Kẻ thù hoàn mỹ

 
Bật lửa của cô hình như đã hết gas rồi, cô thử vài lần vẫn không được, sự phiền muộn trong lòng càng tăng lên, ngay cả dép cũng lười đi vào, trực tiếp đi ra ngoài cửa tìm bật lửa.
Trên hành lang có vài bóng đèn thưa thớt, cứ cách vài mét lại lưu lại quầng sáng hình vòng cung trên bức tường, giống như là đoàn tàu không biết muốn đi về hướng nào.
Kinh Hạ đi lang thang không có mục tiêu, lúc đi ngang qua một hành lang gấp khúc chợt dừng lại, cô nhìn thấy một cánh cửa phòng đang khép hờ.
Cô đi tới đẩy cánh cửa kia ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bóng tối thình lình ập vào mặt làm bước chân của cô dừng lại. Ánh trăng xuyên qua tấm pha lê khổng lồ trên cửa sổ sát đất đối diện chiếu vào trong phòng, trước mắt cô dần xuất hiện những khung cảnh mông lung.
Nơi này giống như là một phòng sưu tầm. Các tủ đồ cao thấp đều được phủ một lớp vải trắng, giống như là một đám u linh.
Kinh Hạ đi tới, tùy ý kéo một tấm vải xuống, thoáng chốc đã bị tro bụi xộc lên làm cho ho khan.
Đây là một cái giá sách làm từ gỗ hồ đào, không lớn, nhưng mỗi tầng đều bị nhét đầy.

Kinh Hạ rút một quyển sách ra, phủi sạch lớp bụi bám trên đó xong mới phát hiện đây là một quyển nhạc phổ của dương cầm. Cô cảm thấy kinh ngạc, lùi về phía sau một bước bắt đầu đánh giá đống nhạc phổ trên giá sách.
Từ trường phái Baroque, đến thời kỳ tân cổ điển, từ Bach, Handel, đến Rachmaninoff, Debussy, hầu như bất kỳ nhân vật nào đại diện cho mỗi trường phái đều có một hai tác phẩm ở đây.
Rõ ràng, mấy thứ này đều là do Hoắc Sở Trầm sưu tầm.
Nhưng mà Kinh Hạ lại không ngờ rằng anh đã sưu tầm nhiều bản nhạc phổ của dương cầm như vậy.
Cô suy nghĩ, đặt quyển nhạc phổ trong tay về chỗ cũ, vòng qua đống đồ vật trước mặt, đi về phía cửa sổ.
Gió đêm cùng với ánh trăng như một bàn tay vô hình xốc bức màn màu trắng trơn lên, lộ ra một chiếc dương cầm loại lớn(1) màu đen ở phía sau.
Kinh Hạ kéo tấm vải trắng đang phủ ở trên đó xuống, nhìn thấy trên thân đàn có một từ tiếng anh màu vàng kim "To Roche".
Roche?
Ngón tay nàng theo hơi nước nhẹ nhàng chạm lên, Kinh Hạ nhíu mày, cô không nhớ có nhà sản xuất dương cầm nào đã tạo ra cây dương cầm có tên là "Roche".
"Không ngủ được?"
Một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên, bàn tay đang đặt trên phím đàn của cô run lên, tạo ra âm thanh thật lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một bóng người cao dài đứng cạnh cửa, Hoắc Sở Trầm đứng thẳng tắp, ánh đèn vàng hơi tối tăm trên hành lang tản ra một vòng sáng chung quanh người anh, hình như là bất kỳ lúc nào anh cũng có tư thái nghiêm túc như vậy.
Lúc này Kinh Hạ mới nhớ tới bản thân mình không đi dép, áo choàng tắm trên người cũng lỏng lẻo.
Cô có chút không được tự nhiên mà nhích lại gần phía dương cầm, một chân cuộn tròn giấu sau một bên chân khác, đôi tay theo bản năng mà khép chặt cổ áo lại.
Trong phòng quá tối, cô không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt Hoắc Sở Trầm. Từ trước đến nay anh vẫn rát ít nói, cũng không chịu hỏi thêm một chữ.

Kinh Hạ đành phải căng da đầu "Ừ" một tiếng, giơ điếu thuốc trong tay lên quơ quơ vài cái, nói: "Tôi ra ngoài tìm bật lửa..."
Hoắc Sở Trầm lập tức đi về phía cô. Mùi hương linh sam(2) ập lại đây, từ bốn phương tám hướng bao quanh cô. Kinh Hạ theo bản năng lùi lại một bước, dưới chân bị hụt một nhịp, cả người ngã về phía dương cầm.
"Đông --- ---" 
Âm thanh nặng nề mà hỗn độn vọng ra, giống như là gió biển mang theo mây đen bay tới đây.
Hoắc Sở Trầm thật sự rất cao.
Kinh Hạ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy cổ áo của anh hơi mở ra, để lộ xương quai xanh và đường cong trên kết hầu.
Tim cô bỗng trở nên loạn nhịp, bàn tay đang chống lên dương cầm hơi nắm chặt lại, đầu ngón tay phiếm màu trắng phấn.
Người đối diện hình như không có ý định tới để hỏi tội, sau khi cảm thấy khoảng cách giữa hai người không thích hợp lắm cũng không có ý định lùi lại.
Thân thể căng chặt cứng đờ, Kinh Hạ chợt cảm nhận được trên tay trống không, điếu thuốc của cô đã bị Hoắc Sở Trầm lấy mất.
Điếu thuốc màu trắng dài mảnh kẹp trong tay anh có vẻ cực ưu nhã, mùi thơm của nhựa cây Balsam(3) xen lẫn mùi bạc hà thoang thoảng, có một chút lạnh lẽo.
Biểu tình của anh bình thản, ánh mắt chuyển từ điếu thuốc lá xuống trên gương mặt cô, lúc anh rũ mắt xuống, biểu tình lại trở nên lạnh nhạt hơn.
"Trong phòng của tôi không được hút thuốc."

Nói xong cũng không đợi Kinh Hạ giải thích đã giơ tay bóp nát đầu thuốc lá.
"..." Kinh Hạ vốn dĩ cũng không định hút thuốc là ở trong phòng này, chỉ là muốn tìm bật lửa mà thôi. Nhưng bị anh ngang ngược chụp mũ như vậy, cô cũng nhất thời ngơ ngẩn, hoi hơi hé miệng, rồi lại không biết phải nói cái gì.
Hoắc Sở Trầm xoa xoa sợi thuốc lá trên bao tay, xoay người bước lại gần.
Anh xốc lên tấm vải trắng che lại một phần trên đàn dương cầm, sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Hạ hỏi: "Không phải em bảo là không ngủ được à?"
"Hả?"
Kinh Hạ nghiêng người nhìn về phía anh, thật sự không hiểu anh đang định làm cái gì.
Hoắc Sở Trầm cũng không giải thích, hất hất cằm về phía dương cầm sau người cô: "Đàn một bản đi."
Kinh Hạ sửng sốt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận