Em…
Hắn vừa cúi mặt nhìn cậu, cậu cười, nói:
– Anh ngu quá đấy Giang Dã ạ.
Thật không ngờ, Thanh Thanh thế mà vẫn luôn thích… vẫn luôn thích anh.
…
A?
Hắn cứng đờ, đứng im tại chỗ, đồng tử co lại.
Ý… gì chứ?.