Kẻ thù hoàn mỹ

 
Trong lòng Kinh Hạ suy nghĩ lung tung, không dám đi trước người Hoắc Sở Trầm, chỉ có thể hết lần này tới lần khác dời vị trí của mình sang một bên.
Nhưng càng cử động, sắc mặt của Hoắc Sở Trầm càng trở nên u ám.
Cả ba giữ im lặng suốt con đường đến trụ sở New York của nhà đấu giá Sotheby's.
Bộ sưu tập của cuộc đấu giá này là kim cương, lần này chỉ mở cho những khách VIP được mời bởi vì giá cao và số lượng ít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Kinh Hạ đến, Ôn Vãn Vãn cũng vừa xuống xe ở cửa.
Đã lâu không gặp nhau, trên mặt Ôn Vãn Vãn lộ ra nụ cười hiếm thấy, lúc nhìn thấy Kinh Hạ liền nói: “Hoắc Sở Trầm không cho cô ăn cơm sao? Sao lại gầy như vậy?”
Nói xong, không đợi Kinh Hạ phản ứng liền chậc chậc hai tiếng, nói thêm: “Ngực đều nhỏ đi một vòng rồi phải không? Lúc trước cô là cỡ C, nhưng bây giờ nhìn...”
Trong lúc trò chuyện, Ôn Vãn Vãn vươn tay định đo nhưng bị Hoắc Sở Trầm bước lên một bước cản lại.
“Ngài Ôn đâu?” Anh mặt lạnh lùng hỏi, giọng điệu quái lạ.
Ôn Vãn Vãn giật mình, tuy rằng tảng băng Hoắc Sở Trầm chưa từng cho cô ta sắc mặt tốt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô ta gặp phải bầu không khí trầm thấp rõ ràng như vậy, nên không tránh khỏi có chút ngượng ngùng mà quên trả lời.
Một chiếc xe quay đầu vừa lúc dừng lại dưới bậc thềm, Ôn Dịch Hành tươi cười bước xuống xe.
Giờ đã là lúc màn đêm buông xuống nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng vết hôn ở phía cổ trái, trông có vẻ sến sẩm và rêu rao.
Anh ta vẫn rất nhiệt tình khi nhìn thấy Hoắc Sở Trầm, ân cần chào hỏi, quan tâm đến người ngoài dường như còn chân thành hơn là quan tâm đến con gái ruột của mình.
Kinh Hạ lập tức chú ý tới sắc mặt Ôn Vãn Vãn đột nhiên trầm xuống.
Quả nhiên, trước khi Hoắc Sở Trầm kịp phản ứng, Ôn Vãn Vãn đã nghẹn ngào nói trước: “Hôm nay ngài Ôn lại rảnh rỗi đến hội đấu giá như vậy sao?”
Ôn Dịch Hành sững sờ một hồi, sợ Hoắc Sở Trầm vẫn còn ở đó, tránh né câu hỏi rõ ràng mang theo giọng điệu không tốt này, chỉ có thể cười trừ vài tiếng, vươn tay mời Hoắc Sở Trầm đi vào.
Nhưng Ôn Vãn Vãn không có ý tứ thuận theo mà bước xuống bậc thang, ngược lại thẳng thừng hỏi: “Ngài Ôn tiêu nhiều tiền như vậy là định dùng trang sức để leo lên giường của con hồ ly tinh nào sao?”
Những lời này vừa nói ra, Ôn Dịch Hành liền nhịn không được, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
May mà Kinh Hạ phản ứng nhanh chóng, chắn trước mặt Ôn Vãn Vãn. Cô đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì nghe thấy Hoắc Sở Trầm vẫn luôn im lặng hồi lâu đột nhiên nói: “Sắp bắt đầu rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Và sau đó đi thẳng vào Sotheby's.
Ôn Dịch Hành tự nhiên không nổi giận nữa, quay người đuổi theo Hoắc Sở Trầm.
Kinh Hạ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Ôn Vãn Vãn, không vui nói: “Ngài và ngài Ôn lại xảy ra chuyện gì rồi?”
*
Trên ghế VIP tại hội trường, Ôn Dịch Hành thấp giọng hỏi Hoắc Sở Trầm: “Hôm nay người mua do ngài Hoắc giới thiệu cũng đến đây sao?”
Hoắc Sở Trầm có chút lơ đễnh, xoay chiếc nhẫn trên tay, nhẹ giọng nói: “Hợp đồng đã thương lượng xong, hàng hóa sẽ do tôi giao, còn việc vận chuyển sẽ do ngài Ôn xử lý. Chúng tôi sẽ trả bảy ba lợi nhuận và thanh toán tiền đặt cọc vào tối nay.”
Ôn Dịch Hành vui mừng khôn xiết, không ngờ đối phương lại sảng khoái như vậy, vừa lòng ngồi trở lại.
Ngược lại Hoắc Sở Trầm có vẻ có chút bất an, ánh mắt không ngừng quét tới chỗ trống bên cạnh Vito ở hàng ghế VIP.
“Tại sao hai người bọn họ còn chưa đi vào?”
Cuối cùng anh cũng không thể kìm được, làm như vô tình hỏi Vito.
Vito, người vẫn còn đang phấn khích vì lần đầu tiên được ngồi ở ghế VIP của Sotheby's, sửng sốt một chút rồi thành thật nói: “Vừa rồi Kinh Hạ nhắn tin nói rằng Ôn tiểu thư không được khỏe, nên rời đi với cô ấy trước...”
“Cậu đồng ý rồi?”
Vito gật đầu: “Đồng ý rồi.”
Nói xong những lời này, sắc mặt của Hoắc Sở Trầm tối sầm lại.
Vito đột nhiên vô cùng kinh hãi, trong cơn mê man, cậu ta dường như nhìn thấy chính mình bị ném trên đường cao tốc, chỉ có thể tự mình đi bộ về nhà.
Một lúc sau, cậu ta quả nhiên nghe thấy Hoắc Sở Trầm dùng giọng điệu lãnh đạm nói với mình:
“Đi ra ngoài.”
——————
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui