Mấy ngày này, Hoắc Sở Trầm không ở Manhattan.
Bass cho Kinh Hạ uống thuốc an thần, có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều, đêm nào cô cũng thức dậy vào nửa đêm.
Thời gian trên điện thoại hiển thị mười một giờ tối, Kinh Hạ xoa xoa đầu, quyết định vào phòng tắm tắm rửa.
Hoắc Sở Trầm và vệ sĩ không có ở đó, hẳn là họ đã đi ra ngoài. Đối với việc kinh doanh trong tay có hợp pháp không của anh, Kinh Hạ vẫn chưa đủ tư cách để hỏi thăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nước ấm rửa tan sự mệt mỏi, Kinh Hạ mới nhớ ra cả ngày nay cô đều không ăn gì, hiện tại dạ dày đã sớm trống rỗng.
Vì vậy, cô mặc bộ đồ ngủ, cũng lười không bật đèn, cứ thế đi xuống tầng dưới nhờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất nối dài từ trần nhà đến sàn nhà.
Lúc rẽ vào góc ngoặt, một bóng người mơ hồ đột nhiên lọt vào tầm mắt cô, khiến cô sợ hãi lùi lại một bước, suýt chút nữa thì vấp phải cầu thang phía sau.
“Hoắc...ngài Hoắc?”
Kinh Hạ hơi kinh ngạc khi nhìn người đàn ông trước mặt đang đứng dưới ánh trăng.
Dường như anh vừa mới trở về, còn chưa kịp thay áo khoác ngoài, ngay cả chiếc cà vạt dưới hầu kết của anh vẫn được thắt rất tỉ mỉ. Thấy cô đi tới, anh không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm mà chỉ lặng lẽ đứng đó, một đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm như muốn đục hai lỗ hổng trên người cô.
Kinh Hạ đột nhiên cảm thấy có chút không dễ chịu.
Ánh mắt anh rơi trên người cô như thể biến thành hai ngọn lửa nhỏ, bất cứ nơi nào chúng đi qua đều có cảm giác nóng rát. Lòng bàn tay cô nhanh chóng đổ mồ hôi, tay vịn bắt đầu trơn trượt.
“Rất sợ hãi?”
Một câu hỏi thiếu suy nghĩ khiến Kinh Hạ sững sờ, nhất thời không biết anh hỏi chuyện vừa rồi hay chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm đó.
Nhưng cô cũng không có ý định trả lời, chỉ nói: “Tôi vừa ngủ dậy, đi kiếm chút đồ để ăn.”
Nói xong, liếc nhìn về phía sau Hoắc Sở Trầm và hỏi: “Vito đâu?”
Coi như chuyển chủ đề.
Nhưng mà, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm Kinh Hạ một hồi, vừa cởi cúc áo gió vừa đi tới ghế sô pha trong phòng khách, nhàn nhạt nói: “Cô ăn trước đi.”
Kinh Hạ chỉ có thể nghiêm túc lại, đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như nhớ không lầm, trong tủ lạnh có sữa và bánh mì, còn bơ đậu phộng thì ở trong tủ treo trên bếp.
Kinh Hạ rót cho mình một ly sữa, sau đó xoay người đi vào mở tủ lấy bơ đậu phộng.
Nhưng hầu như phòng bếp chung ở đây đều là vệ sĩ của Hoắc Sở Trầm sử dụng, mỗi người đều cao lớn tay dài, một khi đã cất chai lọ vào tủ, Kinh Hạ thậm chí không thể với tới.
Cô với tay ra một lúc, nhưng càng ngày càng đẩy lọ bơ đậu phộng vào sâu hơn.
Ngay khi cô muốn từ bỏ, một thân thể nóng như lửa đã đến sau lưng cô.
Hoắc Sở Trầm không cho cô cơ hội phản ứng, đi thẳng về phía trước, một tay vòng qua eo cô chống đỡ trên mặt bàn, tay kia vươn qua đỉnh đầu cô lấy hũ bơ đậu phộng bị cô đẩy vào bên trong.
Thân thể dán vào nhau.
Cái chạm lúc đó giống như ánh sáng mặt trời bất ngờ chiếu vào phòng tối.
Hơi thở ẩm ướt và ấm áp phả vào tai cô, Kinh Hạ cảm thấy lông tơ sau tai dựng đứng cả lên. Trước mặt là mặt bàn bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo ấn mạnh vào xương chậu, sau lưng là lồng ngực nóng bỏng cường tráng của người đàn ông.
Nhịp tim đập thình thịch, một luồng nhiệt bốc lên ở vùng bụng dưới, cứ thế mà đi xuống.
Kinh Hạ nhất thời không biết phải làm sao, may mà anh nhanh chóng lùi lại.
Hoắc Sở Trầm đặt lọ bơ đậu phộng xuống, xoay người trở lại sô pha.
Sau khi ăn xong bánh mì và sữa, Kinh Hạ uống thêm một cốc nước nóng, khi bước ra khỏi phòng bếp, tâm trạng của cô đã bình phục trở lại.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, người đàn ông ngồi đối diện đôi mắt hơi nhắm lại. Bộ vest và cà vạt đã được cởi ra, chiếc áo sơ mi trắng chưa cài hai cúc, một đường dọc từ sống mũi đến hầu kết của anh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Anh có vẻ rất mệt, vừa mở mắt ra thì thấy Kinh Hạ đi tới, anh nhìn cô chằm chằm một hồi, không có ý tứ muốn nói chuyện.
Người tinh ý như Kinh Hạ từ sớm đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, chỉ nhàn nhạt nói câu “Chúc ngài Hoắc ngủ ngon” rồi đứng dậy và đi lên lầu.
“Sợi dây chuyền đã được sửa lại rồi.” Hoắc Sở Trầm từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ, đặt ở trên bàn trước mặt.
Kinh Hạ sững sờ một hồi, liền đi tới cầm lên nói “cảm ơn”.
“Tối mai sẽ có một cuộc đấu giá tại nhà đấu giá Sotheby's.” Hoắc Sở Trầm gọi cô lại: “Ôn Dịch Hành và Ôn Vãn Vãn đều sẽ đi.”
Kinh Hạ dừng bước chân, nghe anh nói tiếp: “Anh ta vẫn không biết là cô bị tôi mượn cớ đi làm việc. Tôi không muốn để anh ta suy nghĩ nhiều trước khi hai nhà chính thức bắt đầu hợp tác, cho nên ngày mai cô phải đi cùng tôi.”
“Được.” Kinh Hạ đồng ý.
Trong căn hộ vang lên tiếng “cạch” của ổ khoá.
Không gian rộng lớn chỉ có hai người, màn đêm tối tăm yên tĩnh, tiếng khoá vang lên đặc biệt rõ ràng.
Hoắc Sở Trầm ngồi một hồi mới vươn hai tay lên, bất lực mà cười một tiếng.
Năng lực nhận biết lời nói dối và ý đồ gần như đã được khắc sâu trong xương.