Kẻ thù hoàn mỹ

 
“Tiểu thư, nghị viên của chúng tôi đưa cho cô thứ này.”
Hiện trường tiệc tối linh đình, Kinh Hạ ngẩn người, xoay người nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi đôi giày da. 
Người đi tới mang theo nụ cười có chừng mực, anh ta vừa mới nhắc “nghị viên của chúng tôi”, đó chắc là người của Murphy.
Kinh Hạ hiểu rõ, cùng anh ta đi qua ba tầng lầu quanh co, đứng ở ngoài cánh cửa gỗ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người đàn ông trước cửa mặc vest màu đen, giơ tay ra ngăn cô lại, mặt không chút biểu cảm nhắc nhở: “Tay.”
Kinh Hạ giơ cao cánh tay. 
Hai người kia cầm trên tay chiếc máy dò khám xét cô từ đầu đến chân.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng sau lưng đóng lại. 

Ở đây giống như là một văn phòng với cách trang trí có chút cổ điển, vị trí không quá hẻo lánh. Trong không khí có mùi thơm thoang thoảng, tất cả đều bình thường, không có gì kỳ lạ. 
Kinh Hạ nhìn bốn phía, đi đến trước cửa sổ sau bàn làm việc, cô vặn chốt cửa khiến làn gió đêm mát rượi thổi vào, cửa sổ cũng không bị khóa lại. Có thể nhìn những ánh đèn màu sắc đa dạng xuyên thấu qua khe cửa sổ,  nghe thấy âm nhạc và tiếng ồn của buổi tiệc ở đối diện.
Sau lưng, tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng truyền tới. 
“Thế nào? Thích phòng sách của tôi không?” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên. 
Kinh Hạ xoay người, nhìn thấy người đàn ông khoảng năm mươi tuổi. Hai bên thái dương có một ít tóc bạc, nụ cười nhân hậu, toát ra vẻ thân thiết, con người thật so với trên tivi và trên ảnh thì phong độ hơn nhiều. 
Ngay sau đó cô cười gật gật đầu. 
Ánh mắt của Murphy đảo quanh người cô, lộ ra một niềm vui sướng và phấn khích khó tả. Hình như ông ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt phiền muộn chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, nói với Kinh Hạ: “Mời ngồi.”
Lát sau thì xoay người đi vào quầy quán bar phía sau để rót rượu. 
Kinh Hạ không dám thả lỏng cảnh giác, nhìn thấy người đó đi xa cô bèn vòng đến trước bàn làm việc, lén lấy con dao mở thư trên bàn giữ trong tay.
Murphy cầm một ly rượu vang đỏ quay trở lại. 
Đôi mắt màu xanh biếc hiện lên một màu xanh kỳ lạ dưới ánh đèn mờ ảo, ông ta nhìn Kinh Hạ không chớp mắt, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phải xưng hô với tiểu thư thế nào đây?” Một ly rượu vang đỏ được đưa tới trước mặt Kinh Hạ. 
“Tôi không uống được rượu.” Cô mỉm cười như thường lệ, nhân cơ hội đó cô nhét dao mở thư trong tay vào khe hở của chiếc sô pha phía sau. 
“Ô? Đáng tiếc quá.” Người đàn ông trước mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, chỉ cúi đầu rót cho mình nửa ly nhỏ. 
“Đây là chai Domaine Romanee Conti 1945, một mình tôi uống có chút phô trương.” Murphy nâng ly lên nhấp một ngụm, thoải mái ngả lưng trên sô pha. 

Màu rượu đỏ thắm tràn về, ở thành ly lưu lại dấu nhàn nhạt, giống như màu máu sau khi pha loãng. 
“Tiểu thư vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi.” Ông ta nhắc nhở, giọng điệu nhẹ nhàng. 
“Tôi họ Hạ.” Kinh Hạ thuận miệng đáp. 
“Ồ?” Murphy cong khóe miệng, nét vui vẻ hiện lên trong mắt càng rõ: “Cô Hạ là người ở đâu?”
“Người New York.”
Murphy cười rộ lên. 
Ông ta quơ lấy ly rượu trong tay, giơ lên nhấp ngụm nữa, nhưng đôi mắt vẫn ở trên người Kinh Hạ, một lúc lâu sau mới nói: “Cô Hạ biết tôi hỏi gì không?”
“Vậy ngài Murphy không ngại thì đoán thử xem?”
Câu hỏi vừa bị trả về, Murphy nhẹ nhàng mỉm cười, cười đùa nói: “Thật ra đối với phụ nữ châu Á, tôi cũng có tìm hiểu qua.”
Về mặt ngữ nghĩa như thể có ám chỉ, Kinh Hạ khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt người đàn ông trước mặt có một chút ảm đạm, trái tim đó vốn đã treo lơ lửng bỗng nhiên mắc tới cổ họng. 
Murphy uống rượu như thể không có chuyện gì, lại nói: “Phụ nữ châu Á có làn da mịn màng, trời sinh nhanh nhẹn, chạm vào là chảy nước, làm chuyện đó cũng rất sướng...”
Ông ta dừng lại, chậm rãi hỏi một cách cẩn thận: “Hạ tiểu thư có biết không?”

Không biết có phải thần kinh căng thẳng quá không, một giây sau, Kinh Hạ cảm thấy một mảng màu trắng nổi lên trước mắt. Cô lập tức lắc đầu, đưa tay lấy con dao mở thư mà cô giấu trong ghế sô pha. 
Mùi trong không khí giống như trở nên nặng hơn. 
Người phía trước tươi cười đánh giá cô, ánh mắt di chuyển, cuối cùng dừng ở tay phải ướt mồ hôi của cô, ông ta cười một tiếng.
“Có lẽ nói ra Hạ tiểu thư sẽ không tin, những người phụ nữ giống Hạ tiểu thư đây tôi đã gặp qua rất nhiều. Xinh đẹp, tự cho mình đúng, cho rằng không uống rượu tôi đưa thì có thể tìm thấy bằng chứng cần tìm.”
Tim Kinh Hạ như ngừng lại một nhịp, giống như xuống cầu thang đột nhiên bước hụt một bậc. 
Mà Murphy lại tiếp tục cười đùa nói: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ bỏ con dao trong tay xuống.”
Tim cô đập càng nhanh, cả người như không có sức lực. Đây là phản ứng khi dùng quá liều thuốc an thần dạng hút.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận