Đứng ở vị trí như vậy, xung quanh anh không bao giờ thiếu những người có động cơ mờ ám. Những người này tiếp cận anh với mục đích này hoặc mục đích khác, thế lực đứng đằng sau có thể là Nanno, là Bounano hoặc là cảnh sát…
Đoán và nhìn thấu đối với anh mà nói đơn giản tự nhiên giống như hô hấp vậy.
Và khi đã nắm được chuôi dao lộ ra, anh chưa bao giờ mềm lòng.
Nhưng vừa rồi, khi anh ôm người phụ nữ đó vào lòng, hai ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoắc Sở Trầm——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vặn gãy cổ cô hoặc vòng tay quanh người cô và siết chặt lại một chút.
Anh bỗng giật mình vì suy nghĩ phía sau.
Đến nỗi cuối cùng anh không làm gì khác ngoài việc đưa cho cô lọ bơ đậu phộng.
Lần đầu tiên, khi nghi ngờ một người, bản năng của anh đã đưa ra lựa chọn thứ hai.
Giống như bây giờ, ngay khi anh nhắm mắt lại, tất cả những gì anh thấy là cô đang đứng ở lối vào cầu thang tối om, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ.
Cô dường như không thích sấy tóc sau khi tắm.
Một hai giọt nước như pha lê lấp lánh đọng lại ở đuôi tóc ướt, vải lụa thấm nước bám chặt vào người, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu trên làn da trắng khiến màn đêm trong phòng càng tối.
Hoắc Sở Trầm đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc.
Cái nóng như thiêu như đốt mà đã từng lĩnh hội qua trong phòng chơi piano lần đó lại bắt đầu lan tràn khắp cơ thể, cuối cùng dừng lại ở vị trí giữa hai chân.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, tiếng nước chảy róc rách, đèn trong phòng tắm mờ ảo, trên nền gạch và gương đầy hơi nước dày đặc.
Anh nhớ rằng cô có một nốt ruồi chu sa ở bên cổ, nhỏ nhỏ đỏ đỏ, hiện ra chút màu đỏ của máu, đặc biệt mê người.
Và ở phần ngực trên bộ đồ ngủ cô mặc, luôn có một chiếc cúc áo mà cô quên cài...
Dục vọng cứ như vậy mà ngẩng đầu, không thể ngăn cản.
Nước bắn tung tóe xuống làn da nóng bỏng từng chút một.
Nhiệt độ cùng độ ẩm xâm nhập, sau đó toả ra từ lỗ chân lông toàn thân, run rẩy giống như bông cỏ lau gặp lửa, hừng hực khí thế dễ như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quy đầu mẫn cảm cũng bị nứng đến mức tiết ra chất nhờn, nổi đầy gân xanh tức giận, thể hiện dục vọng của anh.
Anh nghiến răng, dùng một tay giữ chặt nó, do dự một lúc, cuối cùng mới từ từ tuốt lên tuốt xuống.
Động tác rất trúc trắc, bởi vì không mấy khi anh tự giúp mình giải khuây như thế này. Không phải vì anh không cần, mà vì anh thực sự hiếm khi mất kiểm soát như bây giờ.
Mất kiểm soát.
Như thể có một âm thanh, một tảng đá đập mạnh xuống trái tim anh.
Ngay lúc đang thất thần mất phòng bị, Hoắc Sở Trầm đột nhiên điều chỉnh nhiệt độ nước xuống mức thấp nhất.
“Ào ào...”
Vòi hoa sen đổi thành những tia nước, tiếng nước đập xuống mặt đất lạnh và cứng.
Dục vọng ngẩng đầu đã nguội lạnh, dần dần mất đi sức nóng. Dòng nước rửa qua thân thể hết lần này đến lần khác, một lúc lâu sau, ngọn lửa chập chờn vừa rồi mới hoàn toàn bị dập tắt...
Anh chống đỡ bức tường bằng một tay, hô hấp nặng nề, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt và xa cách như mọi khi, nhưng cuối đuôi mắt lại có chút ửng đỏ.
Những giọt lóng lánh trên trán chạy dọc xuống hàm dưới, xuyên suốt đường nét hoàn mỹ trên ngực và bụng của người đàn ông, không thể phân biệt được là nước hay là mồ hôi.
“Hoắc Sở Trầm…” Hơi thở ẩm ướt mà hỗn loạn, giọng nói khàn khàn, ba chữ nhẹ như hơi nước trong phòng tắm.
Anh dừng lại, như thở dài giận dữ.
“Rốt cuộc mày...đang làm cái gì vậy?”
*
Ngày hôm sau, khi Kinh Hạ đi xuống lầu thì thấy Vito đã trở lại.
Chỉ là sắc mặt cậu ta mệt mỏi, quầng thâm ở dưới mắt rơi đến cằm khiến người ta không khỏi thắc mắc có phải mấy ngày nay cậu ta ác chiến không ngừng hay không.
Tất nhiên, Kinh Hạ không quan tâm lắm đến việc không liên quan tới mình.
Mấy người đi xuống bãi đậu xe, những vệ sĩ và tài xế còn lại đã ngồi vào sẵn vị trí.
Vito đi theo Hoắc Sở Trầm lên Rolls-Royce, Kinh Hạ nghĩ nghĩ rồi quay người đi theo một nhóm vệ sĩ khác.
“Đi đâu?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Tất cả mọi người ở đây đều dừng lại, yên lặng nhìn vẻ mặt u ám của Hoắc Sở Trầm.
Kinh Hạ nhìn quanh, phát hiện người anh đang hỏi chính là mình, nên thành thật chỉ vào chiếc xe bảo mẫu được trang bị đặc biệt cho vệ sĩ.
Cô chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng “lại đây” nặng nề hơn, nên cô đành ngoan ngoãn bước tới.
Vito không biết có chuyện gì, thấy cô bị mắng, nháy mắt bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, tự mãn mở cửa ghế sau cho Hoắc Sở Trầm rồi cúi đầu đi theo.
Tuy nhiên giây tiếp theo, anh ta lại bị bóng lưng nghiêm nghị đẩy ra ngoài, an phận đi về chỗ ghế lái phụ.
Mà Kinh Hạ thì ngồi ở ghế sau.
Sáng hôm nay, Hoắc Sở Trầm tỏ ra cực kỳ không thích hợp khi nhìn thấy cô, sau sự cố đổi xe vừa rồi, dường như áp suất không khí quanh người anh lại càng giảm xuống.