Kẻ thù hoàn mỹ

 
Người đàn ông mặc quần ngắn, dáng người cao lớn, Kinh Hạ không quen biết hắn ta.
Trong nháy mắt, bằng tốc độ ánh sáng, người đàn ông rút súng về phía cô. Kinh Hạ lăn sang một bên, viên đạn găm vào sườn hắn ta, những mảnh đá sắc bén bay tứ tung.
Người đàn ông không thèm giằng co với cô, trực tiếp chĩa họng súng về phía Ôn Vãn Vãn.
“Nằm sấp xuống!” Kinh Hạ rống giận, nhảy từ dưới mặt đất lên. Vừa dẫm xong, chân dài đã quấn lên cổ người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Siết chặt, xoay người, quỳ một gối xuống!
“Răng rắc!”
Động tác gọn gàng sắc bén, vạt áo xòe ra giống như một con bướm vỗ cánh sắp bay.
“A…” Người đàn ông kêu lên một tiếng, ngất đi.
Ôn Vãn Vãn dựa lưng vào tảng đá, ôm đầu gối nhìn người đàn ông ngã xuống trước mặt, có chút sững sờ.
Mà đúng lúc này, một đốm sáng màu đỏ lặng lẽ rơi vào giữa hai hàng lông mày của cô.
Kinh Hạ ngẩn ra.

Không còn kịp rồi.
‘Bùm!”
Bên tai vang lên âm thanh chấn động, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt.
Máu đổ như trong tưởng tượng không có xảy ra, nhưng Ôn Vãn Vãn lại “a” lên một tiếng, tiếng kêu vô cùng thê thảm.
Tiếp theo sau đó là một giọng nam trầm trầm khàn khàn.
Kinh Hạ lắc đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest mạnh mẽ đi vào trong tầm mắt.
Là Vinson.
“Đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới tình thế cấp bách, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều không có thời gian để hỏi nguyên nhân hậu quả. Vinson bảo vệ Ôn Vãn Vãn, xông về phía trước, Kinh Hạ nhặt súng của người đàn ông trên mặt đất, mỗi người một tay, phụ trách phía sau.
Cả ba tránh khỏi khu vực vừa rồi, trốn ở phía bên kia của tảng đá.
Cũng may là cuộc chiến vừa rồi diễn ra nhanh chóng, không có quá nhiều tiếng động, làm những người theo dõi tìm đến thì cũng phải mất một khoảng thời gian.
Nhưng mà mọi thứ đều rất kỳ quái.
Thậm chí Kinh Hạ còn không hiểu rõ tình huống bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu thế lực tham gia vào.
Nhưng ít ra có thể chắc chắn một điều.
Cô nhắm mắt, nhớ lại về hai phát súng bắn lén về phía Ôn Vãn Vãn vừa rồi. Từ điểm dừng của viên đạn và dấu vết lưu lại, cô có thể đoán được đại khái vị trí của người mai phục.
Nhìn lại, quả nhiên bị cô phát hiện ra manh mối.
Nếu đoán không sai thì có lẽ đối phương mai phục ở vị trí khá cao phía sau tảng đá. Cô nhìn vào điểm trên sườn núi, nơi có thể lắp được một khẩu sings, một đường phản chiếu lấp lánh trên bầu trời buổi chiều.
Là ống ngắm!
Quả nhiên cuộc tấn công bất ngờ ngày hôm nay, thực sự có một con “chim sẻ” đang ẩn nấp trong bóng tối.
“Cầm!” Kinh Hạ rùng mình, đem súng trong tay đưa cho Vinson.

“Biết dùng không?” Cô hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Vinson gật đầu, nhận súng, lên đạn một cách thuần thục bình tĩnh.
“Anh ở đây bảo vệ tiểu thư.” Kinh Hạ chỉ về phía Ôn đại tiểu thư không hề phối hợp, nhanh chóng kiểm tra xung quanh nói: "Tôi đi ra ngoài xem thử.”
Cô nói xong cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài.
*
Mưa tích tụ lâu ngày rốt cuộc cũng trút xuống, mang theo lửa giận, lớn đến mức không cách nào khống chế được.
Ở trên cao, Hoắc Sở Trầm vén cành lá đang che kín người, đứng dậy ấn máy bộ đàm bên trái: "Người đâu?"
Giọng nói lạnh lùng, làm cho người nghe cảm thấy lạnh cả người.
Giọng nói của Vito khẽ run, nhìn đám cỏ dại bị mưa xối, sau một lúc lâu chỉ biết thành thật: "Còn, còn đang tìm kiếm…”
Tai nghe im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng dòng điện nhàn nhạt, xoạt xoạt, giống như con sâu nhỏ gặm nhấm bên tai.
Vito lo lắng nới lỏng cổ áo, bất giác thở chậm lại.
Không khí ngừng lại, dường như có thể nghe được âm thanh nặng nề. Vito biết, việc này đại diện cho sự kiên nhẫn của Hoắc Sở Trầm đã dùng hết.
“Nhưng mà xin ông chủ yên tâm,” Vito ho khan hai tiếng: "Nơi này đều là người của chúng ta, bọn họ không thể nào trốn…”
Cậu ta máy móc báo cáo, nhịn không được quay đầu lại, trộm nhìn về phía Hoắc Sở Trầm.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì ảo tưởng tìm Kinh Hạ để bù đắp lỗi lầm lập tức tan biến.

Ánh mắt Vito đột nhiên đông cứng lại, dừng ở nơi phía sau Hoắc Sở Trầm, nửa lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
Hoắc Sở Trầm đương nhiên cũng chú ý tới điểm khác lạ, nhưng lúc quay đầu lại thì đã chậm.
Bước chân của người phụ nữ nhẹ như mèo, hoàn toàn bị che khuất bởi tiếng mưa ồn ào xung quanh.
Anh mang theo nút bịt tai và tai nghe bluetooth, lực chú ý đều ở phía Vito, hoàn toàn không nhận ra có một bóng người đang lặng lẽ tiến đến.
Trước mắt như hiện lên cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu tiên đêm hôm đó, ánh trăng lạnh lẽo cũng đôi mắt lãnh đạm bất khuất, lạnh lùng nhìn anh, không né không tránh.
Giống như hoa đào rừng chợt nở trong sương mù, e ấp xinh đẹp.
Tay cầm khẩu R11 siết chặt, găng tay cọ vào nòng súng phát ra tiếng sột soạt. Không hiểu sao cho dù không quay đầu lại thì lúc này Hoắc Sở Trầm đã lập tức biết ngay chủ nhân của nòng súng lạnh băng kia là ai.
Mười năm, từ Mát- xcơ – va đến New York.
Mấy năm nay, cô là người duy nhất có thể đi đến nơi này, cầm súng ngắm vào đầu anh.
Bỗng nhiên có tiếng cười nặng nề truyền đến, Hoắc Sở Trầm buông súng trong tay xuống, bình tĩnh gọi một tiếng: 
“Kinh tiểu thư.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận