Kẻ Thứ Ba FULL


Ba năm sau.
Ở chốn ga tàu lửa ồn ào nhốn nháo, có một chàng thanh niên đội mũ lưỡi trai bị một bác gái va vào lưng chàng, chàng chưa kịp phản ứng thì được người đàn ông cao lớn bên cạnh đỡ lấy.
– Cẩn thận chút nhé Thanh Thanh.
Đàm Thanh mấp môi, nhỏ giọng đáp lại:
– Cảm ơn anh.
– Đây là nơi trước đây em ở sao?
Sau khi hai người lên xe trung chuyển, người đàn ông nhìn chàng thanh niên vừa lên xe đã lo âu, do dự hỏi dò:
– Nhìn em cứ như… không muốn về lại vậy.
– Không hẳn.

Ba năm rồi em chưa về lại nơi này thôi.
– Chuyện em kể hồi trước, xảy ra ở đây à?
Người đàn ông sắc sảo quan sát, Đàm Thanh giật mình, cứ như vừa nghe đến chuyện khiến y nhức đầu vậy.
– Qua… qua hết rồi.

– Y nói, ánh mắt nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, lòng y khẽ hoảng.

Y lặp lại – Qua hết rồi.

Cảm ơn bác sĩ.
Phương Khung là bác sĩ tâm lý của Đàm Thanh.

Anh quen y nhờ việc y cần điều trị, ba năm nay sớm tối ở chung, họ coi nhau như người bạn tri kỷ.
Việc đi đây đi đó giải sầu là do Phương Khung đề nghị, còn trở về nơi này là quyết định của chính y.
Ba năm không về.

Y từng bài xích chuyện trở về.

Thật ra, hôm nay lúc bước lên tàu lửa, y vẫn còn do dự.
Tuy nhiên, y hiểu, nếu đã đi, ắt cũng nên về.
Hai người kia… chắc ở bên nhau rồi nhỉ.
Tính ra y cũng hiểu việc y đột nhiên rời khỏi bọn họ là việc chưa chín chắn… ý y là, người trưởng thành sẽ lý trí tự buông bỏ tình cảm của bản thân mà thản nhiên sống tiếp, nhưng y không làm được.

Thỉnh thoảng y sẽ tự đổ lỗi cho chính y, suy nghĩ tiêu cực, bệnh tật đầy mình, y không buông được mớ hỗn độn trong lòng xuống, chỉ là…
Rời đi so với tự buông bỏ thì tốt hơn ư?
Y giãy giụa ba năm, tự thuyết phục chính mình, đến lúc này, y cảm thấy y nên thử trở về, đối mặt với hiện thực.
Phương Khung tìm khách sạn để thuê phòng, nghỉ lại một thời gian ngắn, anh thuê một phòng phù hợp tiêu chuẩn anh cần.

Đàm Thanh với anh chưa từng vượt qua giới hạn tình bạn, nên việc ở chung một phòng tạm bợ cũng chẳng ảnh hưởng lớn lao gì.

Vốn dĩ, chuyện anh không kỳ thị xu hướng tính dục của y khiến y khá ngạc nhiên.
Y không rảnh để nghĩ thêm, tay y nắm chặt điện thoại, mãi mới quyết định gọi cho mẹ y.

Ba năm nay, mẹ là người duy nhất mà y duy trì liên lạc.
– Mẹ ơi, con mời mẹ ăn một bữa nhé… con về thành phố H rồi.
Giọng mẹ mừng rỡ, nhịp thở mẹ tăng:
– Sao tự nhiên con lại về rồi? Được, nhưng mà…
Y cảm thấy mẹ y ngập ngừng, chợt điện thoại mẹ như bị ai cướp lấy.
– Thanh Thanh phải không?
Đàm Thanh ngẩn người, trong nháy mắt, mọi lời y định nói nghẹn lại trong họng y.
– Tớ đây.

Sau khi cậu biến mất, tớ thường đến chỗ mẹ cậu… hóng xem cô có tin tức gì của cậu không… Cuối cùng…
Giọng điệu bên kia, chẳng rõ đang khóc hay đang cười.
– Cậu về thật rồi sao? Tớ muốn gặp cậu lắm… Tớ… tớ xin lỗi, Thanh Thanh.

Tớ vẫn luôn muốn nói với cậu câu đấy… Với lại, tớ muốn gặp-
Đàm Thanh vội cúp máy.
Phương Khung thấy hành động này của y, hỏi han:
– Sao thế em?
– A… không có gì.

– Y lảng tránh ánh mắt của anh bác sĩ theo quán tính, nhưng nghĩ anh cũng thân với y nên ngập ngừng nói – … Không ngờ cậu ấy đang ở bên chỗ mẹ em.
– “Cậu” nào?
– Giang Dã… cậu ấy nói, cậu ấy muốn gặp em.
Vừa cúp máy, số điện thoại mẹ y lại gọi đến.

Y thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại.

Anh thấy thế, tự giác vào buồng vệ sinh, khép cửa lại.
Chờ cuộc gọi đến lần thứ năm, y mới nhấc máy.

– Thanh Thanh à, Giang Dã với Tiểu Phi thường đến thăm mẹ… mẹ chưa có kể cho con, cũng không tiết lộ chuyện của con với mấy đứa nó.

Có điều mấy đứa nó tự đoán được là mẹ vẫn còn liên lạc với con.

Mẹ cũng không nỡ đuổi mấy đứa nó đi, aizzz… Con đừng trách mẹ nhé Thanh Thanh.
Ba năm này quan hệ giữa y và mẹ y càng lúc càng xa cách, thái độ mẹ thế này khiến y cũng không biết làm sao.
Y trả lời:
– Không trách ạ.

Con biết rồi.

Con sẽ hẹn gặp các cậu ấy một lần.

Mọi chuyện qua hết rồi.
– Ừ… được được.

– Mẹ y gật đầu, thở phào như trút được gánh nặng bấy lâu, mỉm cười – Mẹ bảo rồi, quan hệ mấy đứa con tốt như vậy, có khúc mắc gì không thể gỡ chứ… Gỡ sớm chút nào làm bạn chút nấy, mẹ thấy hai đứa nó không có ác ý gì cả, với lại chỉ có hai đứa nó thân con đến thế cơ mà…
– Mẹ ơi, con bận đột xuất.

– Y cắt ngang mấy lời lải nhải của mẹ y – Lát con gọi lại, hẹn mẹ ăn một bữa ạ.
Y gác máy, thở hắt ra, quả nhiên cậu và cậu ấy về bên nhau thật.
Các cậu ấy… sẽ tha thứ cho y chứ?
Anh rời khỏi toilet, thấy y ngẩn người trên giường, hỏi thăm:
– Sao? Hẹn chứ?
Không ngoài dự đoán, anh thấu hết mới suy nghĩ của y.

Suốt ba năm nay, chỉ có anh là người hiểu hết mọi chuyện quanh y.
Y nghĩ, y thật may mắn biết bao: y lăn lộn một mình bên ngoài, kết được một anh bạn như Phương Khung.
Nào giống như mẹ y vừa nói, rằng “chỉ có hai đứa nó thân con đến thế”.
– Ừ, lát nữa em sẽ gọi mẹ, xin cách liên lạc với hai cậu ấy, hẹn gặp nhau một buổi.

– Y thở dài – Nên buông thì buông thôi.
Anh im lặng, ánh mặt anh dừng lại trên vẻ mặt hơi không cam lòng của y.

– Anh đưa em đi.
Dường như anh chỉ thuận miệng đề nghị thôi, dứt lời là anh đi sắp xếp đồ đạc.
– A? – Y ngẩn người.
Anh đáp bừa:
– A gì mà a? Em cứ thế, chẳng giống em xíu nào.
Y nhắn tin cho Giang Dã và Diệp Thường Phi, hẹn gặp hắn với cậu trong một tiệm cà phê.
Đáng lẽ y lo lắm, nhưng có Phương Khung đi cùng, y cảm thấy mình không cần phải hoảng quá lên đến vậy.
Này cũng như một chuyến gặp lại những cậu bạn cũ của y mà thôi.
Y thật sự buông đoạn duyên này được chứ nhỉ?
Đúng giờ, Đàm Thanh và Phương Khung có mặt ở quán cà phê.

Không ngờ, cả Diệp Thường Phi lẫn Giang Dã đã đến trước, lại còn giữ khoảng cách với nhau, thoạt trông hai người xa lạ miễn cưỡng ngồi ghép bàn.
Đàm Thanh do dự một lúc, chuẩn bị ngồi đối diện hai người họ, khẽ nói:
– Đã lâu không gặp, Giang Dã, Tiểu Phi.
– Thanh Thanh!
– Thanh Thanh…
Hai người kia nghe tiếng Đàm Thanh, đồng thời mừng phát điên, quay đầu nhìn y.

Kế đó họ thấy sau lưng y có một người đàn ông khác, họ mạnh mẽ thu hết mọi cảm xúc lại.
– Đây là… – Vẻ mặt Giang Dã hơi khó chịu.
– A! Để tớ giới thiệu với các cậu một chút, đây là… anh bạn thân của tớ, Phương Khung – Đàm Thanh ngừng một lúc, rồi giới thiệu tiếp – Đây là Giang Dã, còn đây là Diệp Thường Phi.
Phương Khung bình tĩnh ngồi xuống, đối diện với hai người Diệp Thường Phi và Giang Dã tiều tụy, mắt long sòng sọc, anh mỉm cười nhẹ nhàng:
– Rất hân hạnh được làm quen với các cậu.
– Hết –.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận