Kẻ thù hoàn mỹ

 
Lớp da của chiếc găng tay này rất mịn, hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ.
Kinh Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Sở Trầm. Con ngươi của người đàn ông tối đen, như thể có một ngọn lửa màu đen mà cô chưa từng nhìn thấy. Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu và vô thức rụt tay lại.
Nhưng bàn tay đang giữ lấy cô rất lớn, cổ tay mà anh đang nắm lại mỏng manh vô cùng, chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy. 
“Ngài Hoắc?” Kinh Hạ gọi anh, đôi lông mày cũng không kém phần sắc bén nhìn qua, giọng điệu cũng cứng rắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Sở Trầm ngẩn ra một lúc, sau khi hoàn hồn lại, bàn tay buông lỏng ra.
Bầu không khí có chút kỳ quái, Kinh Hạ không muốn ở một mình cùng với Hoắc Sở Trầm nữa, đứng dậy thắt chặt lại dây áo ngủ rồi đậy nắp đàn lại.
“Có phải trước đây Ôn Dịch Hành đã kêu em làm việc gì phải không?” Hoắc Sở Trầm đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn mất tự nhiên.
Kinh Hạ dừng bước, quay đầu nhướng mày nhìn anh. 
Người đàn ông đi qua và đứng yên trước mặt cô thêm lần nữa., nét mặt và giọng nói của anh cũng trở lại bình thường. Thấy Kinh Hạ không lên tiếng, anh tiếp tục nói thêm: “Gián điệp do Nanno sắp xếp đã tìm thấy rồi.”
Sau một hồi im lặng, trong lòng Kinh Hạ có hơi giật mình, lại nghe thấy Hoắc Sở Trầm nói tiếp: “Ngày mai ra tay, em nghe theo sự sắp xếp của Vito.”
Hoắc Sở Trầm muốn cô tham gia vào việc nội bộ của họ.

Điều này cũng có nghĩa là Hoắc Sở Trầm đã bắt đầu tín nhiệm cô?
……
Buổi tối hôm sau, giống như những gì Hoắc Sở Trầm đã dặn, Vito gọi điện cho cô.
Kinh Hạ mặc một chiếc áo khoác vào rồi cầm súng đi ra ngoài.
Vito dẫn theo một nhóm hơn mười người, nhìn cách ăn mặc có lẽ đều là những tên tay sai. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Kinh Hạ, có chút tò mò về người phụ nữ xuất hiện đột ngột này, liên tục nhìn mà đánh giá. Nhưng tính cách của Kinh Hạ cũng không phải kiểu niềm nở, nhiệt tình gì. Không chào hỏi bọn họ như kiểu lính mới chào hỏi tiền bối, trực tiếp đi thẳng đến xe của Vito.
Tất cả mọi người đều sững sờ, có lẽ chưa từng thấy người mới nào lạnh lùng như vậy.
Vito ở một bên nhìn thấy thì có chút không vui, dù sao người cũng là do cậu ta dẫn đến, không hiểu quy củ như vậy khác nào như tát vào mặt cậu ta. Nhưng Kinh Hạ là người do Hoắc Sở Trầm giao cho cậu ta, dĩ nhiên cậu ta cũng không thể ra mặt giáo huấn gì.
Vì vậy cả đoạn đường, vẻ mặt cậu ta lạnh lùng, bầu không khí trong xe trở nên u ám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả nhóm người đi bộ qua trung tâm ​​​​​​Manhattan, đậu xe bên ngoài một quán bar trong quận.
Bên kia đường, ánh đèn rực rỡ, tiếng nói cười huyên náo. Nhiều tốp nam nữ ăn mặc sành điệu đang xếp hàng bên ngoài đợi vào trong.
Vito hạ cửa kính xe xuống, hất cằm về phía quán bar cách đó không xa rồi thản nhiên nói: “Này, chính là ở bên đó.”
Kinh Hạ nhìn theo hướng cậu ta chỉ, cau mày nhìn những món đồ trang trí vảy kim tuyến màu hồng và màu tím.
“Cô đi theo cửa sau vào.” Vito chỉ vào con hẻm nhỏ bên cạnh quán bar: “Sau khi tìm thấy Kerry thì liên lạc với chúng tôi.”
“Chỉ có mình tôi sao?” Kinh Hạ kinh ngạc quay đầu hỏi cậu ta.
“Đúng!” Vito thản nhiên gật đầu: “Người mới cần phải rèn luyện.”
Kinh Hạ im lặng một lúc không nói gì rồi quay đầu đẩy cửa xe.
Vito vốn dĩ chỉ muốn hù dọa người mới không biết gì này một chút, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh này của cô lại vô cớ tức giận, nghĩ một hồi rồi lại ngăn cô lại, giọng điệu không mấy dễ chịu: “Để súng ở lại.”
“Cái gì?”  Kinh Hạ dừng bước rồi quay lại nhìn Vito lần nữa.
Vito đang nhai kẹo cao su, đôi mắt xanh lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Nghe cô hỏi, cậu ta lại cà lơ phất phơ lặp lại thêm lần: “Bảo vệ bên ngoài chỉ được trang bị một cây gậy baton, nếu cô đột nhiên nổ súng, người bên trong nghe thấy rồi chạy mất thì sao? Cô chịu trách nhiệm?” 
Kinh Hạ nghiến chặt răng, biết rõ là Vito đang gây khó dễ, nhưng vẫn phối hợp mà ném súng qua cho cậu ta.
“Đi đi!” Vito nói: “Hỏi Kerry đang ở đâu rồi liên lạc cho tôi.”

Nói xong liền lấy ra một chiếc tai nghe liên lạc nội bộ rồi ném cho Kinh Hạ. 
Kinh Hạ đeo tai nghe lên rồi rời đi.
Vòng qua đám người phía trước, cô đi theo cửa sau vào trong quán bar. 
Ở đây không có biển hiệu, ánh đèn mờ ảo, chỉ có một ngọn đèn sắp hỏng ở cửa, ánh đèn le lói chập chờn.
“Cô tìm ai?”
Cô vừa muốn đẩy cửa, đã bị tiếng nói của một bóng người phía sau gọi lại. Kinh Hạ quay đầu, nhìn thấy một người mặc áo thun đen, một tên đầu trọc xăm trổ ở cánh tay.
Người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, vừa tiến về phía cô, vừa vén quần lên. Ở lối vào con hẻm tối cách đó không xa, một người phụ nữ trang điểm đậm mang đôi giày cao gót bước lên hai ba bước. 
“Tôi tìm người.” Giọng điệu Kinh Hạ bình tĩnh trả lời.
“Tìm người thì đi phía trước.” Tên đầu trọc nhìn cô một lượt rồi thuận miệng nói, sau đó hắn đi về hướng chiếc ghế rồi ngồi xuống.
“Tôi tìm Kerry.”
Những lời này làm tên đầu trọc ngẩn người ra, rồi ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hạ thêm một lần, dường như hiểu ra điều gì đó rồi cười rộ lên, ánh mắt lộ vẻ tà dâm rồi nói: “À, cô là gái điếm do hắn gọi đến?”
Nói xong, bàn tay to đầy lông màu nâu của hắn ta sờ ngực Kinh Hạ.
Kinh Hạ quay người tránh đi: “Rắc!”
Một tiếng trầm đục cùng với tiếng kêu đau của người đàn ông cùng lúc vang lên. 
Tên đầu trọc che mũi lại rồi lùi về sau hai bước, trợn mắt nhìn máu dính trên tay, nghiến răng mắng một câu “Mẹ nó!” rồi nổi cơn điên xông về phía Kinh Hạ. 

Với tốc độ cực nhanh và sức mạnh cực lớn, Kinh Hạ trong phút chốc bị hắn ta ôm lấy vòng eo, “Đùng!” cô bị hắn ta huých vào tường. 
Tiếng vang lớn, những người ở bên trong quán bar dường như cũng nghe thấy tiếng động, cửa sau của quán bar bị đẩy ra, năm người đàn ông nối đuôi nhau đi ra. 
Tên đầu trọc thấy có cứu viện, khí thế càng thêm kiêu ngạo, sau đó hắn ta phun ra câu mắng mỏ: “Bắt được con chó cái này, lúc đó mọi người tha hồ mà sung sướng.”
Kinh Hạ ôm bên vai bị đánh đứng dậy, yên lặng nhặt khúc gậy baton lăn lóc dưới mặt đất lên.
“Chát!”
Cây gậy bị ném ra, đầu kim loại lóe lên một tia sáng trắng.
………
Trong xe, Vito nhai kẹo cao su đến chán, thỉnh thoảng lại ngó xem tình hình ở quán bar. 
Đồng hồ hiển thị mười rưỡi tối, cách lúc Kinh Hạ xuống xe đã được mười lăm phút. Vito có chút phiền lòng mà ấn ấn tai nghe, xác định không nghe thấy tín hiệu cầu cứu của Kinh Hạ.
Mặc dù biết cô đã từng đánh nhau kịch liệt vài lần, nhưng cậu ta cũng biết rất rõ tình hình an ninh của quán bar này. Cái tên gác cửa có biệt danh “Der Zauberberg” đã khó giải quyết, càng đừng nói thêm bốn năm tên côn đồ ở bên trong chờ sẵn.
Chắc không phải bị đánh gục rồi chứ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận