Vốn dĩ tú bà nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm thì sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh bị gương mặt của Hoắc Sở Trầm và xấp tiền mặt trong tay anh hấp dẫn sự chú ý.
Ngoài hành lang của tầng bốn, các cô gái xếp thành một hàng đứng ở ngoài cửa. Hoắc Sở Trầm đi qua từng phòng một nhưng anh chẳng thèm nhìn mấy ả đàn bà ăn mặc hở hang dù chỉ một cái, mà nhanh nhẹn dò xét từng căn phòng thông qua cửa sổ.
“Cái này.”
Anh chỉ về phía một người đàn bà mặc choàng áo khoác màu xanh lục đứng tựa ở cửa sau đó nhét vào tay tú bà thêm vài tờ tiền mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, người phụ nữ rất tự giác đi đến giúp anh cởi quần áo.
Nhưng chỉ mới dơ tay lên, trước mắt cô ta xuất hiện một xấp tiền toàn tờ một trăm Euro, sau đó nghe người đàn ông đẹp trai lạnh giọng nói: “Không cần đâu, tôi chỉ nhìn thôi.”
Cô ả ngơ ngác nhận tiền, nghĩ một hồi lại bắt đầu cởi quần áo trên người mình xuống.
“…” Hoắc Sở Trầm đen mặt giọng nói lại lạnh xuống thêm vài độ: “Không phải nhìn cô.”
Nói xong tự mình ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, sau đó kéo rèm ra một khe hở.
Có lẽ do cấu tạo của căn phòng không đủ không khí nên những căn phòng ở đây đều mở cửa sổ để thoáng hơn, vừa hay góc độ này có thể nhìn thấy tình huống giao dịch giữa Kinh Hạ và Giác Khuê ở bên kia.
Hoắc Sở Trầm dựa vào cửa sổ mắt nhìn không rời, nhưng khi nhìn đến một góc đột nhiên có một tia sáng vụt qua làm tim anh chậm mất một nhịp.
Bởi vì thời gian dài làm việc bồi dưỡng nên bản năng, cho nên anh hết sức nhạy cảm với ánh sáng kiểu vậy.
Hoắc Sở Trầm lần theo vết tích của tia sáng phát hiện ra một bóng người ẩn trong bóng tối núp ở ngã rẽ của tòa nhà này.
Ánh sáng ban nãy chắc chắn là ánh sáng phản chiếu của ống ngắm trên súng bắn tỉa.
Anh đột nhiên nhớ đến Kinh Hạ từng nhắc qua trong lần giao dịch trước với Fes thì bên thứ ba đột nhiên xuất hiện.
Nếu lần đầu chỉ là trùng hợp, vậy còn lần thứ hai thì sao?
Cả hai lần đều nhằm vào lúc Kinh Hạ tiếp xúc với Giác Khuê.
Không biết vì sao Hoắc Sở Trầm luôn cảm thấy đám người đó không phải đến vì Giác Khuê mà là nhằm vào Kinh Hạ.
Nghĩ đến đây anh thầm ghi nhớ nơi trốn của bóng đen kia, sau đó quay người đi, nhưng bất ngờ là ở một góc khác anh lại nhìn thấy một tia sáng lạnh khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Sở Trầm sững lại quay người tìm kiếm. Quả nhiên ở đỉnh lầu của tòa nhà khác lại phát hiện thêm một tay bắn tỉa.
Hai tên súng bắn tỉa đồng thời nhắm vào căn phòng của Kinh Hạ…
Hoắc Sở Trầm rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Dù anh có đi ngăn cản bên nào đi chẳng nữa thì bên còn lại chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm khác biệt, trong thời gian anh ra tay, tên đó sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Lúc đang suy nghĩ, anh nhìn thấy cả hai người đều đã nâng thân súng lên.
Trong chớp mắt, Hoắc Sở Trầm cảm thấy run rẩy.
“Choang!”
Cửa sổ thủy tinh ở đối diện vỡ nát.
Viên đạn trong tay Hoắc Sở Trầm thông qua ống giảm thanh bắn vỡ kính thủy tinh sau đó xuyên thẳng vào ly pha lê trước mặt Kinh Hạ.
Cô giật mình quay đầu nhìn sang.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai mắt giao nhau, cô nhìn thấy Hoắc Sở Trầm dùng khẩu hình nhắc nhở cô: “Chạy mau !”
Nhưng giây tiếp theo, tiếng súng liên lục vang lên bên tai.
Bởi vì Hoắc Sở Trầm mạo hiểm nhắc nhở cô nên anh đã bị lộ vị trí của mình. Người của Giác Khuê phát hiện ra anh liền liên tục tấn công vào căn phòng anh đang ẩn náu.
Từng tiếng thủy tinh vỡ nát giòn tan vang lên bên tai.
Cả vài căn phòng bên cạnh cũng không thoát khỏi số phận bị bắn nát bét, thậm chí phù điêu trang trí cũng bị bắn đổ ầm xuống.
Người đàn ông áo trắng cũng rút súng ra đem theo người xông vào trong căn phòng.
Kinh Hạ đứng lên đi hai bước mở ra cánh cửa sổ vốn dĩ đang khép hờ muốn tìm bóng dáng của Hoắc Sở Trầm từ bên đối diện.
Nhưng không hề có…
Ngoại trừ tiếng súng của vệ sĩ đến bên dưới tầng lầu đối diện truyền đến, Kinh Hạ không hề nhìn thấy Hoắc Sở Trầm ở nơi đâu.
Một loại cảm giác trống vắng khó nói nên lời đâm thẳng vào tim cô, tựa như ở trong một không gian mênh không thấy điểm cuối cũng chẳng thấy sự sống nào.
Đột nhiên xuất hiện một thân hình quen thuộc từ bên cửa sổ khác nhảy vào.
Có vẻ như Hoắc Sở Trầm muốn tìm một con đường thoát nạn khác.
Trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống đôi chút, Kinh Hạ nâng súng trong tay nhắm thẳng vào người đi ngay sau lưng anh.
“Pằng!”
Cùng với viên đạn được bắn ra là tiếng thủy tinh vỡ tan.
Tên đàn ông đi sau Hoắc Sở Trầm còn chưa kịp bóp cò súng đã bị Kinh Hạ một phát hạ gục.
Còn Hoắc Sở Trầm ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cô.
Vốn dĩ tâm trạng còn có chút lạnh lẽo trong lòng lúc này đã bị sự ấm áp đột nhiên này đánh tan đi. Anh sững người mất một hồi sau đó khóe miệng không nhịn được giương cao lên.
“Lên tầng trên đi!” Kinh Hạ chỉ lên trời gấp gáp nói: “Dưới đầu đều đã bị khóa hết rồi nên không thể chạy được. Em lên tầng trên cùng đợi anh!”
Nói xong bèn quay người xông thẳng lên tầng cao nhất.
——————
Hoắc cẩu: Vợ tôi lo lắng cho tôi kìa, haha vui chết mất!
Kinh Hạ: Xin hãy bình thường lại đi, anh đang tìm đường sống đấy…