Kẻ thù hoàn mỹ

 
Thấp thoáng có tiếng động trong phòng tắm, tiếng ngâm nga không rõ ràng của người phụ nữ cùng tiếng nước êm ả nhẹ nhàng. Chiếc cổ đẹp thon gọn in ra đường cong hoàn hảo trên tấm kính mờ.
Cả người Hoắc Sở Trầm tựa vào trong ghế sô pha, nghĩ tới trong khoang xe đóng kín, không cẩn thận nhìn thấy được một màn cảnh xuân. Ngón tay thon trắng, âm hộ sạch sẽ láng mịn, dâm thuỷ sáng trong suốt, khe huyệt khép chặt lại…
Trong lòng vô cớ dâng lên một cảm giác khó chịu, anh giơ tay miết ấn đường đang căng nhức, không hiểu tại sao có thể đưa Kinh Hạ về chung cư.
Cho dù có lý do để tránh né Ôn Vãn Vãn tìm đến mọi cách, nhưng anh cũng không lừa được bản thân trong lúc này…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như từ lúc Kinh Hạ nói với anh muốn lợi dụng anh để trả thù, nơi nào đó bị bỏ quên đã lâu trong tim đã không thể ngăn lại mà nứt ra thành một khe hở.
Con người luôn giỏi về tìm kiếm đồng loại.
Trong đêm lửa đạn với khói súng đó, cô ngẩng đầu đương đầu với anh, ánh mắt sắc nhọn mang theo cả kiêu ngạo lẫn kiên định.
Khoảnh khắc đó, Hoắc Sở Trầm như thể nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ. Một chàng trai 18 tuổi từ Moscow chạy trốn trở về New York, tuy rơi vào đường cùng nhưng lại vô cùng liều lĩnh.
Bọn họ đều từng coi cuộc đời tàn khốc như nhánh rơm cứu mạng, cái gì cũng không có, điều có thể dựa vào chỉ có nỗi cô đơn và sự dũng cảm.
Nỗi niềm trắc trở này đã đi cùng với anh khắp các nơi có máu thịt, giẫm đầu kẻ địch mà tắm máu vượt qua, bước đến “Người đứng đầu khắp thiên hạ” của hiện tại.
Cho nên vào lúc tối nay, khi Vito hỏi anh liệu có muốn phái người vào trong hay không, anh đã từ chối.
Không thể nói ra tại sao, chỉ là trong lòng có một sự mong đợi kỳ lạ.

Mong đợi cô đến tìm anh.
Mang thù hận mà cầm súng lên.
Nhưng cô thật sự không phụ lòng sự kỳ vọng đó.
Mạnh mẽ quật cường, ngây ngô tự cho mình là đúng, giống như một con sói đơn độc không được thuần phục.
Nếu như nói mỗi người đều là những người bị vận mệnh đánh rơi, mang theo lỗ hổng này hoặc kia, vậy thì chắc chắn Kinh Hạ chính là sự tồn tại giống hệt với anh đều có cả vết nứt đó.
Khuôn mặt đẹp như tạc tượng nhăn lại, đôi môi sắc nét mím chặt, Hoắc Sở Trầm cầm rượu whisky ở trên bàn, đứng dậy đẩy cửa ban công ra.
Ở bên ngoài là màn sương mù bao phủ lấy thành phố không thể thấy được điểm tận cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Ngày hôm sau, Kinh Hạ tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái rộng rãi.
Ánh nắng ban mai nhạt màu xuyên qua cửa kính sáng loáng cùng với rèm ngủ, rơi xuống một khoảng trên chiếc chăn vải mềm.
Vẻ lơ mơ trong đầu óc cơ thể vẫn chưa tan biến, Kinh Hạ nhìn thấy những món đồ trang trí trong nhà xung quanh chủ yếu là màu xám và trắng bèn sững sờ một hồi.
Quần áo trên người đã bị người khác thay bằng một chiếc váy ngủ cotton kiểu dáng hợp thời, vừa vặn thoải mái đúng với kích cỡ của cô. Trên giá treo áo đối diện với giường, có một bộ quần áo nữ được treo ngay ngắn.

Đợi đến khi Kinh Hạ đi chân trần xuống giường, bước đến trước giá treo mới phát hiện ra, đối phương lại còn chuẩn bị cả áo lót cho cô, không to không nhỏ vừa khít với size của cô.
Trạng thái tỉnh táo cuối cùng cũng quay trở lại, cô nghe thấy từng tiếng đấm thùm thụp vang lên dưới tầng giống như có người đang tập boxing với bao cát đấm bốc.
Nhịp tim của Kinh Hạ bỗng chốc ngừng trệ, ký ức tối qua như cơn sóng cuộn trào ập tới…
Cô không thể tưởng tượng nổi mà nhìn váy ngủ trên người mình, trong nháy mắt khuôn mặt cô trở nên trắng bệch.
*
Phòng boxing nằm ở tầng 1 của chung cư, tầm nhìn rộng rãi dễ bắt ánh sáng, là một kẻ cuồng tập gym thì đây là nơi yêu thích nhất của Hoắc Sở Trầm.
Lúc Kinh Hạ tìm tới, thứ nhìn thấy được chính là cảnh thân trên để trần của người đàn ông, tay quấn băng đa boxing, mồ hôi vã ra như mưa.
Mỗi lần dùng sức, những múi cơ rõ rệt co vào rồi lại căng ra với tốc độ nhanh chóng, sức bật giống như con báo săn vồ mồi mới có thể có được. Bả vai như đôi cánh đại bàng giang rộng căng đều, mạnh mẽ lên xuống.
Ánh nắng mát mẻ chiếu vào lớp mồ hôi mỏng hiện trên người anh giống như khoác lên một lớp óng ánh.
Kinh Hạ từng học boxing với anh, nhưng chưa bao giờ lẳng lặng đứng nhìn ở bên cạnh, từ góc độ của người thứ ba quan sát những động tác nhanh nhẹn lại đẹp mắt của anh, trong chốc lát nhìn tới mức thất thần.
“Có chuyện gì?”
Giọng nam khàn khàn vang lên, mang theo chút hơi thở hổn hển, với cảnh tượng như vậy cũng khiến cho Kinh Hạ cảm thấy có hơi băn khoăn.
Cô bình tĩnh di chuyển tầm mắt, mặt lạnh lùng hỏi anh: “Quần áo của tôi là do anh thay?”

Động tác của người đối diện dừng lại.
Anh còn chưa mở lời thì cánh cửa phòng boxing bị người khác đẩy cửa ra từ bên ngoài, một người phụ nữ trung niên mặc đồ hầu gái bước vào, cúi đầu với Hoắc Sở Trầm rồi nói: “Ông chủ, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.”
Bộ lễ phục Kinh Hạ mặc vào tối hôm qua đang treo trên cánh tay bà ấy, có vẻ như muốn cầm đi xử lý.
“…” Kinh Hạ giống như đã hiểu ra được điều gì đó.
Lúc đôi mắt liếc nhìn Hoắc Sở Trầm lần nữa, anh dường như khá thích thú quan sát vẻ lúng túng của cô.
“Tôi không có sở thích giúp người khác thay quần áo,” Người đàn ông ở trước mắt vừa khoác áo, vừa hờ hững nói thêm một câu: “Đi tới phòng ăn đợi tôi.”
Kinh Hạ cực kỳ bất mãn với thái độ vênh váo sai khiến của anh, cô nắm lấy nắm đấm đi theo người giúp việc tới phòng ăn.
Cô đợi chưa được bao lâu thì Hoắc Sở Trầm đã tới. Người đàn ông không đi giày da mặc comple như ngày thường, mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngọn tóc vẫn còn vài giọt nước đọng lại, có lẽ là vừa mới tắm rửa.
Kinh Hạ đừng bên cạnh chiếc tủ thấp đối diện với bàn ăn, từ đầu tới cuối mặt mày đều vô cảm.
Sau khi Hoắc Sở Trầm đi vào cửa phòng ăn, cô chỉ nhìn anh một cái, cho tới khi ngồi vào trước bàn ăn mới hất cằm lên ra hiệu người giúp việc giúp cô kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
“Không ăn?” Anh hỏi, ngay cả mời người khác cùng dùng bữa cũng tiếc chữ như tiếc vàng.
Kinh Hạ không phải là người có tính cách ngang bướng, tối qua lăn qua lăn lại suốt một đêm, cô sớm đã đói bụng rồi. Bây giờ cũng chẳng muốn từ chối, lập tức đi đến là ngồi xuống luôn.
Hoắc Sở Trầm ngồi ở bên cạnh cô, một tách espresso thêm một miếng bánh mì phô mai cùng vài miếng thịt xông khói, ánh mắt dừng trên quyển tạp chí ở bên cạnh tay, trong suốt toàn bộ quá trình đều không lên tiếng, ăn uống vừa lịch sự vừa từ tốn.
Kinh Hạ cuối cùng cũng không kiềm chế được, đặt cốc cà phê trong tay xuống, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Ngài Hoắc bảo tôi ở đây đợi chính là muốn ăn bữa sáng với tôi sao?”
Hoắc Sở Trầm mặc kệ cô. Đến khi uống hết ngụm cà phê cuối cùng, đôi mắt thâm sâu đó mới dừng tại trên người cô.

Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà chìa tay ra hỏi: “Đồ đâu?”
“…” Kinh Hạ bị thái độ ra lệnh chỉ thị của anh làm cho tức tới mức gần như trợn cả mắt.
“Đồ gì?” Vì muốn cà khịa anh nên Kinh Hạ tỏ vẻ biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Hoắc Sở Trầm cũng không có khó chịu, cười một tiếng rồi ngoắc ngoắc ngón tay, lấy máy tính bảng từ trong tay người giúp việc đưa cho Kinh Hạ.
“Đây là tấm ảnh cô lẻn vào tiệc tạ ơn của Murphy vào tối hôm qua.”
Kinh Hạ sững lại, nhìn thấy những tấm ảnh không biết chụp trộm từ đâu, nắm đấm cũng vì thế mà cứng đờ.
Ôn Dịch Hành vừa mới tới New York, vốn liếng không vững vàng, làm việc luôn luôn khiêm tốn. Với cây đại thụ của giới chính trị như Murphy, anh ta có thể tránh được thì tránh, chắc chắn sẽ không chủ động mà đi chọc giận.
Cho nên nếu như bị Ôn Dịch Hành biết được, cô ụp một cái sọt to như vậy lên nhà họ Ôn, thì không cần Nanno với Hoắc Sở Trầm ra tay, đoán chừng Ôn Dịch Hành thậm chí sẽ ngay lập tức tiêu diệt sạch cô luôn.
Hoắc Sở Trầm đúng thật là một tên chó má!
May mà sau khi cân nhắc, Kinh Hạ cũng mau chóng bình tĩnh lại. Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, dù cho cô để lại những chứng cứ đó thì cũng chẳng có tác dụng gì. 
Thế nên cô bèn chưng ra bộ mặt khó ở, tự tay bắt đầu cởi cúc áo ở chỗ ngực.
Hoắc Sở Trầm sửng sốt, trong lúc còn chưa kịp mở miệng ngăn lại, chỉ thấy người phụ nữ mò hai ngón tay thon trắng vào khe sâu nơi đó, giây tiếp theo, một chiếc đĩa từ được kẹp ở giữa hai ngón tay đưa đến trước mặt anh.
Lần một hít thở, lần hai hít thở…
Anh không có nhận lấy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận