Một vòng vây bắt con mồi cứ thế giải tán trong trạng thái không mấy vui vẻ. Kinh Hạ là người cuối cùng quay về trang viên.
Trong phòng khách, Ôn Vãn Vãn hoảng hốt khi lần nữa gặp phải ám sát, mãi đến khi Kinh Hạ bước tới, ánh mắt trống rỗng của cô ta mới có chút sức sống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kinh Hạ nhưng lại không mở miệng nói gì.
Kinh Hạ đi tới, đi qua một vòng người, thấy một ông già tóc bạc trắng đang xem vết thương cho cô ta, có lẽ là bác sĩ của nhà Hoắc Sở Trầm.
“Sao rồi?” Kinh Hạ hỏi, cúi người xuống, thấy ông cụ có vẻ ngơ ngác, cô bổ sung thêm một câu: “Tôi là vệ sĩ của Ôn tiểu thư.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trước mặt lập tức lộ ra vẻ mặt thản nhiên, rồi chỉ vào mắt cá chân đang sưng của Ôn Vãn Vãn: “Không bị gãy chân, chỉ bị thương phần mềm, có lẽ là lúc nhảy từ trên cao xuống không cẩn thận bị thương, không có gì to tát cả.”
Kinh Hạ nhăn mày nhìn đôi chân sưng lên như bánh bao kia.
Trên đầu có tiếng than thở của Ôn Vãn Vãn với người bác sĩ già: “Hừ... Cứ phải gãy chân mới là chuyện lớn hả, trang viên của anh Hoắc và bác sĩ của anh Hoắc đúng là thú vị.”
Đại tiểu thư bắt đầu giở tính xấu, Kinh Hạ cũng không tiện nói gì, chỉ ngượng ngùng nhìn về phía bác sĩ.
Cũng may ông ấy không quan tâm, vẫn cúi đầu xử lý vết thương cho cô ta.
“Sao lại bị như vậy?” Kinh Hạ hỏi.
Mặt Ôn Vãn Vãn tức giận hất cằm lên nói: “Cô hỏi anh ta đi, đã nói là tôi không nhảy được ở chỗ cao như vậy, lại còn cứ kéo tôi xuống. Vậy nên, anh ta thật sự không phải do Ôn Dịch Hoành cử đến giết tôi hả?”
Lúc này Kinh Hạ mới nhớ đến Vison.
Cô đi theo hướng cô ta hất cằm, đang chuẩn bị chất vấn thì bị một bóng người to lớn chắn trước mặt.
Vison quay lưng về phía họ, cởi bỏ sơ mi trên người, lộ ra bờ vai đầy vết xanh, tím, da thịt lẫn lộn.
Có lẽ đạn xuyên qua từ phần lưng, lấy đạn ra rồi nhưng vẫn chưa kịp băng bó. Hắn ta lấy một xấp băng gạc to đè vào để kìm máu.
So với vết thương này thì cái chân sưng của Ôn Vãn Vãn chẳng thấm vào đâu.
“Ngài Ôn đâu?” Kinh Hạ nhìn xung quanh, nhận ra Ôn Dịch Hành và Hoắc Sở Trầm đều không có ở đây.
“Ngài Ôn về Manhattan rồi.”
Giọng trầm và lạnh lùng của người đàn ông giống như tiết trời tháng ba của New York, thổi đến khiến lòng người cũng lạnh theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ liếc nhìn Ôn Vãn Vãn, thấy cô ta nói gì đó.
Chuyện Ôn Dịch Hành không quan tâm đến sống chết của cô ta đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Dù sao thì ông ta cũng chỉ là dùng con gái để đổi lấy tài nguyên ở Bắc Mỹ của Hoặc Sở Trầm mà thôi.
Trong lòng như bị bóp chặt, có chút đau xót, Kinh Hạ đi đến cạnh Ôn Vãn Vãn, giơ tay ra nắm lấy hai đầu ngón tay cô ta.
*
Hai người ở một đêm tại trang viên New Jersey.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Vito đã đưa Ôn Vãn Vãn về Manhattan.
Khi Kinh Hạ đi theo cô ta đến bậc thang mới phát hiện ra, Hoắc Sở Trầm không có ý định để cô về.
Người đến giúp chính là vị bác sĩ tóc bạc phơ hôm qua. Ông ấy thấy Kinh Hạ chỉ cười ấm áp.
“Kinh tiểu thư.” Vẫn là giọng tiếng Trung không chuẩn: “Tôi tên Bass, là bác sĩ gia đình của ngài Hoắc. Tôi sống ở đây, lúc không bận cũng sẽ giúp ngài Hoắc dọn dẹp nơi này. Sau này cô có chuyện gì đều có thể tìm tôi.”
Kinh Hạ sửng sốt, quay đầu nhìn Ôn Vãn Vãn dưới bậc thang.
Dường như Vito đã nói cho cô ta quyết định của Hoắc Sở Trầm từ lâu.
Bộ dáng của hai người họ là đi làm công chuyện, nhưng vẻ mặt của Ôn Vãn Vãn lại rất bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi mà nhìn sang.
Kinh Hạ biết Ôn Vãn Vãn không thể chối bỏ sự sắp xếp của Hoắc Sở Trầm.
“Tôi chỉ đi giúp anh ta chuyện ở Nanno thôi.” Kinh Hạ bước đến thử an ủi.
Ôn Vãn Vãn thấy vậy thì nói: “Mặc kệ đi, không thay ba tôi coi chừng tôi thì tôi vẫn được tự do.”
Rõ ràng khuôn mặt cô ta đang lộ rõ sự cô đơn và buồn bã nhưng vấn nghiến răng nói, mồm miệng của đại tiểu thư họ Ôn đúng là ngang ngạnh chết đi được.
Cô ta cố gắng tỏ vẻ không sao mà nói: “Vừa hay đúng lúc, tôi đổi cô cho Hoắc Sở Trầm để đổi lấy một điều kiện có thể được thực hiện trong tương lai.”
“Gì cơ?” Kinh Hạ nghe xong thì ngơ ngác.
Người con gái trước mặt bĩu môi: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Hơn nữa tôi cũng tò mò, nếu ba tôi biết Hoắc Sở Trầm muốn đưa cô đi, không biết ông ấy sẽ có phản ứng ra sao, liệu có tức chết không.”
“...” Kinh Hạ nghẹn họng, không còn gì để nói.
Sự kiêu ngạo của đại tiểu thư không thể mất, cô ta hừ giọng một tiếng rồi tiếp tục nói: “Giấy trắng mực đen trên hợp đồng ghi rõ, cô là người của tôi. Sau này ở cạnh Hoắc Sở Trầm cũng đừng quên ai là bà chủ của cô, nếu không tôi sẽ đến tòa án Châu Lập kiện cô.”
“Vâng.” Kinh Hạ gật đầu, không nói gì nữa.
Trực thăng bay lên cùng cơn gió lạnh, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa Kinh Hạ mới nhìn về Bass đang đợi phía sau.
Ông ấy lùi một bước về sau, dẫn đường cho Kinh Hạ: “Ngài Hoắc đang đợi cô ở thư phòng.”
Kinh Hạ gật đầu đi theo.
Hai người đi qua hành lang dài tầng hai, đến bên ngoài chiếc cửa làm bằng gỗ hồ đào đang khép hờ.
Bass đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa, ghé vào cửa nói: “Ngài Hoắc, Kinh tiểu thư đã chờ ở bên ngoài rồi.”
Bên trong không có động tĩnh gì, Bass quay đầu nhìn Kinh Hạ, có chút ngại ngùng nên gõ cửa lần nữa thì nghe thấy tiếng “ừ” hờ hững truyền ra.